Thần Đạo Đan Tôn

Chương 4014: Đánh Chết




Hai đại cường giả Tiên đồ đại chiến, Lăng Hàn cũng không thể nhúng tay, lúc này hắn đứng chắp tay nhìn chằm chằm vào Thất Sát tông.

- Dừng lại!

Thất Sát tông người vội vàng kêu lên.

Lăng Hàn thản nhiên nói:

- Ta chính là phủ chủ Ngoại Vụ phủ Huyền Bắc quốc, hiện tại thay trời làm việc, tuyên bố Thất Sát tông là tổ chức phi pháp, ban lệnh thủ tiêu, các ngươi lập tức giải tán, thành thật làm người, có thể bảo vệ tuổi già bình an, nếu không, dùng tội phản quốc giết chết. 

- Ngươi là thứ gì, ngươi nói phi pháp là phi pháp? Ngươi nói thủ tiêu liền thủ tiêu?

Một người kêu lên.

Lăng Hàn nhìn sang người này, nói khẽ:

- Chết!

Một thanh kim kiếm từ bắn ra khỏi miệng hắn, phốc, kim kiếm đâm vào ngực người này, sau đó xuyên thấu ra phía sau.

Với thực lực của hắn hiện tại, miểu sát Tầm Bí cảnh phổ thông quá đơn giản.

Ầm, trên mặt người kia vẫn mang theo biểu lộ không dám tin, nhìn đám người ngơ ngác, thân thể lại ngã về phía sau, máu tươi chảy ra như suối. 

Tông chủ đại nhân đang kịch chiến với người khác, tin tức này cũng kinh động người trong tông môn, bọn họ chạy tới cổng, rất nhiều người nhìn thấy cảnh này, bọn họ đổ mồ hôi lạnh.

Tại sao miệng có thể phun kim kiếm

Trong truyền thuyết có kiếm tiên lấy thân dưỡng kiếm, thật sự có thể phun phi kiếm, giết người ngoài ngàn dặm.

Lăng Hàn chỉ là Minh Văn cảnh, cách “tiên” quá xa.

- Ta đếm đến ba, người nào còn lưu lại trong Thất Sát tông, giết chết bất luận tội!

Lăng Hàn từ tốn nói:

- Một!

Hắn bắt đầu đếm, giọng nói hùng hồn truyền khắp toàn bộ Thất Sát tông.

Nhưng hắn đếm rất chậm, cũng cho mọi người thời gian rời đi.

- Hai!

Chậm thì chậm nhưng cũng sẽ không nửa ngày mới đếm tiếp.

Đám người trước mặt giải tán, không có Bàng Hải Phong tọa trấn, Thất Sát tông chỉ là đám ô hợp.

Tông môn vừa thành lập không bao lâu, Bàng Hải Phong chỉ mang theo ba người trong lồng giam ra ngoài, hắn chỉ mới thu những người còn lại, cho nên không có bao nhiêu lực ngưng tụ.

Đại nạn lâm đầu, đương nhiên tự mình chạy trốn.

Nếu như Bàng Hải Phong trốn qua kiếp nạn này, bọn họ sẽ quay về, dù sao đứng dưới đại thụ hóng bóng mát, hiện tại cường giả xuất hiện như mưa, không vào Tiên đồ, cho dù là Tầm Bí cảnh cũng rất thê thảm.

- Ba.

Lăng Hàn nhìn khắp nơi, toàn bộ Thất Sát tông không còn một người.

Hắn cười nhạt một tiếng, vấn đề hiện tại chính là Bàng Hải Phong, nhất định phải xử lý người này, nếu không hiện tại cho người đuổi người đi, dùng không bao lâu, Thất Sát tông sẽ tro tàn lại cháy.

Hai đại cường giả Tiên đồ chiến đấu rất kịch liệt, qua nửa ngày sau, tốc độ của hai người cũng chậm lại, không có biện pháp, cho dù là cường giả Tiên đồ cũng không có lực lượng dùng mãi không hết, sẽ có thời điểm hao hết.

Cho dù hao hết lực lượng, bọn họ vẫn là cường giả Tiên đồ, một kích tùy ý có thể oanh sát Tầm Bí cảnh, vẫn không phải Lăng Hàn có thể nhúng tay.

Bàng Hải Phong kêu to, hắn không chịu nổi.

Đối thủ có chiến giáp cung cấp lực lượng liên tục, tiêu hao nhỏ hơn hắn, hơn nữa chiến giáp cung cấp lực phòng ngự quá cường đại, hắn không thể công phá, cho nên, kéo dài càng lâu hắn càng bất lợi.

Hắn quyết định trốn, đầu nhập vào một tên cường giả Sinh Đan cảnh.

Hóa Linh Chân Quân đã xuất hiện, hắn đầu nhập vào một tên Sinh Đan cảnh cũng không phải chuyện mất mặt, mạnh được yếu thua, đây là lựa chọn sáng suốt.

Lăng Hàn nhìn rất rõ ràng, trong tay hắn sớm cầm Thiên Văn ngọc, hơn nữa đã hoàn thành áp súc, lúc nhìn thấy Bàng Hải Phong quay người thì hắn vung tay, xèo, Thiên Văn ngọc bay ra ngoài, được niệm lực thôi thúc liền đạt tốc độ gấp mười hai lần vận tốc âm thanh.

Nếu như Bàng Hải Phong đang ở trạng thái toàn thịnh như vậy Lăng Hàn không thể nắm lấy tung tích của hắn.

