Thần Đạo Đan Tôn

Chương 4006: Chân Huyết Hải




Tiểu Thạch Đầu Nhân nói chuyện cực kỳ kiêu ngạo, kiêu ngạo tới từ nội tâm, cũng tới từ linh hồn.

Lăng Hàn khẽ giật mình, Tổ Vương?

Hầu ca cũng đã nói, tổ tiên của hắn là một vị Tổ Vương, vô địch tinh không, thống lĩnh một thời đại.

Bàn Thạch Tổ Vương cũng là tồn tại như vậy?

- Bàn Thạch đại nhân vốn là một khối đá tỏng thiên địa, trải qua vô số năm sau, hắn mở ra một tia linh trí, chậm rãi hấp thu lực lượng thiên địa, đi lên đại đạo, cuối cùng đánh thắng tất cả cường địch cùng thời đại, thành tựu mạnh nhất.

Tiểu Thạch Đầu Nhân tiếp tục nói, ngữ khí cực kỳ kiêu ngạo.

Khó trách nơi này đều là tảng đá, nếu Bàn Thạch Tổ Vương là tảng đá đắc đạo, chuyện này cũng giải thích rõ ràng.

Chỉ là một khối đá lại có thể trở thành người mạnh nhất, hắn cần phải trả giá lớn cỡ nào?

Lăng Hàn mỉm cười:

- Cho nên, căn cốt, thiên phú của ta thường thường, ngày sau chưa hẳn không thể không thành Tổ Vương.

Tiểu Thạch Đầu Nhân muốn phản bác, ngươi cho rằng Tổ Vương là cái gì, không biết bao nhiêu thiên tài tuyệt diễm đều ngã trước ngưỡng cửa đó, ngươi dựa vào cái gì tự tin như vậy?

Nhưng lúc trước nó còn lấy Bàn Thạch Tổ Vương làm ví dụ, ngay cả tảng đá cũng có thể đắc đạo, vậy tại sao Lăng Hàn lại không được?

Phải biết, cơ sở của gia hỏa này còn vượt qua tất cả thiên tài mà nó từng gặp.

Nhưng nhìn thấy dáng vẻ đầy tự tin của Lăng Hàn, nó vẫn không nhịn được và nói:

- Tiểu tử, ngươi thật sự ngông cuồng, ngươi có biết Tổ Vương đại biểu cho cái gì không? Là Đế Hoàng trong thiên địa, có thể xưng là Đại Đế, cũng gọi là Thánh Hoàng, là danh hiệu vô địch!

Lăng Hàn gật đầu, vẻ mặt không sao cả, hắn từ một người bình thường bò lên vị trí kẻ mạnh nhất Nguyên thế giới, với hắn mà nói, đây chỉ là việc xe nhẹ đường quen, chỉ đi lại một lần mà thôi.

Tiểu Thạch Đầu Nhân suýt phát điên, người trẻ tuổi trước mặt lấy tự tin ở nơi nào, hơn nữa còn rất thản nhiên.

Được rồi, không chấp nhặt với hắn.

- Nói những chuyện này chính là muốn ngươi biết Bàn Thạch đại nhân cường đại cỡ nào!

Nó nói.

Lăng Hàn gật đầu, hắn nhìn sang mười hai tượng đá:

- Chân thân Bàn Thạch đại nhân đang ở trong đó sao?

- Ha ha ha ha!

Tiểu Thạch Đầu Nhân cười to, nói:

- Tiểu tử, ngươi quá ngây thơ, chân thân Bàn Thạch đại nhân ở nơi này, ngươi còn có thể đứng nổi sao? Đã sớm bị khí tức cường đại của hắn đánh nát.

- Đừng nói ngươi, cho dù Thánh Nhân tới đây cũng phải nằm rạp xuống đất.

Mặc dù tâm thần Lăng Hàn chập chờn nhưng hắn vẫn trấn định tự nhiên, hắn tin tưởng mình nhất định leo lên võ đạo đỉnh phong.

- Bàn Thạch đại nhân đâu?

Hắn hỏi.

- Ai, cho dù là Tổ Vương vô địch cũng không thể trường sinh bất tử, Bàn Thạch đại nhân tự nhiên đã sớm hóa đạo.

Tiểu Thạch Đầu Nhân nói:

- Nhưng vào thời điểm đại nhân sắp hóa đạo đã xây dựng nên Phiêu Miểu phong, có thể xuyên qua tinh không vô tận, cũng trợ giúp một số người bước vào Tiên đồ.

- Đối với thiên tài chân chính, đại nhân có bố trí khác.

Lăng Hàn kích động không nhỏ, nếu Thạch Đầu Nhân nói nhiều như vậy, hiển nhiên hắn sẽ có đãi ngộ đặc thù.

- Hắc hắc, ngươi có biết thần thạch xây dựng đạo cơ làm từ cái gì hay không?

Tiểu Thạch Đầu Nhân dương dương đắc ý, giống như đang khoe khoang.

- Không biết.

Lăng Hàn lắc đầu, hắn cố ý lộ ra vẻ chờ mong thỏa mãn cảm giác hư vinh to lớn của Thạch Đầu Nhân.

Quả nhiên, Tiểu Thạch Đầu Nhân càng đắc ý, nói:

- Đại nhân lưu lại một giọt chân huyết hóa thành một biển cả, những tảng đá phổ thông trong Chân Huyết Hải bị một ít huyết dịch của đại nhân ảnh hưởng, từ đó sinh ra thần thông vô tận.

