Thần Đạo Đan Tôn

Chương 4005: Phương Pháp Bài Trừ




Đã nhìn ra vấn đề, có một pho tượng đá có thể tránh thoát thần thức cảm ứng, hơn nữa còn có thể che đậy đại não, vì sao hắn có thể ý thức được thiếu đi một pho tượng.

Lăng Hàn tin tưởng, trừ hắn ra, chí ít không có người thứ hai dưới Tiên đồ nhìn ra điểm này.

Hắn dựa vào sinh linh lực vô tận trong cơ thể tạo thành thế giới tạm thời, lúc này mới ý thức được điểm không ổn, những người khác có khả năng này hay không?

Nhưng vấn đề lại nằm ở điểm này, rốt cuộc là pho tượng đá nào.

Lăng Hàn mở to mắt quan sát, bất cứ tượng đá nào cũng không có điểm gì đặc biệt, lại vận chuyển thần thức dò xét nhưng không khớp, dường như trong cõi u minh có thứ gì đó ngăn cản hắn.

Hắn nhìn sang Hồng Thiên Bộ, nhìn thấy gương mặt đối phương mờ mịt, chau mày, hiển nhiên hắn không phát hiện ra điểm không ổn.

Lúc Hồng Thiên Bộ nghĩ ra, tượng đá đã hoàn toàn tương tự, đó là vấn đề vận khí, việc này làm hắn xoắn xuýt.

Qua một lúc, Hồng Thiên Bộ đã có lựa chọn.

Bởi vì hắn tin tưởng vào vận khí của mình, vận khí nhất định sẽ mang lại đại cơ duyên cho hắn.

- Ta chọn bức tượng này.

Hồng Thiên Bộ chỉ vào một pho tượng đá.

Tiểu Thạch Đầu Nhân gật đầu, nó hất tay ném một khối đá cho Hồng Thiên Bộ:

- Đây là phần thưởng của ngươi, ngươi có thể đi xuống.

- Cực Đạo Huyền thạch!

Hồng Thiên Bộ nhìn thấy liền kinh hô, đôi mắt tỏa ta tia sáng nóng bức.

Đây chính là thần thạch Trúc Cơ đỉnh cấp, cũng không yếu hơn Vạn Tinh thạch nhưng Vạn Tinh thạch thiên hướng về tấn công mà Cực Đạo Huyền thạch lại có thiên hướng tương dung với thiên địa đại đạo, tăng thêm tốc độ tu luyện, tăng cảm ngộ.

Hồng Thiên Bộ đã có con mắt Thái Cổ hung thú, chiến lực đã cực kỳ cường hãn, Cực Đạo Huyền thạch tăng thêm năng lực tu luyện và cảm ngộ của hắn.

Hắn cười ha ha, vận khí của mình quá nghịch thiên, đã đoạt được một viên thần thạch đỉnh cấp, còn chưa nói rõ vấn đề sao?

Hồng Thiên Bộ dùng ánh mắt thị uy nhìn Lăng Hàn, sau đó hắn theo đường cũ quay về.

Ngu ngốc.

Lăng Hàn lắc đầu, hắn có thể trăm phần trăm kết luận, Hồng Thiên Bộ không có chọn pho tượng đá đặc thù, hắn còn đắc ý cái gì chứ.

Tùy tiện chọn một pho tượng lại đạt được một viên thần thạch Trúc Cơ đỉnh cấp, nếu như hắn chọn tảng đá đặc thù, có thể đạt được ban thưởng kinh người cỡ nào?

Lăng Hàn hồi hộp, cho dù trái tim đã khắc lên trăm vạn đạo minh văn, hắn vẫn cảm thấy trái tim như sắp nhảy ra ngoài.

- Tiểu tử, nhắc nhở ngươi một chút, ngươi có thời gian một ngày để lựa chọn nhưng sau một ngày, ngươi không đưa ra lựa chọn thì ta sẽ ném ngươi ra ngoài

Tiểu Thạch Đầu Nhân nói.

Lăng Hàn gật đầu, gia hỏa này không nói với Hồng Thiên Bộ lời như vậy, hắn lại nói với mình như thế, hiển nhiên lôi kéo tình cảm có tác dụng.

Hắn khôi phục tâm tình, cố ý muốn bản thân mình tỉnh táo, lại dẫn động sinh linh lực trong người định vị pho tượng đá đặc thù kia.

Ở đâu? Ở đâu? Ở đâu?

Dường như tượng đá biết trốn đi, Lăng Hàn nhìn thấy mười một pho tượng đá bình thường, chỉ cần tìm một pho tượng khác quá dễ dàng.

Nhưng pho tượng đá kia liên tục di động, hắn không thể định vị.

Bỗng nhiên hắn mở mắt ra, đã thấy mười hai tượng đá đang đứng sừng sững, hoàn toàn không có dị dạng.

Đây thật là một loại mười phần cảm giác cổ quái.

Lăng Hàn lấy ra một cây bút, hắn đi lên phía trước vẽ lên một tượng đá.

- Tiểu tử, ngươi chọn nó?

Tiểu Thạch Đầu Nhân nói, trong lời nói mang theo thất vọng.

