Chênh lệch thật rất lớn.
Bọn người Lăng Hàn, Kỷ Vô Danh lấy ra Thiên Long cốt phấn, nhưng cái này cũng không phải dùng, mà là muốn đánh tan, từng đạo từng đạo tro bụi màu trắng dật động, ở dưới cột sáng bàn động, hóa thành từng con Du Long.
Những Du Long này rất nhỏ, dài không tới một thước, nhưng thỉnh thoảng sẽ phát ra một tiếng Long ngâm, chấn điếc tai người.
Cái này vốn là thẳng vào thức hải.
Du Long quay chung quanh thân thể Lăng Hàn, muốn đi vào trong cơ thể hắn.
Bởi vì biết đây là Bách Long quán thể, Lăng Hàn đương nhiên sẽ không chống cự, hắn thả lỏng thân thể, chủ động tiếp nhận những Du Long này.
Vù, con Du Long thứ nhất tiến vào trong cơ thể hắn, nhất thời liền có một luồng năng lượng mạnh mẽ cuộn trào mãnh liệt, toàn phương vị tăng lên thể chất của hắn, tu bổ thiếu sót của hắn ở trên con đường tu đạo.
Cái này khá giống Thiên Đạo Thạch, tu bổ thiếu sót của tiên thiên hậu thiên, đạt tới hoàn mỹ.
Cùng lúc đó, lực lượng thân thể của hắn cũng đang tăng lên.
Khi Võ Giả bước vào Hằng Hà Cảnh, trên lý thuyết lực lượng có thể tăng lên vô hạn, đạt đến Sáng Thế, Trảm Trần thậm chí độ cao của Tiên Vương, nhưng cảnh giới không đối ứng, ai cũng không có năng lực điều khiển được lực lượng kinh khủng như vậy.
Bởi vậy, Bách Long quán thể lại thêm Thiên Long cốt phấn tăng cường gấp mười lần, man lực của Lăng Hàn dừng lại ở sau Phân Hồn đỉnh cao, liền đột nhiên đi lên một đoạn, đạp phá cảnh giới này, tiến vào cấp bậc Tiên Phủ.
Thể phách của Lăng Hàn đủ mạnh, hắn hoàn toàn có thể điều khiển được lực lượng thân thể mạnh mẽ như vậy, nhưng nếu như lên trên nữa, phỏng chừng ngay cả hắn cũng không chịu được.
Không có lực lượng không được, thật giống như cầm một cây chùy bông đi đánh người, mặc ngươi dùng sức đánh làm sao cũng không đến nơi đến chốn. Nhưng lại thêm quy tắc, thật giống như ở bên ngoài cây chùy bông bao một tầng thiết, vậy đánh lên người liền đau.
Vì lẽ đó, lực lượng đạt đến Tiên Phủ, Thăng Nguyên thậm chí Tiên Vương cũng không có ý nghĩa gì, nhưng chỗ tốt đương nhiên cũng có, kia chính là thể lực càng mạnh, trong một lúc có thể nổ ra càng nhiều công kích, cái này đồng dạng có thể tăng lên sức chiến đấu.
Hơn nữa chỉ cần nắm giữ quy tắc sánh ngang, lực lượng đương nhiên cũng có thể phát huy ra tác dụng mạnh mẽ.
Lăng Hàn ngồi khoanh chân, cố gắng hấp thu chỗ tốt của Bách Long quán thể.
Ồ?
Hắn hơi kinh ngạc, trong này lại còn có một tia lực lượng quy tắc, thuộc tính thủy, để Huyền Âm Mẫu Thủy cảm thấy rất thoải mái, tẩm bổ đạo Thiên Địa Bản Nguyên này.
Mỗi đi qua khoảng khắc, số lượng Du Long sẽ giảm thiểu một con, sau ba ngày, hết thảy Du Long đều bị hấp thu, mà cột sáng phóng lên trời cũng cấp tốc trở nên ảm đạm, cuối cùng hoàn toàn biến mất.
Bách Long quán thể kết thúc.
Vù, chín người Lăng Hàn chỉ cảm thấy thân thể căng thẳng, sau đó cảnh vật trước mắt thay đổi, bọn họ đã xuất hiện ở trong Bách Long Thành, phía trên có một cánh cửa ánh sáng đang chầm chậm khép kín.
- Ồ, Thiên Thanh Nguyệt, Dư Hoa Thanh đâu?
- Cũng không có thấy Hạ Hậu Thông, Chúc Tuệ Vân.
- Đế giả lại chỉ còn ba người Đô Thiếu Tuấn, Mã Hiện, Phạm Dật!
- Bọn người Đô Thiếu Tuấn tuyệt đối không thể là đối thủ của đám người Thiên Thanh Nguyệt, lẽ nào tứ đại siêu cấp Đế giả đồng quy vu tận?
