Đàm Vân nguyên bản vẫn nhẹ như mây gió, nhưng hiện tại không thể không thay đổi sắc mặt nói:
- Các hạ... chẳng lẽ tiền bối chính là người của Bát Thạch cấm địa? Tiền bối thật giống như nhận ra gia tổ?
Lăng Hàn giật mình nhìn tráng hán dã man kia, cái này không phải người khác, chính là Câu Lực!
Câu Lực nhìn hắn nháy mắt, cười nói:
- Ta không phải đã nói, chúng ta còn có thể gặp lại sao.
Mà Ma Chủ khác thì toàn bộ ngất xỉu.
Tiền bối!
Đàm Vân lại gọi lão giả này là tiền bối! Phải biết, hắn chính là Địa Ma a, vậy có thể để hắn xưng tiền bối, phải là cường giả gì?
Đáp án chỉ có một, Thiên Ma!
Lão Thiên Ma cười ha ha nói:
- Thời gian trôi qua thật đúng là nhanh, lúc trước ngươi còn là một tiểu quỷ mông trần chạy, hiện tại cũng đã thành đại nhân vật uy trấn một phương.
Chuyện này... sắc mặt các Ma Chủ quái lạ.
Lão gia ngài cũng quá độc miệng đi, tuy ai không có tuổi ấu thơ như vậy, nhưng ở trước mặt một vị cường giả Địa Ma nói như vậy, cái này liền...
Đàm Vân đỏ mặt, nguyên bản đến độ cao như hắn phải bất động như núi, nhưng không chịu nổi đây là một vị Thiên Ma, càng có thật nhiều Ma Chủ ở một bên nghe, cái này làm sao chịu được?
Lăng Hàn không khỏi cười thầm, Câu Lực phỏng chừng là bị lão giả này bồi dưỡng ra được, một già một trẻ đều rất độc địa.
Có điều hắn yêu thích.
- Tiền bối, ngươi tựa hồ nhận thức gia tổ!
Đàm Vân cố gắng tự trấn định, cũng kiên định gỡ bỏ đề tài.
Lão Thiên Ma suy nghĩ một chút nói:
- Sự tình ở rất nhiều trăm triệu năm trước, vốn là muốn tìm Lão tổ nhà ngươi cùng mưu một việc lớn, đáng tiếc, Đàm lão quỷ lá gan quá nhỏ, ha ha.
Phải, lại bị độc địa một câu.
Đàm Vân còn không dám mạnh miệng, Thiên Ma a, đứng ở đỉnh cao của toàn bộ Minh Giới, bễ nghễ thiên hạ, mạnh đến không cách nào tưởng tượng. Hắn suy nghĩ một chút, mới nói:
- Tiền bối, người này giết con cháu Đàm gia ta, nếu lão gia ngài cùng Đàm gia ta có chút ngọn nguồn, kính xin để vãn bối mang người này về, nghĩ đến Lão tổ sẽ nợ ngài một ân tình.
- Làm sao, cầm Đàm lão quỷ đến ép lão phu sao?
Lão Thiên Ma hừ một tiếng, trong lỗ mũi phun ra hai đám hắc khí, hóa thành hai thanh thiên mâu, quay về bầu trời chém qua, nhất thời thiên địa thất sắc, nhật nguyệt ảm đạm.
Tất cả mọi người đều là tâm linh rung động, tất cả mọi người dưới Sáng Thế Cảnh đều quỳ xuống, chỉ có Lăng Hàn ngoại lệ, hắn hai lần được thiên địa tán thành, nói theo một ý nghĩa nào đó, hắn cũng có thể đại biểu thiên địa, ở trên “địa vị” không kém Sáng Thế Cảnh.
- Không dám!
Đàm Vân vội vàng khom người nói.
Lại như trước hắn có thể ép tới đám người Cuồng Loạn Ma Chủ hoàn toàn không nhấc đầu lên nổi, mà ở trước mặt vị Thiên Ma này, hắn cũng hoàn toàn không có tính khí, chỉ có thể mặc cho người bắt bí.
Đây chính là thực lực!
Lão Thiên Ma phất phất tay nói:
- Nể mặt Đàm lão quỷ, lão phu cũng không làm khó ngươi, nên đi đâu thì đi đi!
