Thời gian một tháng trôi qua rất nhanh.
Lăng Hàn sinh ra cảm giác cấp bách, hắn nhất định phải mở trận pháp trước khi diễn ra lễ bái sư, cũng rời khỏi Thái Cổ tông, nếu thật sự bái Thái Cổ Chân Quân làm sư trước mặt mọi người, hắn sẽ cảm thấy buồn nôn.
Cho dù hắn chỉ dùng hóa thân.
Cho nên, vạn nhất thực sự không có cách nào phá giải trận pháp, hắn đành phải đào Linh Tuyền đi.
Khoảng cách một tháng còn mười lăm ngày, mười ngày, bảy ngày!
Rốt cuộc Lăng Hàn cũng có đột phá trọng đại, hắn quyết định buổi tối hôm nay thử một chút.
Lúc đêm dài, hắn lần nữa đi tới trận pháp lúc trước.
Hắn phát động nhãn thuật quan sát một lần, gật đầu:
- Nơi này vốn không có sơ hở nhưng thiên địa biến hóa phá hư một ít tiết điểm trận pháp, cho nên không có sơ hở cũng có sơ hở.
Hắn thả người nhảy vào trong trận pháp.
Trận pháp tỏa sáng nhưng không tấn công hắn.
Lăng Hàn tươi cười, phán đoán của hắn chính xác.
Hắn cũng nghĩ mà sợ, vạn nhất có sai lầm, dẫn động trận pháp oanh kích, hắn cũng chỉ có thể mặc chiến giáp bảo mệnh, có thể thoát chết hay không cũng là vấn đề.
Lại đến.
Hắn lập tức lao vào trong trận pháp.
Trận pháp vẫn không phát động, giống như nó không tồn tại.
Lăng Hàn mở nhãn thuật, tìm kiếm địa phương thiên địa đại thế thay đổi, đây chính là tiết điểm, cũng là sở hở của trận pháp.
Một bước lại một bước, bỏ ra thời gian gần nửa giờ, cuối cùng hắn đã bước ra khỏi trận pháp.
Phía trước là một gian phòng không lớn, nó nằm ở trung tâm trận pháp.
Lăng Hàn đẩy nhẹ, cửa mở.
Đương nhiên, đã có trận pháp lợi hại như vậy bảo vệ, còn cần khóa lại?
Trong phòng đặt đầy dạ minh châu, để phòng buổi tối không có ánh sáng, ánh sáng nhu hòa giống như ánh trăng.
Bảo vật đâu?
Trừ những dạ minh châu ra, nơi này có thể nói là bốn bức tường, chỉ có nơi chính giữa đặt một bàn đá, một băng ghế đá, trên bàn đá còn có một trang giấy, ân, chắc cũng là da thú, nó cho người ta cảm giác dày đặc.
Chẳng lẽ lại là một tấm da Hư Không Thú?
Nhưng nó quá nhỏ..
Lăng Hàn cố hi vọng, đi tới cạnh bàn đá, đặt mông ngồi xuống, sau đó nhìn về phía da thú.
Vẻ mặt Lăng Hàn đầy kinh hỉ.
Đây là một tấm linh đồ, câu thông năng lượng hắc ám hủy diệt.
Lăng Hàn nhìn thoáng qua, linh hồn giống như bị hút vào không gian kỳ dị, khắp nơi là năng lượng cực kỳ hắc ám, cho dù đụng vào cái gì, cái đó cũng bị hủy diệt.
Ông, vị diện trong người hắn chấn động giống như đang cộng minh, dường như là vui sướng, thân thể Lăng Hàn chấn động, linh hồn quy vị.
Hắn lảo đảo suýt ngã xuống.
Xảy ra chuyện gì?
Hắn nhìn thấy liền hoảng sợ, bởi vì hia tay của hắn trong vô tri vô giác đã chống lên bàn đá nhưng bây giờ nơi hắn ấn xuống có vết lõm vào, còn hiện ra hình dấu tay, trên tay hắn là một tầng năng lượng hắc ám.
Phải biết rằng, hắn căn bản không có vận dụng bí lực, chỉ ấn một cái cũng làm bàn đá lõm vào?
Đây là kinh khủng bực nào lực phá hoại!
Lăng Hàn lại duỗi tay ra, hắn ấn vào bàn đá một cái, bàn tay vừa tiếp xúc, bàn đá lại biến mất một phần, giống như nó chưa từng tồn tại trên đời này.
Đây là lực lượng yên diệt (1) sao?
Lăng Hàn giật mình, sau khi hắn nắm giữ tấm linh đồ kia, năng lượng hủy diệt và năng lượng hắc ám giao thoa sẽ biến thành năng lượng yên diệt?
Tâm niệm hắn hơi động, năng lượng trên tay tỏa ra, hắn nhìn tấm linh đồ lần nữa.