Người đi vào lấy vạn tính, nhưng có thể sống đi ra chỉ ba ngàn, mà những thiên kiêu cao cấp nhất lại cùng nhau mất tích. Đây chỉ có một khả năng, chính là chết ở trong Bách Long Bí cảnh.
Làm sao có thể chứ?
Muốn nói bên trong cực kỳ hung hiểm, ngay cả Đế giả đỉnh cấp cũng phải chết đi, đây cũng không phải là không thể, nhưng tứ đại siêu cấp Đế giả toàn bộ tử vong, một ít Đế giả yếu lại còn sống sót, cái này làm người ta không thể tin tưởng.
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Người bên ngoài đều hỏi, cực kỳ hiếu kỳ.
Có thể vào khu vực Thần Long Sơn cũng chỉ có chín người Lăng Hàn, những người khác làm sao biết chuyện gì xảy ra, tự nhiên chỉ có phần giương mắt nhìn, hoàn toàn không biết trả lời như thế nào.
Nhưng bất kể như thế nào, tứ đại Đế giả chết ở trong Bách Long Bí cảnh, cái này sẽ gợi ra một hồi bão táp siêu cấp.
Thế lực sau lưng của bọn họ không thể tiếp thu truyền nhân của mình không minh bạch như vậy mà biến mất, làm sao cũng phải biết làm sao chết. Nếu như bị mãnh thú, thổ dân trong bí cảnh đánh giết, vậy thì không thể làm gì.
Nhưng nếu chết vào tay người cạnh tranh, vậy liền không có khả năng dễ dàng quên đi.
Đại nhân không ra mặt, cũng sẽ phái ra một ít người trẻ tuổi đi đòi lại mặt mũi này.
Nhưng ngay cả tuyệt đại thiên kiêu như Thiên Thanh Nguyệt, Chúc Tuệ Vân cũng bị đánh giết, trong cùng cấp còn có người có thể báo thù cho bọn họ sao? Nếu như muốn điều động cường giả càng cao hơn một cấp, vậy cũng quá mất mặt.
- Lăng huynh, Lăng huynh!
Chỉ thấy Phó Nhạc chạy tới.
- Thực sự là kỳ quái a, ngay cả Đế giả đỉnh cấp như Thiên Thanh Nguyệt, Hạ Hậu Thông cũng chết ở trong bí cảnh, thật không biết là ai làm ra.
- Đúng rồi Lăng huynh, trước ngươi xúc động Long kiều gì?
- Hẳn là Long kiều phổ thông đi, tuy ta biết ngươi rất lợi hại, nhưng so với bọn người Thiên Thanh Nguyệt vẫn thua kém một chút. Ta đoán, ngươi có thể xúc động được bảy hoặc tám cây Long kiều, ngươi nói ta đoán có đúng hay không?
Lăng Hàn chỉ khẽ mỉm cười:
- Ngươi đoán rất đúng.
Phó Nhạc không có tiến vào Thần Long Sơn, bởi vậy không thể biết nam nhân trước mặt này chính là một trong hai “thủ phạm” chủ đạo để đám người Thiên Thanh Nguyệt, Chúc Tuệ Vân biến mất. Nếu không, hắn nhất định sẽ chấn kinh đến tê cả da đầu, hoa cúc co rút lại.
- Đi, đi về nghỉ một hồi.
Bọn họ lần nữa tìm một khách sạn, lữ trình Bách Long bí cảnh đã có một khâu kết thúc, kế tiếp chính là đan đạo thịnh hội.
Ở khách sạn, Phó Nhạc là người rảnh rỗi không chịu nổi, lập tức lại đi ra ngoài tìm hiểu tình huống, sau ba ngày mới trở về.
- Nghe người ta nói, bọn người Thiên Thanh Nguyệt là bị người tàn sát, hơn nữa còn là người lần này tiến vào bí cảnh.
Phó Nhạc sinh động như thật nói.
- Lăng huynh, ngươi nói ai mạnh mẽ như vậy, ngay cả bốn Đế giả này cũng có thể làm thịt?
Hắn liếc nhìn Lăng Hàn, sau đó lắc lắc đầu, còn vỗ đầu của mình:
- Nếu như hiện tại Lăng huynh ngươi là Thiên Hồn, vậy ta còn sẽ đoán là Lăng huynh làm ra, ha ha ha ha!
Hắn tự cho là nói một chuyện cười rất vui, tự nhiên ở một bên cười to.
Nhưng Lăng Hàn vỗ vỗ vai của Phó Nhạc nói:
- Đúng là ta làm a.
- Lăng huynh, ngươi thực sự là rất khôi hài!
Phó Nhạc cười càng thêm to hơn