Lăng Hàn lúc này mới kinh hãi chân chính, những tảng đá cung cấp viên hạch cho bọn họ lấy thần thạch Trúc Cơ chính là tảng đá phổ thông?

Tổ Vương mạnh cỡ nào?

Một giọt chân huyết hóa thành biển, tẩm bổ không biết bao nhiêu tảng đá, cũng hóa thành thần thạch và liên tục tặng cho người khác, từ đầu đến cuối vẫn không hao hết.

- Hiện tại biết Bàn Thạch đại nhân cường đại thế nào chưa?

Tiểu Thạch Đầu Nhân kiêu ngạo nói:

- Có thể trở thành Tổ Vương đều là người mạnh nhất thời đại, trong dòng sông lịch sử, chiến lực của Bàn Thạch đại nhân cũng có thể đứng trong mười vị trí đầu của các Tổ Vương, không, trước ba!

- Tồn tại càng phổ thông, muốn đắc đạo càng khó nhưng khi đã leo lên đỉnh phong lại là tồn tại khủng bố, là vô địch trong vô địch.

Lăng Hàn sinh lòng hướng tới, một khối đá bình thường, trải qua dầm mưa dãi nắng, bị người giẫm đạp, bị dã thú nằm lên, yên lặng tiếp nhận vô số năm, cuối cùng sinh ra linh trí, hấp thu lực lượng thiên địa và bắt đầu con đường tu luyện.

Việc này khó khăn cỡ nào?

Nhưng chính tồn tại như thế lại trở thành đệ nhất thiên hạ, vô địch một thời đại.

Lăng Hàn bắt đầu tưởng tượng, vị Bàn Thạch đại nhân này năm đó phong hoa tuyệt đại cỡ nào?

- Đây chính là dáng vẻ của Bàn Thạch đại nhân năm đó sao?

Hắn hỏi.

Tiểu Thạch Đầu Nhân gật đầu, nhớ lại:

- Thợ điêu khắc ưu tú cũng không thể khắc họa ra thần vận của đại nhân, thần thức của ngươi không nhìn thấy pho tượng đá kia, nó từng bị đại nhân chạm vào, cho dù như thế cũng đã thông linh.

Quả thật mạnh vô bờ bến.

- Sử dụng thần thạch Trúc Cơ, Tiên Đạo Cơ Thạch xuất phát từ tay của đại nhân, cho dù ngươi kinh tài tuyệt diễm cỡ nào cũng khó thoát ra khỏi gông cùm xiềng xích của đại nhân, thành tựu cảnh giới cao nhất chính là Thánh Nhân, không có khả năng tiến thêm một bước.

Tiểu Thạch Đầu Nhân cười nói, cuối cùng cũng quay trở lại chủ đề chính.

- Cho nên, người bình thường nha, ta chỉ phụ trách cho bọn họ một viên thần thạch, có tác dụng trợ giúp bọn họ rất lớn nhưng đối với thiên tài chân chính, ta sẽ dẫn hắn đi Chân Huyết Hải, để hắn cảm thụ ý cảnh của đại nhân một chút.

- Chỉ có đi ra con đường của mình, mới có thể đạt tới mạnh nhất.

Lăng Hàn gật đầu, kỳ thật hắn vô cùng phản cảm dung nhập dị vật vào người mình, thời điểm ở Nguyên thế giới, hắn cũng dựa vào chính mình đi lên vị trí Thiên Tôn, bởi vì hắn đi ra con đường khác biệt nên mới trở thành Thiên Tôn mạnh nhất.

- Tới đi.

Tiểu Thạch Đầu nắm lấy Lăng Hàn, xèo, hai người bọn họ biến mất trên đỉnh núi.

Lăng Hàn cảm thấy hoa mắt, hắn nhìn thấy mình đang ở trên biển cả mênh mông, biển cả này đỏ rực như máu, nó lại tỏa ra hào quang cực kỳ xinh đẹp.

Một giọt máu mà thôi, không ngờ có thể hóa thành biển cả lớn như vậy?

Tổ Vương cường đại cỡ nào?

- Đại nhân luyện hóa bá đạo trong chân huyết, nếu không, một giọt máu cũng có thể đánh chết Thánh Nhân.

Tiểu Thạch Đầu Nhân kiêu ngạo lên tiếng, sau đó hắn buông tay ra, Lăng Hàn rơi xuống dưới:

- Ngươi có thời gian ba ngày tiến hành cảm ngộ, đến thời gian, ta sẽ dẫn ngươi ra ngoài.

Phù phù, Lăng Hàn tiến vào trong biển rộng, nước này không có sức nổi hắn lập tức chìm xuống dưới.

Ánh sáng biến mất trên đỉnh đầu, Lăng Hàn lại không cảm giác hít thở không thông, dường như lỗ chân long toàn thân đều có thể hô hấp.

Hắn chỉ chìm như thế, dường như biển cả không có điểm tựa.

Không có điểm tựa chính là không có đáy, Lăng Hàn ổn định tâm linh, hắn cảm ngộ đạo của Bàn Thạch Tổ Vương.

Trong thoáng chốc, hắn nhìn thấy một tảng đá nhận hết bao nhiêu mưa gió, có ưng lớn bay qua, nó đứng trên đó mổ cá vừa săn được, cũng có dã thú nằm rạp trên đó, lưu lại khí tức sinh mệnh.