Đinh Khiếu Trần vùng vẫy bò dậy.
Rầm!
Đinh Khiếu Trần bị đấm gục.
Trên lôi đài miễn một phe không ngã xuống hoặc nhận thua thì chiến đấu vẫn sẽ tiếp tục.
Đinh Khiếu Trần không cam lòng nhận thua, gã bị Lăng Hàn đánh đến mất hết mặt mũi, nếu giờ nhận thua trước mắt bao người thì gã không cách nào ngẩng đầu lên được.
Nhưng cắn răng cố chống thì được ích gì?
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Đinh Khiếu Trần không ngừng ngã xuống, mặt sưng như đầu heo. Lăng Hàn xuống tay rất có chừng mực, không quá nặng làm đối phương xỉu, khiến Đinh Khiếu Trần luôn giữ trạng thái tỉnh táo.
Ngươi có nhận thua không?
Đinh Khiếu Trần cắn răng, đây là giới hạn cuối cùng của gã, tuyệt đối không mở miệng xin thua.
Lăng Hàn định đánh tiếp nhưng thấy thời gian không còn nhiều, hắn giơ chân đá Đinh Khiếu Trần lăn ra khu vực chiến đấu. Theo quy tắc thế này cũng tính là thua.
Đinh Hổ cực kỳ bất mãn, chợt mở mắt ra nhìn Lăng Hàn:
- Hừ!
Lăng Hàn thụt lùi một bước, mặt tái nhợt.
Lăng Hàn bị Đinh Hổ đánh một cú, vô ảnh vô hình, chỉ một tiếng hừ nhưng ẩn chứa ý chí võ đạo của Đinh Hổ. Lão tổ Trảm Trần cường đại biết bao, nếu đi Cổ giới thì một ý niệm có thể vỡ nát một hành tinh lớn.
Giờ lưỡi dao ý niệm này chém vào người Lăng Hàn thì hắn đâu dễ chịu gì.
May mắn Đinh Hổ không dám giết người trước mắt công chúng nên dùng sức có hạn. Lăng Hàn thì có khí lực mạnh kinh người, một nhát niệm nhẫn chỉ khiến hắn bị thương nhẹ.
Đinh Hổ nhăn mặt, gã vốn định tổn hại nặng Lăng Hàn nhưng kết quả này làm gã vừa bất mãn vừa giật mình. Thanh niên này có khí lực rất kinh người, ăn một nhát niệm nhẫn của gã mà chỉ bị thương nhẹ.
Với thân phận của Đinh Hổ nếu một kích không trúng sẽ không mất mặt thêm một đòn nữa. Đinh Hổ không có khí độ đó, gã không kiềm được lại chém một nhát niệm nhẫn.
Phập!
Ngực Lăng Hàn rách toạc, máu tuôn ra, dù hắn có khí lực chuẩn tiên kiếm nửa tinh cũng không đỡ nổi.
Trảm Trần cảnh quá mạnh.
Lăng Hàn laỏ đảo, hắn biết đó là Đinh Hổ ra tay, tại đây chỉ có Trảm Trần cảnh mới gây uy hiếp cho hắn được. Lăng Hàn cảm giác ngực khó chịu như bị lửa đốt. Đinh Hổ quá âm hiểm, chẳng những dùng niệm nhẫn bị tương hắn còn dung nhập một chút ý chí võ đạo, muốn hành hạ hắn tám mười, trăm năm.
Đây cũng là đòn cảnh cáo, dám tổn tương người của Đinh gia chúng ta thì đây chính là trừng phạt!
Đương nhiên nếu Lăng Hàn gặp cường giả Trảm Trần cảnh khác có thể mời đối phương ra tay hóa giải, quan trọng là mấy ai vì một kẻ vô danh tiểu tốt đắc tội với Đinh gia?
Mỗi cường giả đều có ý chí võ đạo độc nhất vô nhị của riêng mình, Thương Nguyệt thành có ba mươi mấy Trảm Trần cảnh, ai không nhận ra ai?
Lăng Hàn đứng vững bước chân nhìn hướng Đinh Hổ, mắt rực cháy đấu chí và coi rẻ rõ rành rành.
Đinh gia các ngươi chỉ biết ỷ lớn hiếp nhỏ!
Đường đường là lão tổ Trảm Trần mà hai lần xuống tay một tiểu bối, một kích không đánh trúng còn quê quá hóa giận, thật là vô sỉ!
Bên kia, Nữ Hoàng sôi trào sát ý, phạm vi mười trượng quanh người nàng không ai dám đứng, đều thụt lùi lại nếu không trái tim của họ sẽ bị chấn nổ.
Nhưng Nữ Hoàng không lỗ mãng tấn công. Nàng kiêu hãnh nhưng không phải loại người lỗ mãng thiếu não, nếu không thì sao có thể ngồi trên ngai vàng Loạn Tinh hoàng triều trăm vạn năm? Đã sớm bị người thu vào hậu cung kim ốc tàng kiều.