Lăng Hàn lắc đầu:

- Không, ta không chọn tượng đá có đánh dấu.

Nếu không thể chọn ra tượng đá đặc thù, hắn phải dùng phương thức bài trừ.

Trong nội thế giới của hắn liên tục cống hiến niệm lực, toàn bộ sinh linh dần dần có cảm giác suy yếu.

Lăng Hàn vội vàng tăng thêm tốc độ, hắn ý thức được sinh linh lực có tác dụng quan trọng với mình, tuyệt đối không thể chỉ thấy cái lợi trước mắt.

Một bút, hai bút, ba bút... Tốc độ của hắn nhanh chóng, hắn đã viết ra mười một bút.

Lăng Hàn tươi cười lên tiếng:

- Ta chọn pho tượng này.

- Ồ?

Tiểu Thạch Đầu Nhân cười nói:

- Lại chọn pho tượng này?

Lăng Hàn nhìn sang thì ngạc nhiên, bởi vì những nét bút của hắn đã biến mất, nói cách khác, hắn bận rộn toi công.

Dựa vào, không phải đang đùa giỡn ta chứ?

- Đã như vậy, ta không chọn.

Lăng Hàn lắc đầu, hắn đã có một viên Vạn Tinh thạch, kỳ thật hắn không có bao nhiêu suy nghĩ về thần thạch Trúc Cơ, cho nên lực lượng rất đủ, tâm tính siêu nhiên.

Hắn xoay người quay về theo đường cũ.

- Chậm đã!

Khi hắn đi xuống thang lầu, tiểu Thạch Đầu Nhân lên tiếng:

- Tới tới tới, tiểu tử, chúng ta lại tâm sự.

Lăng Hàn quay người lại:

- A, trò chuyện cái gì?

- Tiểu tử, ngươi thật sự phát hiện ra dị dạng?

Tiểu Thạch Đầu Nhân hỏi.

Lăng Hàn gật đầu:

- Ta dùng thần thức cảm ứng, ta phát hiện mười một pho tượng đá, cho nên, có một pho tượng đặc thù.

Tiểu Thạch Đầu Nhân im lặng một lát:

- Không nghĩ tới vẫn bị ngươi nhìn ra.

- Vậy ta qua ải rồi?

Lăng Hàn cười nói.

Tiểu Thạch Đầu Nhân gật đầu:

- Ngươi đã mở ra thí luyện này, rất ít người quá quan.

Lăng Hàn sững sờ, những người khác cũng nhìn ra ảo diệu?

Không thể nào, chẳng lẽ còn có những người đặc thù như hắn?

- Tiểu tử, không nên lộ ra vẻ mặt như thế.

Tiểu Thạch Đầu Nhân lắc đầu, nói:

- Ta mới là người nên khiếp sợ mới đúng? Căn cốt, thiên phú của ngươi phổ thông, không ngờ lại đánh căn cơ vững chắc như thế, ta không thể tưởng tượng nổi.

- Hiện tại còn cảm ứng được pho tượng của Bàn Thạch đại nhân, ta càng khiếp sợ không nhỏ.

Lăng Hàn há to miệng, hắn lại bị khinh bỉ.

Căn cốt, thiên phú phổ thông là lỗi của hắn?

- Thật sự cổ quái, điều kiện trời sinh giống như ngươi, tại sao có thể tu luyện đến cảnh giới cao như vậy?

Tiểu Thạch Đầu Nhân đang buồn bực, dưới cái nhìn của hắn, chuyện này quá khó tin, hắn cũng hiếu kỳ.

- Ha ha.

Lăng Hàn chỉ cười cười, thật sự xin lỗi, ngươi có nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra.

Tiểu Thạch Đầu Nhân buồn bực một lúc, cuối cùng hắn khôi phục bình thường và nói:

- Tiểu tử, ngươi chỉ sinh hoạt trong tinh thể nho nhỏ, cho nên tầm mắt bị hạn chế, không giống ta, điều khiển Phiêu Miểu phong xuyên qua tinh vũ, gặp nhiều thiên tài.

- Có chút thiên tài cực kỳ tuyệt diễm, yêu nghiệt đến mức ngươi không tưởng tượng nổi.

- Trong đó, càng xuất hiện mấy vị nhân vật cấp Đế Hoàng, quân lâm một thời đại, thống trị vô tận tuế nguyệt.

Khốn kiếp, khoa trương đi, khoác lác đi.

Lăng Hàn không lên tiếng, chỉ dùng ánh mắt biểu lộ ý mình.

- Tiểu tử, ngươi đừng không tin!

Tiểu Thạch Đầu Nhân nói:

- Ngươi có biết Bàn Thạch đại nhân là ai không?

- Không biết.

Lăng Hàn thành thật lắc đầu.

- Ngươi đương nhiên không có khả năng biết.

Tiểu Thạch Đầu Nhân kiêu ngạo nói.

Gia hỏa này muốn ăn đòn, nếu biết ta không biết, vậy ngươi hỏi ta làm gì?

- Bàn Thạch đại nhân chính là một vị Tổ Vương!