Thần Đạo Đan Tôn

Chương 2805: Thay đổi chủ ý




Trước đó, mọi người đều chỉ là đang suy đoán Lăng Hàn mạnh mẽ, dù sao bọn họ cũng không có bắt lấy quỹ tích Lăng Hàn ra tay oanh kích Dương Chí Huyền.

Nhưng hiện tại không giống, mọi người đều thấy rất rõ ràng.

Bộ chiến giáp này mạnh mẽ cỡ nào?

Mọi người đều biết, sau khi Dương Chí Huyền mặc vào, ngay cả Đa Tạp cũng bị đánh bại.

Cái này không phải Tiên Khí, nhưng chỉ đứng sau Tiên Khí, cực kỳ quý giá, cực kỳ hiếm có.

Nhưng còn bây giờ thì sao?

Bị người tay không xé nát.

Đệt! Đệt! Đệt!

Ai có thể tin tưởng, tình cảnh này quả thực như thần thoại, dù tận mắt thấy cũng không thể nào tin nổi con mắt của mình.

Lăng Hàn xé nát chiến giáp, không khỏi lắc đầu, hắn đánh giá cao bộ chiến giáp này, tưởng rất kiên cố, nhưng trên thực tế cũng chỉ như vậy, có thể đưa đến hiệu quả phòng ngự vô cùng tốt, đó là bởi vì phù văn trên chiến giáp, kết ra quang văn vô cùng mạnh mẽ.

Đương nhiên nếu như thực lực áp chế không phải quá to lớn, đây thực sự là cứng rắn không thể phá vỡ, hơn nữa còn có năng lực tự mình sửa chữa.

Lăng Hàn nhoẻn miệng cười:

- Còn đánh không?

Dương Chí Huyền theo bản năng lắc đầu, mặc vào chiến giáp cũng không phải đối thủ của Lăng Hàn, vậy còn đánh cái rắm a.

Then chốt là, Lăng Hàn vẫn một bộ yếu đến mức tận cùng, cái tương phản này quá to lớn, khiến người ta làm sao cũng không thể tiếp thu được.

Lăng Hàn chậm rãi rơi xuống, ngược lại không phải hắn không muốn nhanh, mà là phi hành chỉ có thể sử dụng lực lượng quy tắc, nhưng ở trên độ cao của quy tắc, hắn mới chỉ là Phân Hồn Cảnh, chỉ nhanh như vậy a.

Mọi người cũng chỉ có phần không nói gì, Lăng Hàn thấy thế nào cũng chỉ là Phân Hồn Cảnh, nhưng lại đánh bại Tiên Vương.

- Lăng, Lăng đại nhân!

Thang Trì cùng Hứa Cường thấy Lăng Hàn hạ xuống, cũng đi về phía bọn họ, không khỏi trở nên câu nệ.

Đây chính là một nhân vật ngay cả Tiên Vương tầng hai cũng có thể dễ dàng oanh bại, bọn họ nào dám cùng Lăng Hàn xưng huynh gọi đệ?

Lăng Hàn khẽ mỉm cười, cũng không nói gì, thực lực của hắn xác thực mạnh hơn hai người Thang Trì quá nhiều, ở trong thế giới đẳng cấp nghiêm ngặt này, bọn họ làm sao cũng không thể bình đẳng ở chung.

- Cùng hai vị ở chung vui vẻ, sau này gặp phải phiền toái gì, có thể tới Vũ Viện tìm ta.

Hắn nhìn hai người nói.

- Đa tạ đại nhân!

Hai người này đều đại hỉ, không nói sau này có thể thật nhìn thấy Lăng Hàn hay không, chỉ nhìn Lăng Hàn ở trước mọi người nói ra lời như vậy, những người khác cũng phải để ý, ngẫm lại ra tay với hai người bọn họ, sẽ đưa tới Lăng Hàn trả thù.

Lăng Hàn gật gù, hắn tin tưởng sau trận chiến này, phía Vũ Viện nhất định sẽ có người đi ra tìm hắn.

Hắn rời phường thị, một lần nữa trở lại trấn nhỏ, chờ người của Vũ Viện lại.

Nhàn rỗi cũng nhàn rỗi, hắn thay đổi dáng dấp một chút, lại đi tới tửu lâu, hiện nay hắn đối với tình huống của Vũ Viện còn không phải cực kỳ hiểu rõ.

Hắn ngồi ở trong tửu lâu, nghe mọi người bàn luận trên trời dưới biển.

-... Muốn nói tới đệ tử mới vào Vũ Viện ai lợi hại nhất, ta cho rằng là Hỏa Phù Dung!

