Thần Đạo Đan Tôn

Chương 2584: Thiên kiêu từng cái hiện (Hạ)




Cũng bởi vậy, lực xung kích của Tinh Thần Bộc cực kỳ đáng sợ, ngay cả cường giả Cửu Liên cũng không dám dừng lại ở nơi này, nhất định sẽ bị thác nước vĩnh viễn không có điểm dừng xông hủy hộ thuẫn, bị ngàn tỉ tinh thể oanh kích, trọng thương.

Nếu như ai nhìn thấy cử động của thiếu niên này, tất nhiên sẽ khiếp sợ đến tê cả da đầu, đây cũng quá khủng bố đi, mỗi lần hít thở liền kéo Tinh Thần Bộc, đây là thực lực khủng bố thế nào?

Hắn đột nhiên đứng lên, ánh mắt liếc nhìn bầu trời:

- Trong vùng thế giới này, Đế Tinh thứ nhất tuyệt không phải Hoài Kiếm ngươi, mà là ta, Khư Tinh!

Nói xong, hắn chấn động hai cánh, oanh, Tinh Thần Bộc nhất thời chảy ngược.

...

Ở trong một vùng biển rộng, một cô gái Thiên Sứ tộc mỹ lệ đến khó mà tin nổi để trần chân sen mà đi, trong tay phải nắm một trường kiếm như lưu ly, còn chảy xuống máu tươi, mà sau lưng nàng lại có một con đại ngư lớn như núi phiêu phù trên mặt nước, cho dù đã tử vong, nhưng vẫn toả ra khí tức khiến người ta sợ hãi.

- Gần như nên về rồi.

Nàng lẩm bẩm nói, vung kiếm chém một cái, hư không nứt ra, nàng trực tiếp bước vào, tựa hồ căn bản không sợ Hư Không Phong Bạo.

Mà một câu nói tiếp theo của nàng cũng ở trên biển rộng yếu ớt bồng bềnh:

- Hoài Kiếm sao, có người nói vâng chịu thiên địa khí vận mà sinh, ngược lại muốn xem xem, có thể làm đối thủ của Tĩnh Nguyệt ta hay không.

...

Trong ngọn núi lớn nguyên thủy, một Thánh Thú ầm ầm ngã gục, máu tươi chảy đầy đất, mà từ trong sọ não của nó bỗng dưng bay ra một con Huyết Trùng, chỉ dài ba tấc, lập tức có hung uy ngập trời dật động, để cây cối bốn phía lập tức khô bại héo tàn.

- Bảy tức.

Con Huyết Trùng này miệng nói tiếng người.

- So sánh với lần trước nhanh hơn một phần mười tức thời gian.

Nó có vẻ ngạo nghễ, bảy tức liền giết một Thánh Thú cấp bậc Cửu Liên Nhất Diệp, còn có Bát Liên Thập Nhất Diệp thứ hai có thể làm được sao?

- Thiên viện đại chiến, Huyết Qua ta sẽ đích thân đánh bại Hoài Kiếm!

...

Thời điểm sáng sớm, đám người Lăng Hàn đều bị đánh thức, Thất Sương cùng Uyên làm động viên cùng khích lệ cuối cùng.

- Lần này... U Nguyên không ở, vì lẽ đó, mục tiêu của chúng ta là bảo đảm trước hai trăm, tranh thủ tiến vào một trăm vị trí đầu.

Thất Sương lớn tiếng nói.

- Các ngươi có lòng tin hay không.

- Có!

Bọn người Vô Nhai cùng Tốn Phong lớn tiếng kêu lên.

Tuy sức chiến đấu của Đế Tinh cao ngất ngay, nhưng trước tiên cần phải nhìn cảnh giới, tỷ như Lăng Hàn, chỉ cần hắn không dùng tới thanh Tiên Kiếm kia, ngươi nhìn bọn họ người nào sẽ sợ hắn? Hơn nữa, cửa thứ nhất thực lực dĩ nhiên trọng yếu, nhưng không thể phủ nhận vận may ở trong đó chiếm thành phần rất lớn.

Nếu như vận may đủ tốt, tiến vào một trăm vị trí đầu không khó.

Đương nhiên, vòng thứ hai liền không nên hi vọng, không có Đế Tinh cấp cao tọa trấn, vậy chỉ có thể là đánh xì dầu.

Uyên cũng cổ vũ vài câu, sau đó cả đám liền xuất phát, đi tới địa điểm thi đấu.