Hiện tại... phải nhịn!
Nữ Hoàng siết chặt hai nắm tay, mắt rực cháy lửa giận. Nếu ánh mắt có thể giết người thì Đinh Hổ đã chết mấy ngàn lần.
Toàn trường tĩnh lặng, ai đều đoán ra là Đinh Hổ ra tay, nhưng ai dám chỉ trích một vị lão tổ Trảm Trần?
Mạo Thư Ngọc ngập ngừng muốn nói lại thôi, phụ thân có lệnh nghiêm khắc nàng chỉ có thể tự lo thân mình, đừng sinh ra gút mắt gì với ba gia tộc lớn.
Đinh Hổ thản nhiên nói:
- Lúc trước đánh nhau số ba năm chín không bị năm năm bảy bốn đánh bay khỏi sân, nhưng năm năm bảy bốn cũng bị ba năm chín không tổn hại nặng. Trận này xem như năm năm bảy bốn miễn cưỡng thắng.
Ba năm chín không là số của Đinh Khiếu Trần, năm năm bảy bốn là của Lăng Hàn, theo Lăng Hàn giải thích thì Đinh Khiếu Trần đánh nhau ngang tài ngang sức với hắn, tuy bị đá bay nhưng gã cũng tổn hại nặng Lăng Hàn.
Bà mợ nó, ngươi còn muốn mặt mũi không?
Rõ ràng là Đinh Khiếu Trần thua thảm, là ngươi đánh Lăng Hàn bị thương. Giờ vô sỉ chuyển ‘công lao’ lên đầu Đinh Khiếu Trần là sao?
Đúng vậy, Đinh Hổ xuống tay với Lăng Hàn là ỷ lớn hiếp nhỏ, nhưng nếu là Đinh Khiếu Trần thì đó là cùng cảnh giới đánh nhau, tuy vẫn kém một tiểu cảnh giới nhưng miễn cưỡng xem như công bằng.
Dùng từ hình dung công lao không khoa trương, nếu không phải Đinh Khiếu Trần thật sự bị đá bay ra ngoài có lẽ Đinh Hổ sẽ đổi trắng thay đen phán Lăng Hàn thua.
Đinh Hổ dứt lời, một ngàn người xôn xao.
Đã thấy vô sỉ nhưng lần đầu tiên gặp mặt dày đến mức này.
Đinh Hổ quét mắt hổ:
- Hừ!
Uy nhiếp đáng sợ quét qua, đè xuống bất mãn của mọi người.
Ai dám xúc phạm uy nghiêm của lão tổ Trảm Trần?
Toàn trường tĩnh lặng.
Đinh Hổ vừa lòng gật đầu nói:
- Tiếp tục khiêu chiến đi!
Mọi người biến sắc mặt.
Ý của Đinh Hổ là không để Lăng Hàn nghỉ ngơi, hiện giờ có thể khiêu chiến với hắn. Nhưng Lăng Hàn bị một vị lão tổ Trảm Trần tổn hại nặng, không có thời gian nghỉ ngơi thì sao chịu nổi công kích từ người khác? Có lẽ một Hằng Hà cảnh đủ sức đánh bại hắn.
Thật độc ác!
Tuy Đinh Khiếu Trần thua, mất sức chiến đấu, không có duyên với chức đội trưởng nhưng Đinh Hổ không định cho hắn làm đội trưởng.
Đinh Hổ nhếch môi cười, một tiểu tốt bình thường mà mơ đấu với Đinh gia?
Nực cười!
Gã có một vạn loại thủ đoạn đùa chết Lăng Hàn!
Lặng im giây lát rồi chiến đấu tiếp tục, Đinh Hổ sắc mặt âm trầm như đít nồi, vì Lăng Hàn đứng ngạo nghễ tại chỗ, chảy máu ròng ròng vậy mà không ai khiêu chiến với hắn.
Đám người này!
Đinh Hổ cảm giác quyền uy của mình bị khiêu khích, gã đã nói có thể ‘khiêu chiến’ nhưng không ai tấn công Lăng Hàn, những người này muốn làm phản gã sao?
Đinh Hổ quét mắt qua, mọi người cúi đầu không dám nhìn thẳng.
Mỗi người có một lằn ranh giới hạn, cách làm hôm nay của Đinh Hổ đã chạm đến điểm giới hạn đó.
Võ giả chỉ tôn trọng thực lực!
Nếu Đinh Hổ điểm danh ai khiêu chiến Lăng Hàn thì không người nào chịu nổi áp lực này, sẽ có người ra tay. Nhưng pháp không trách chúng, Đinh Hổ nhà ngươi không thể xử phạt tất cả chúng ta đi?
Vì vậy không ai đứng ra khiêu chiến với Lăng Hàn, dù hiện tại thắng hắn thì sau này sẽ bị người khinh bỉ, đội trưởng như vậy ai thèm phục?