Có người uống say rồi, đang cùng người tranh luận.

- Có người nói trên người nàng có một đạo Bản Nguyên Chi Hỏa, chỉ là cái này, nàng có thể nghiền ép Tiên Vương cùng cấp.

- Hơn nữa, bản thân nàng càng mạnh đến không cách nào hình dung, có người nói, tiến hóa lũy thừa của nàng tiếp cận mười hai!

Tiếng nói của hắn rất lớn, cũng làm cho những tửu khách bốn phía phát ra “Ồ” một tiếng, người tiến hóa lũy thừa trên mười thật rất ít ỏi, huống chi là tiếp cận mười hai.

- Ta nói, Kỷ Vô Danh mới mạnh nhất!

Có người không đồng ý.

- Ngăn ngắn một triệu năm mà thôi, hắn liền từ tầng một tiêu thăng đến tầng ba, tiến cảnh như vậy ai có thể so sánh?

- Ta nói Loạn Tinh đại nhân mạnh nhất, không vì cái gì khác, liền bởi vì Loạn Tinh đại nhân đẹp nhất, Vạn Cổ vô song!

Lại có người kêu lên.

Cái quan điểm này lại thắng được rất nhiều người tán đồng, vô số người gật đầu, ngay cả mấy người ủng hộ Hỏa Phù Dung, Kỷ Vô Danh cũng không thể không thừa nhận, vị kia xác thực đẹp đến kỳ cục.

Lăng Hàn cười thầm trong lòng, vợ hắn xác thực đẹp đến sững sờ, để hắn cũng đắc ý.

- Sai sai sai, tuy những người này đều rất mạnh, nhưng người nào so sánh được Thiên Sinh đại nhân?

Một người uống say lướt khướt, đột nhiên đứng lên.

Nhất thời, trong tửu lâu yên lặng như tờ.

... Đó là một vị Ma Vương, bởi vì có người ở sau lưng mắng hắn một câu, liền bị hắn diệt toàn bộ gia!

Có người trắng xám cả mặt nói.

- Thiên phú của hắn quá cao, lại để hai vị Thiên Tôn tranh nhau muốn thu hắn làm đồ đệ, thậm chí còn đánh nhau.

- Mạnh như Hỏa Phù Dung cũng chỉ là tầng ba, nhưng Thiên Sinh đại nhân đã là tầng năm, tiến cảnh như vậy cổ kim thứ nhất, không người nào có thể so sánh!

- Mạnh mẽ của hắn đã xa xa vượt qua cùng thế hệ, chỉ có thiên tài thế hệ trước mới có thể so sánh.

- Tỷ như... A Mục.

- Còn có Tàn Nguyệt.

- Đỗ Thập Nhất.

Những tửu khách báo ra mỗi một cái tên, tùy tiện người nào đứng ra cũng có thể để thiên địa thất sắc.

- Bọn họ đã sớm đạt đến tầng chín đỉnh cao, cách Thiên Tôn chỉ kém một bước, thiếu chỉ là một bước ngoặt mà thôi.

Tất cả mọi người gật đầu, Thiên Sinh mạnh mẽ không phải cùng cấp có thể so sánh.

- Ta thật giống như nghe nói, vị diện kia còn có một thiên tài, còn để Chu Hằng đại nhân lưu lại một tấm vị diện Truyền Tống Phù, coi trọng như thế, hẳn không thua kém Thiên Sinh đại nhân chứ?

Có người đột nhiên nói.

Lăng Hàn dựng lỗ tai, cái này không phải đang nói mình sao?

Những người khác vừa nghe, nhất thời tấm tắc lấy làm kỳ lạ, Chu Hằng chính là Lục Bộ Thiên Tôn, hầu như là cấp bậc mạnh nhất, nhất cử nhất động của hắn tự nhiên làm người khác chú ý.

- Ha ha, ta làm sao nghe nói, người này đã sớm chết mất?

Lại có người nói, mang theo vẻ khinh thường.

- Ta cũng nghe nói, người này đối địch Thiên Sinh đại nhân, kết quả lại bị Thiên Sinh đại nhân đánh chết.

- Cùng Thiên Sinh đại nhân là địch, vậy chết cũng đáng đời.

- Nếu như hắn còn sống sót, đã qua một triệu năm, làm sao còn chưa xuất hiện?

- Một kẻ đã chết, coi như thiên phú lại kinh người thì đã làm sao, không hề có giá trị.

Rất nhiều người đều lắc đầu, có vẻ xem thường Lăng Hàn tới cực điểm.

Lăng Hàn khó chịu, các ngươi chưa từng thấy ta, làm sao biết ta không được?