Ngàn chi đội ngũ tụ hội, mỗi người đều là thiên kiêu vô thượng, cơ bản người người đều là Đế giả, chỉ có số rất ít đội ngũ mới có một tên Hoàng giả ở trong đó, kia là vì Đế giả tập hợp không ra mười cái, chỉ có thể lấy Hoàng giả ra bù, nếu không tiêu chuẩn này cũng lãng phí.

- Quy tắc liền không nói nhiều, không được giết người, không thể vận dụng bất luận thủ đoạn gì ngoại trừ thực lực bản thân, bằng không, nên đền mạng liền đền mạng, nên huỷ bỏ tư cách liền hủy bỏ tư cách, không nên ôm bất luận may mắn gì.

Có Tổ Vương giá lâm, mi tâm mở ra Thập Liên, toả ra khí tức không giống, cao cao tại thượng, như thiên địa giá lâm.

- Bắt đầu đi.

Hắn phất phất tay, cũng lười phí lời, ở trong mắt Tổ Vương, những cái này chỉ là tiểu hài tử, cho dù trên căn bản thành tựu tương lai của tất cả mọi người đều vượt qua hắn, nhưng kia không biết là chuyện bao nhiêu lâu về sau.

Từng chi đội ngũ nối đuôi nhau tiến vào bí cảnh, không cần lo lắng sau khi đi vào sẽ bị phục kích, bởi vì sau khi đi vào vị trí là tùy cơ, xác suất hai chi đội ngũ lập tức va vào vô hạn bằng không.

Chí ít đoàn người Lăng Hàn không có xui xẻo như vậy, đi vào liền phải đánh một trận, bọn họ trước tiên quan sát hoàn cảnh chung quanh một hồi.

- Mới tới không nên hết nhìn đông tới nhìn tây, đi theo chúng ta.

Bọn người Vô Nhai quát lên, bọn họ đã tham gia một lần thiên viện đại chiến, tự nhiên tương đối quen thuộc, cũng không cần quan sát hoàn cảnh gì, lập tức hiệu lệnh bốn người Lăng Hàn.

Ở đây, cấm dùng bất luận thủ đoạn gì ngoài thực lực bản thân, bởi vậy bọn họ tự nhiên lại khôi phục cảm giác ưu việt, Đế Tinh thì đã làm sao, cảnh giới không đạt vẫn như cũ là cặn bã.

Lăng Hàn cười ha ha nói:

- Ta chán ghét nhìn mấy cái các ngươi, vẫn là phân công nhau hành động đi.

- Ngươi...

Bọn người Tốn Phong giận dữ, đây chính là đoàn đội hành động, chỉ có lực lượng của tất cả mọi người ngưng tụ lại, mới có thể làm cho đoàn đội phát huy được lực lượng. Nhưng Lăng Hàn vừa lên liền muốn phân liệt đội ngũ, vậy nếu như gặp phải kẻ địch, không phải dễ dàng bị tiêu diệt từng bộ phận sao?

- Bá, ngươi không nên quá tùy tiện!

Tốn Phong không nhịn được trách mắng.

- Ngươi ngay cả chúng ta cũng không phải đối thủ, huống chi nơi này còn có vô số cường giả, thậm chí người mạnh hơn U Nguyên cũng không dưới năm mươi người, ngươi coi mình có thể quét ngang vô địch sao?

- Không sai.

Lăng Hàn gật gù.

- Hết cách rồi, thực lực mạnh chính là tùy tiện như thế.

Bọn người Tốn Phong nổi giận, chưa từng thấy người không biết xấu hổ như Lăng Hàn, chỉ là Bát Liên Tam Diệp lại dám tự tin bạo lều như thế, đây là cảm giác ưu việt từ đâu tới?

- Một tháng sau gặp lại đi.

Lăng Hàn phất phất tay, mang theo ba nữ muốn nghênh ngang rời đi.

- Đứng lại!

Vô Nhai ra tay, tóm tới Lăng Hàn, hắn thực không nhịn được, phải cố gắng giáo huấn gia hỏa gan to bằng trời này một hồi.

Lăng Hàn không quay đầu lại, chỉ là trong nháy mắt quét qua, xoạt, một đạo kiếm khí cắt ngang, kinh diễm cửu thiên.

Phốc, ngực của Vô Nhai nhất thời có thêm một vết máu, sâu thấy xương, lông chim bị đánh rơi một phần ba, đầy trời đều là lông chim màu trắng đang bay múa.

Đòn đánh này thật giống như đánh cho đọng lại thời gian, tất cả mọi người đều há to miệng, không phát ra được một chút xíu âm thanh.