Nghiêm chỉnh mà nói, hắn cũng không hoàn toàn nắm giữ tấm linh đồ này, chỉ học được một chút lại có thể dẫn động một bộ phận năng lượng hủy diệt, cứ gọi nó là năng lượng hủy diệt đi, đồ chơi này tràn ngập tính hủy diệt.
Lăng Hàn tiếp tục xem, hắn lại bị kéo vào không gian hắc ám, ý thức thoát ly nhục thân, thẳng đến khi vị diện trong cơ thể chấn động, hắn tỉnh táo lần nữa, sau đó hắn lại nắm giữ năng lượng hủy diệt cao hơn một phần.
Cổ quái, giống như nắm giữ năng lượng hủy diệt không phải là hắn mà là vị diện trong cơ thể.
Lăng Hàn có thể đột phá thất cốt, thất biến và thất văn đều nhờ vào sinh linh lực của vị diện trong cơ thể nhưng bây giờ không hiểu vì sao lại có nắm giữ năng lượng hủy diệt, tất cả là công lao của vị diện trong người, hắn có thể không kỳ quái hay sao?
Nếu không phải những vị diện kia, những sinh linh bên trong cũng là hắn dựng dục ra, hắn sẽ hoài nghi có phải mình lâm vào bố cục của tồn tại cường đại nào hay không.
Cho dù chỉ là hấp dẫn nhỏ, Lăng Hàn cũng không khống chế nổi chính mình, tiếp tục đi nghiên cứu tấm linh đồ, mấy lần ngơ ngác, Lăng Hàn kinh ngạc phát hiện, tấm linh đồ trước mặt không được đầy đủ.
Có khả năng chỉ là một nửa, thậm chí một phần ba.
Hắn học thì học được nhưng không thể thôi phát năng lượng hủy diệt đến cực hạn.
Lăng Hàn muốn thu tấm linh đồ lại, hắn phát hiện không thể thu đồ chơi này vào pháp khí không gian.
- Khó trách đặt tấm linh đồ tại đây.
Hắn gật đầu, bởi vì không thể thu vào pháp khí không gian, Thái Cổ Chân Quân muốn nghiên cứu cũng chỉ có thể sử dụng trận pháp bảo vệ, cho nên nơi này mới có ghế và bàn, chính là cung cấp cho Chân Quân nghiên cứu linh đồ.
- Nhìn bàn và ghế này không có tro bụi, hiển nhiên Thái Cổ Chân Quân vẫn luôn nghiên cứu tấm linh đồ này.
- Nói cách khác... Hắn còn không có nắm giữ năng lượng hủy diệt.
- Kỳ quái, ta nhìn là học được, cũng không khó a?
- Không đúng, bản thân ta không học được mà là thân thể học được, tự nhiên vừa nhìn là biết
- Giống như... Ta trời sinh nên như thế.
- Móa, chẳng lẽ linh đồ này có quan hệ với thần thạch hay sao?
Lăng Hàn cảm thấy khó hiểu, một khối thần thạch có thể dựng dục ra một Nguyên thế giới cực kỳ phức tạp, việc như vậy đã quá kỳ quái, nếu tấm da thú có quan hệ với thần thạch, tất nhiên cũng có lai lịch lớn.
Không thể lưu thứ này.
Lăng Hàn thu da thú và nhét vào trong ngực, sau đó rời đi.
Trộm vật trọng yếu như vậy, hiển nhiên hắn không thể ở lại Thái Cổ tông, hắn cũng thu trọng bảo của người ta.
Vậy thì đi thôi.
Lăng Hàn lại lượn quanh vị trí linh tuyền, hắn thu sạch linh tuyền vào pháp khí không gian, nếu muốn lấp đầy, không có thời gian vài năm là không được.
Đi.
Lăng Hàn mượn da Hư Không Thú xuống núi, sau đó khôi phục diện mạo thật sự, nghênh ngang rời đi.
Xèo, một bóng người bay tới ngăn cản trước mặt hắn.
Rõ ràng là một lão bộc dưới trướng Ngưu Kiếm Hoa, hiển nhiên hắn không nhận ra Lăng Hàn.
- Lão bá, có việc gì?
Lăng Hàn mỉm cười hỏi.
- Đi thôi.
Lão giả nhìn Lăng Hàn một vòng, liền phất phất tay, dáng vẻ không kiên nhẫn.
- Nha.
Lăng Hàn gật đầu, nhanh chân rời đi.
- Chờ một chút!
Lão giả lại đuổi theo, hắn cau mày nhìn chằm chằm vào Lăng Hàn, nói:
- Bóng lưng của ngươi khá quen.
Lăng Hàn bình tĩnh đáp:
- Lão bá gặp qua ta?
- Không có.
Lão giả lắc đầu lần nữa, cảm thấy mình quá đa nghi, lại phất tay nói:
- Đi thôi.
***
(1) Yên diệt: chôn vùi.