Lăng Hàn nghiêm nghị nói:
- Ta không có lừa ngươi!
- Ha ha ha ha!
Phó Nhạc ôm bụng cười.
- Lăng huynh, ngươi không nên đùa nữa, ta sắp không chịu được rồi.
Lăng Hàn không nói gì, tại sao thời điểm hắn nói thật sẽ bị người xem là đang nói đùa chứ?
Hai người còn muốn nói tiếp, lại bị Hổ Nữu kéo đi tửu lâu ăn cơm.
- Này này, Trương huynh, ngươi có nghe nói không, đám người Thiên Thanh Nguyệt, Chúc Tuệ Vân đều bị người làm thịt.
- Đương nhiên, mấy ngày nay đều truyền tin tức này.
- Khà khà, ngươi biết là ai làm ra không?
- A, ngươi biết?
- Đương nhiên.
- Vậy nói nhanh lên!
Khi bọn người Lăng Hàn trải qua một bàn, có hai khách nhân đang vô cùng phấn khởi nói chuyện, mà lỗ tai của Phó Nhạc cũng lập tức thẳng lên.
- Khà khà, tổng cộng có hai người, một người tên Kỷ Vô Danh, một người khác tên Lăng Hàn!
Phốc!
Phó Nhạc nhất thời phun ra ngoài.
- Phó huynh?
Lăng Hàn nhìn Phó Nhạc ngây người như phỗng.
Thân thể của Phó Nhạc cứng ngắc, mặc cho Lăng Hàn phất tay ở trước mặt hắn cũng không phản ứng chút nào.
Một lát sau, Phó Nhạc mới nhảy lên, thật giống như mèo bị giẫm đuôi. Hắn nhảy cao ba thước, sau đó đột nhiên nắm lên người nói chuyện lúc trước kia:
- Ngươi xác định hắn gọi Lăng Hàn?
Người kia sợ hết hồn, tu vi của hắn chỉ là Tam Trảm, tự nhiên không thể chống lại lực lượng của Phó Nhạc, vội vã run giọng nói:
- Vị đại thiếu này, ngươi là nói hai mãnh nhân đánh giết đám người Thiên Thanh Nguyệt sao?
- Phí lời!
Người kia bị văng một mặt nước miếng, nhưng ngay cả lau cũng không dám:
- Đúng, đúng, người kia gọi Lăng Hàn, truyền thuyết hắn thân cao bảy trượng, cánh tay dài quá gối, thân thể như đá, cực kỳ hung tàn...
Lăng Hàn nhất thời kinh ngạc, nói mình thân cao bảy trượng cũng coi như thôi, nhưng thân thể như đá là cái quỷ gì?
- Ha ha ha ha!
Hổ Nữu cười đến ôm bụng.
- Lăng Hàn, ngươi có cao bảy trượng sao, cánh tay cũng không phải quá dài a.
Ngay cả Nữ Hoàng cũng có chút không nhịn được cười, cái nghe sai đồn bậy này cũng quá bất hợp lý.
- Lăng huynh, thật là ngươi làm ra?
Phó Nhạc buông người kia ra, nhìn về phía Lăng Hàn hỏi.
- Đã nói cho ngươi, nhưng chính ngươi không tin.
Lăng Hàn cười nói.
- Trời của ta a!
Phó Nhạc ôm đầu.
- Ngươi chỉ là Dương Hồn mà thôi!
- Vậy thì như thế nào?
- Cái gì vậy thì như thế nào, chờ ngươi đạt đến Thiên Hồn, không phải ngay cả Tiên Phủ cũng có thể giết sao!
Phó Nhạc hô to gọi nhỏ, hắn vốn tưởng rằng mãnh nhân làm thịt bốn người Thiên Thanh Nguyệt tất nhiên là cấp bậc Thiên Hồn, chỉ là so với bốn người này càng thêm yêu nghiệt.
Tuyệt đối không ngờ, lực tưởng tượng của hắn hoàn toàn không đủ dùng, yêu nghiệt như vậy lại chỉ là Dương Hồn cảnh.
- Ha ha, cái này làm sao biết.
Lăng Hàn lắc đầu một cái.
Phân Hồn cùng Tiên Phủ chênh lệch quá to lớn, lớn đến vượt xa Trảm Trần cùng Phân Hồn. Nhìn Trảm Trần Đế giả còn có thể ngang hàng Dương Hồn, nhưng bất luận Thiên Hồn gì cũng không thể là đối thủ của cường giả Nhất Bí.
Có điều, nếu hắn có thể nắm giữ chín đạo Phân Hồn, ở cảnh giới nhỏ Thiên Hồn lại tăng lên năm lần, có thể bù đắp chênh lệch với Tiên Phủ sao?
Vậy thì chỉ có đến thời điểm đó nhìn.
Năm người nói, cùng một chỗ lên lầu hai, lưu lại hai người kia há to miệng, như ngu si.
