Thần Đạo Đan Tôn

Chương 2357: Sống (Hạ)




- Ta lấy thần thức tiến vào trong thi thể này, nhưng không ngờ trong đó có một luồng lực lượng Hắc Ám không cách nào hình dung, lực lượng tà ác kia trực tiếp tiêu diệt thần thức của ta!

Khuôn mặt của Địch Đồng Hân trắng xám, có một loại cảm giác rất đau đớn.

Lợi hại như vậy?

Tất cả mọi người khiếp sợ, sức chiến đấu của thi thể này không cường đại, bằng không cũng sẽ không bị Ngãi Khải Phong dễ dàng trấn áp, nhưng lại có thể tiêu diệt một tia thần thức của Địch Đồng Hân, điều này khiến người ta làm sao tin tưởng?

Nhưng Địch Đồng Hân sẽ cầm chuyện như vậy đùa giỡn sao?

- Quái lạ!

Tất cả mọi người nói, cũng càng cẩn thận, không dám lấy thần thức tiến vào trong thi thể này, miễn cho gặp phải kết quả như Địch Đồng Hân.

Đế giả như bọn họ, nhất định là muốn xung kích cảnh giới tối cao của Tiên đạo, vì lẽ đó thần hồn nhất định phải viên mãn không thiếu sót, cho dù tổn thất một tia, đối với ngày sau cũng sản sinh ảnh hưởng to lớn.

Bọn họ muốn xé thi thể này ra, nhưng trước chiến đấu liền chứng minh, thể phách của thi thể này cực kỳ cứng cỏi, bách lực không thương, quy tắc không hư, tựa như Tiên Binh, chuyện này làm sao giải quyết được?

Nhưng trên thi thể này tất nhiên ẩn giấu bí mật to lớn, nếu có thể đào móc bí quyết để thể phách trở nên mạnh mẽ như Tiên Kim, vậy sẽ để sức chiến đấu của mình tăng lên tới độ cao cỡ nào?

Nghĩ tới đây, hô hấp của mọi người đều là có dồn dập.

Chỉ có Lăng Hàn không để ý chút nào, hắn tu luyện Bất Diệt Thiên Kinh, thể phách cường hoành, ngay cả Tiên Vương tầng chín chuyển thế như Kỷ Vô Danh cũng muốn bái phục chịu thua, đương nhiên sẽ không đỏ mắt đồ vật người không ra người, quỷ không ra quỷ này.

Hắn hiếu kỳ chính là, cái “thi thể” này đến cùng có phải là thật chết rồi hay không.

Lăng Hàn lấy Tiên Ma Kiếm ra, gia trì Sát Lục, quy tắc hệ kim, sau đó chém lên thi thể.

Chi, trên thi thể bùng ra đốm lửa, càng phát ra tiếng ma sát khiến người ta khó chịu, để mọi người nhíu mày.

- Ngươi đang làm gì?

Ngãi Khải Phong lập tức trách mắng, vốn là rất phiền, ngươi lại còn phát ra thanh âm đáng ghét như thế, muốn chết a?

Lăng Hàn chỉ liếc xéo hắn một cái, không nói gì, xem thường phản ứng loại ngớ ngẩn này, tự mình cảm giác quá tốt, cũng coi mình là trung tâm, cho rằng tất cả mọi người đều phải nghe mình.

Chơi trứng đi thôi.

Thấy Lăng Hàn lại không nhìn mình, Ngãi Khải Phong nhất thời giận tím mặt, vừa vào bí cảnh thì có đồng bạn phát điên, chỉ có thể mạnh mẽ trấn áp xuống, hiện tại lại bị khinh thường, để hắn cũng biến thành dễ tức giận, táo bạo.

- Cho rằng ta không dám động ngươi?

Ngãi Khải Phong uy nghiêm đáng sợ nói, thực lực của hắn hoàn toàn nghiền ép Lăng Hàn, mà nói đến bối cảnh, Ngự Hư Giáo đồng dạng là thế lực tầng chín, mà Phong Tình Điện ở sau lưng càng là Thiên Tôn cấp vượt qua Tiên Vương!

Vì lẽ đó, chỉ cần hắn chiếm lý liền có thể trắng trợn không kiêng dè.

- Ha ha.

Lăng Hàn chỉ nở nụ cười, hắn vận dụng Sát Lục Bản Nguyên, cỏ bốn lá nhẹ nhàng dật động, rõ ràng yếu đuối mong manh, tựa hồ một cơn gió liền có thể thổi ngã, nhưng có thể bùng nổ ra lực phá hoại đánh sợ.