Không thể nắm lấy tung tích thì tấn công cái gì?

Nhưng lực lượng Bàng Hải Phong hiện tại đã tiêu hao bảy tám phần, Lăng Hàn mở nhãn thuật ra, bắt được vị trí yếu ớt của hắn, xoát, Thiên Văn ngọc bay thẳng vào sườn trái Bàng Hải Phong.

Bàng Hải Phong muốn chạy trốn, đột nhiên hắn cảm thấy hồi hộp, theo bản năng đưa tay nhấn một cái.

Ầm!

Thiên Văn ngọc đập vào tay hắn, máu tươi bắn tung tóe, Bàng Hải Phong kêu thảm thiết, gương mặt biến thành trắng bệch.

Thật sự quá đau đớn, Thiên Vân ngọc đánh nát năm ngón tay của hắn!

- Tiểu súc sinh chết tiệt, bản tọa muốn giết ngươi!

Bàng Hải Phong mắng to, hắn vạn vạn không ngờ rằng, đường đường cường giả Trúc Thiên Cơ lại bị Minh Văn cảnh nho nhỏ đánh lén đắc thủ, hơn nữa còn đứt gãy năm ngón tay.

Không có Thánh dược, năm ngón tay của hắn vĩnh viễn không khôi phục.

- Ngươi không thể giết ai cả!

Bích Tiêu công chúa lạnh lùng nói, nàng mặc ngân giáp giống như nữ chiến thần, vung chiến chùy tấn công Bàng Hải Phong, căn bản không cho hắn cơ hội công kích Lăng Hàn.

Bàng Hải Phong đã nỏ mạnh hết đà, hiện tại lại bị đánh tàn phế một cánh tay, tâm thần hắn đại loạn, bị Bích Tiêu công chúa oanh kích liên tục, hắn không ngừng nôn ra máu, lại lo nghĩ phá vòng vây, Bích Tiêu công chúa đã phát động công năng gia tốc, tốc độ của nàng cũng nhanh hơn hắn.

Tròng mắt hắn đỏ bừng, biết mình khó tránh một kiếp hôm nay, hắn có giác ngộ như vậy nên không thèm quan tâm, không để ý Bích Tiêu công chúa công kích, hắn lao thẳng về phía Lăng Hàn.

Hắn muốn kéo tên tiểu bối này làm đệm lưng.

Đường đường cường giả Trúc Thiên Cơ lại kéo một tên Minh Văn cảnh làm đệm lưng?

Nếu việc này truyền đi, khẳng định sẽ biến hắn thành trò cười lớn, Bàng Hải Phong lại hận Lăng Hàn thấu xương, hắn lại không thể tổn thương Bích Tiêu công chúa, hắn muốn kéo một người làm đệm lưng, người đó nhất định là Lăng Hàn.

Hắn lấy Thiên Đạo Cơ Thạch ngăn cản Bích Tiêu công chúa công kích, hắn có thể tranh thủ được một ít thời gian, chỉ cần hắn phất tay là có thể giết Lăng Hàn.

Oanh!

Hắn tấn công Lăng Hàn, một kích này ngưng tụ tất cả oán hận của hắn, chẳng những có sức mạnh to lớn của cường giả Trúc Cơ, dung nhập niệm lực của hắn, dẫn động năng lượng tầng thứ cao hóa thành một bàn tay hỏa diễm.

- Chết!

Hắn cắn răng quát lớn, nhất định phải nhìn thấy Lăng Hàn hóa thành bùn máu, thiêu cháy thành tro bụi.

Phanh, một kích này làm thiên địa chấn động.

- Thật xấu hổ, làm ngươi thất vọng.

Trong đám năng lượng cuồn cuộn, giọng nói của Lăng Hàn vang lên.

Cái, cái gì!

Bàng Hải Phong không thể tiếp nhận, cho dù thực lực hắn giảm xuống, hắn vẫn có thể tùy ý miểu sát bất cứ võ giả nào dưới Tiên đồ.

Ầm, Bích Tiêu công chúa không khách khí với hắn, nàng xuất một kích đánh Bàng Hải Phong gần chết.

Tông chủ Thất Sát tông miễn cưỡng bò dậy, hắn nhất định phải xem rõ ngọn ngành, bằng không hắn chết không nhắm mắt.

Hắn nhìn thấy Lăng Hàn đang đứng cách đó không xa, trên người mặc chiến giáp màu vàng lấp lánh.

Khốn kiếp!

Hắn tuôn ra lời thô tục cuối cùng trong đời, sau đó lại ngã xuống đất, hắn có thể chèo chống tới hiện tại là vì chấp niệm không tiêu, trên thực tế sinh cơ đã biến mất.

Lại là một bộ chiến giáp, chết tiệt, chẳng lẽ bảo vật như vậy đã biến thành rau cải trắng trên đường cái, ngay cả Minh Văn cảnh cũng có thể mặc một bộ?

Lăng Hàn cười cười, may mắn lực lượng Bàng Hải Phong đã hao hết, nếu không cường giả Trúc Thiên Cơ phản kích khi sắp chết, cho dù hắn mặc áo giáp cũng không may mắn thoát khỏi.

Ngay cả như vậy, hắn cũng đau đớn khắp toàn thân.

Lần sau không chơi lớn như vậy nữa, khốn kiếp, suýt nữa chơi mất cả mạng nhỏ.