Vừa nãy người trẻ tuổi kia... Chính là mãnh nhân Lăng Hàn giết đám người Thiên Thanh Nguyệt?
Trời!
Phòng khách trên lầu hai, Phó Nhạc không thể chờ đợi được nữa mà hỏi chiến đấu của Lăng Hàn cùng bọn người Thiên Thanh Nguyệt, Lăng Hàn không thể làm gì khác hơn là áp súc một hồi nói cho bảo bảo hiếu kỳ này, hắn từ trước đến giờ không thích khoe mình, bởi vậy nói rất hời hợt.
Dù như vậy, Phó Nhạc vẫn nghe đến liên tiếp hút vào hơi lạnh, chỗ kích động thậm chí nhảy lên, khua tay múa chân.
- Lăng huynh, ngươi thực sự là trâu!
Hắn giơ ngón tay cái lên, khâm phục không hề bảo lưu.
- Đúng rồi, kế tiếp liền bắt đầu đan đạo thịnh hội, có người nói lần này không chỉ đến rất nhiều Đại Đan Sư thành danh nhiều năm, còn có rất nhiều người trẻ tuổi thanh danh vang dội.
- Lăng huynh, ngươi muốn chen vào ba vị trí đầu, độ khó cực kỳ cao.
- Đến, ta nói cho ngươi.
Phó Nhạc vặn lấy ngón tay bắt đầu nói:
- Trước tiên nói thế hệ trước, lần này có Nhật Dương Đan Sư, hắn ở mấy chục triệu năm trước đã là cấp bậc Tam Tinh, có người nói ở trên Luyện Linh cũng đạt đến Tứ Luyện, có hi vọng trở thành cấp bậc đại sư.
- Trong đồng lứa trẻ tuổi, thiên tài thực sự là quá nhiều.
- Lạc Vân Thành Ngô Tử Hư, thiên tài tuyệt luân, không đủ ngàn vạn tuổi liền thành Đan Sư Tam Tinh, trước đây không lâu càng đạt đến Tứ Luyện, tuy thời gian trôi qua không bao lâu, nhưng thiên tài như vậy lại thêm phòng tu luyện thời gian, bất cứ lúc nào cũng có thể trở thành Ngũ Luyện.
- Bách Hoa Thành Tạ Nhạc Chương, tuy không kinh diễm như Ngô Tử Hư, nhưng tiến bộ của hắn cực kỳ vững chắc, bước vào Nhất Tinh Đan Sư bỏ ra ròng rã mười ức năm, lúc đó không có một người coi hắn là chuyện to tát, nhưng mười ức năm sau, hắn trở thành Đan Sư Nhị Tinh, lại mười ức năm sau, hắn liền bước vào Đan Sư Tam Tinh.
- Lần này, vừa vặn là hắn trở thành Đan Sư Tam Tinh sau mười ức năm, mọi người đều đang suy đoán, hắn có khả năng thành Đan Sư Tứ Tinh.
- Truy Nhật Thành Phan Lạc Linh, là nữ tử đẹp như thiên tiên, có người nói được ký ức của một vị thượng cổ Đại Đan Sư, trình độ đan đạo tiến triển cực nhanh, lần này tất nhiên cũng sẽ trở thành kình địch của Lăng huynh ngươi.
- Không đúng, nàng đã quyết định một tiêu chuẩn nội bộ.
Lăng Hàn hơi có chút kỳ quái nói:
- Tỷ thí còn chưa bắt đầu, dựa vào cái gì nói như vậy?
- Khà khà, vậy là ngươi không biết, lúc này trong mấy Đan Sư mà Cổ Đan Tháp điều động, có một cái là hậu duệ của Nguyên Trưởng lão, gọi Nguyên Đồng Quang, mấy ngày trước ta nhìn thấy hắn hầu ở bên người Phan Lạc Linh, hăng hái lấy lòng.
- Ngươi nói, có hậu duệ của một vị Trưởng lão giúp đỡ, Phan Lạc Linh thu được một tiêu chuẩn không phải chuyện dễ dàng sao?
Phó Nhạc nói.
Lăng Hàn không khỏi nở nụ cười:
- Ngươi người này a, quá tối tăm.
- Ngươi không tin, vậy chờ xem đi.
Phó Nhạc lắc đầu một cái.
- Có điều Lăng huynh, ngươi giết bọn người Thiên Thanh Nguyệt, là chọc vào một lỗ thủng rất lớn, thế lực phía sau bọn họ là không thể dễ dàng bỏ qua cho ngươi.
Lăng Hàn nhoẻn miệng cười:
- Sự tình huyên náo càng lớn càng tốt.
Sự tình càng lớn, Lữ Hải Dung mới có khả năng nghe nói tin tức của bọn họ, sau đó chạy tới tiếp bọn họ đi. Nếu không thì, lần đi Côn Bằng Cung còn không biết sẽ xảy ra tình huống gì.