Hắn lần thứ hai chém về phía bộ thi thể kia, tin tưởng đây có thể có hiệu quả, bởi vì thể phách của hắn chính là như vậy, trực tiếp công kích căn bản vô hiệu, chỉ có thể dùng lực lượng quy tắc từ từ ma diệt.

- Muốn chết!

Ngãi Khải Phong gào thét, tiểu tử này không chỉ làm như không thấy mình, lại còn dám làm trái tâm ý của mình, còn muốn làm loạn bộ thi thể kia, cái này không phải ý định đối phó hắn sao?

Coi như hắn không giết Lăng Hàn, cũng phải cho thứ này một cái giáo huấn mạnh mẽ.

Oanh, hắn hung hãn ra tay, một quyền dật động, như một hỏa thần phát uy, ngọn lửa ngập trời.

Tuy trong lòng An Nhiên hết sức khó chịu, nhưng nếu đáp ứng ân sư phải chăm sóc Lăng Hàn, lúc này cũng chỉ có đè bất mãn, thân hình nhảy một cái, che ở trước người Lăng Hàn, sau đó đưa tay đón đỡ.

Oành!

Năng lượng tuôn ra, quy tắc đại đạo va chạm, bùng lên hỏa diễm ngút trời, An Nhiên vẫn không nhúc nhích, nhưng Ngãi Khải Phong liền lùi lại bảy bước, nơi lòng bàn tay có một tia máu tươi chảy ra.

- An Nhiên Thánh Nữ, ngươi đây là ý gì?

Ngãi Khải Phong không vui nói, càng có một tia kiêng kỵ, mặc dù hắn là Đế giả, nhưng An Nhiên là Đế trong Đế, có thực lực áp chế hắn.

An Nhiên tự nhiên 10 ngàn cái không muốn thay Lăng Hàn ra tay, nhưng Thương Chỉ Vi có nghiêm lệnh, nàng sao dám không tuân ý chí của sư tôn?

Nàng có thể không nhìn bất luận người nào trong thiên hạ, nhưng duy nhất không dám, không thể vi phạm, chính là Thương Chỉ Vi.

Công ơn nuôi dưỡng, ân đức dạy nghệ, lớn như trời.

Nàng chỉ nhàn nhạt nhìn Ngãi Khải Phong nói:

- Thời điểm khác ta mặc kệ, nhưng lần này ai cũng không thể động một sợi lông của hắn, bằng không chính là đối địch với ta!

- An Nhiên Thánh Nữ, thật là uy phong a!

Lao Lương lạnh lùng nói, có sát khí uy nghiêm đáng sợ lưu chuyển.

Tuy hắn chỉ là Đế giả phổ thông, nhưng xuất thân Ngự Hư Giáo, lại há có thể yếu đi sĩ khí.

Đáng tiếc, tuy Ngự Hư Giáo cũng có Đế giả đỉnh cấp, nhưng Vu Lan Phong Hoa chỉ là Thiên Hồn cảnh, không vào Tiên Phủ sao đánh đồng với An Nhiên?

- Vậy liền buông tay chiến một trận, ai sợ ai?

An Nhiên cực kỳ cường thế.

Tính cách của nàng chính là như vậy.

- Các vị, các vị, đều ép hỏa khí đi.

Lâm Tuyên đi ra khuyên can, mục đích của hắn là gây xích mích người của Ngự Hư Giáo đi đối phó Lăng Hàn, nhưng tuyệt không có ý để An Nhiên cuốn vào.

Mà hắn cũng không nghĩ tới An Nhiên lại sẽ ra mặt thay Lăng Hàn, để hắn lập tức có chút rối loạn.

- Ồ, các ngươi xem!

Đột nhiên Địch Đồng Hân nói, nàng chỉ vào bộ thi thể kia.

Tất cả mọi người nhìn sang, chỉ thấy ở dưới lợi kiếm của Lăng Hàn cắt chém, bộ thi thể kia lại bị cắt ra một chút xíu. Vị trí này là vết thương dưới chân thi thể kia, nguyên bản đã đóng vảy, hiện tại lần thứ hai rạch ra.

Ngãi Khải Phong nhất thời có vẻ lúng túng, hắn ra tay với Lăng Hàn là vì đối phương vô sự tìm việc, phát ra tạp âm đáng ghét. Nhưng không nghĩ tới, đối phương không phải làm bậy, mà là thật muốn cắt ra thi thể này.

Này liền đánh hắn một tát, sự tình hắn không thể làm... Lăng Hàn làm được.

Thật trào phúng, đối phương chỉ là một Thiên Hồn cảnh nho nhỏ.

Mặc cho Ngãi Khải Phong bá đạo làm sao, lúc này cũng không thể nói gì được, miệng bế chặt chẽ, nhưng sát khí trong lòng sôi trào đến trình độ cực cao.