- Tiền bối...
Đàm Vân không cam lòng, tiểu tử kia là người giết thiên kiêu của Đàm gia hắn, hơn nữa còn người mang bí pháp vô thượng, sao có thể buông tay như vậy?
- Lão phu không phải là đang trưng cầu ý kiến của ngươi!
Lão Thiên Ma hừ một tiếng, đột nhiên quất tới một cái tát, đùng, Đàm Vân nhất thời bị quất bay, trong nháy mắt hóa thành một điểm đen nhỏ, biến mất ở trong tinh không mênh mông.
Hắn lại quay đầu nhìn lại đám người Đàm Phong:
- Làm sao, các ngươi cũng muốn lão phu đưa các ngươi đoạn đường sao?
- Không cần! Không cần làm phiền tiền bối!
Đàm Phong vội vàng lắc đầu.
- Vậy còn không cút!
Lão Thiên Ma hừ một tiếng.
- Cút, cút, vãn bối cút ngay!
Đàm Phong vội vã tóm lấy bốn tộc nhân, một kim quang đại đạo trải ra, liền muốn đi xa.
- "Ân tình" hôm nay của Đàm gia ta nhớ rồi, ngày sau tất có báo đáp!
Lăng Hàn đột nhiên mở miệng.
Dưới chân Đàm Phong đột nhiên chùn lại, trên mặt lộ ra sát khí, suýt chút nữa đã muốn xoay người lại đập chết Lăng Hàn. Nhưng vừa nghĩ tới lão Thiên Ma, hắn không khỏi mồ hôi lạnh chảy ròng, rắm cũng không dám thả một cái, điều khiển kim quang bỏ chạy.
Lão Thiên Ma vỗ tay một cái nói:
- Trò hay kết thúc, mọi người tản đi đi.
Tuy lão giả nói ung dung, nhưng đây là ý chỉ của một vị Thiên Ma, ai dám không nghe? Nhiều Ma Chủ vội vã nắm lên tiểu bối của từng người, điều khiển kim quang đại đạo rời đi, cũng đừng để vị Lão Thiên Ma này một cái tát đánh bay.
- Người trẻ tuổi, đến, theo lão phu đi một chút.
Lão Thiên Ma vô cùng hòa khí, nhìn Lăng Hàn vẫy vẫy tay.
Câu Lực cười nói:
- Lăng Bẩn Vương, đừng ngượng ngùng như thế, ngươi lại không phải tiểu cô nương!
Lăng Hàn lườm một cái, con hàng này thật không đổi tính một chút nào. Hắn chắp tay nói:
- Vẫn không có cảm ơn ân cứu giúp của tiền bối.
- Việc nhỏ, việc nhỏ.
Lão Thiên Ma cười nói, cất bước mà lên, mà Lăng Hàn cùng Câu Lực thì ở hai bên trái phải, cùng đi theo, thoáng lạc hậu một bước.
- Người trẻ tuổi, nói vậy ngươi nên biết sự tình của Tiên Vực a.
Lão Thiên Ma liếc mắt nhìn Lăng Hàn, hắn thu lại hết thảy khí tức, như người bình thường.
- Biết.
Lăng Hàn gật đầu, trả lời vô cùng ngắn gọn, không cần thiết khoe khoang ở trước mặt đại nhân vật này.
Lão Thiên Ma gật gù nói:
- Này ngược lại có thể bớt đi lão phu rất nhiều miệng lưỡi.
Lăng Hàn không có ngắt lời, chỉ lắng nghe.
- Lão phu họ Âu Dương, tên Thái Sơn.
Lão Thiên Ma nói ra tên của mình.
- Mà lão phu còn có một thân phận, là Cửu Trưởng lão của Phá Thiên Minh.
Phá Thiên Minh!
Trời, cao cao tại thượng, ngay cả Thánh Nhân, Ma Chủ cũng phải thuận theo, làm việc nghịch thiên, sẽ gặp đến thiên kiếp oanh kích, hồn phi phách tán.
Cho dù là Sáng Thế Cảnh thì đã làm sao, một ức năm liền qua một lần Thiên Nhân kiếp, không vượt qua được vận rủi quấn quanh người, thì cho dù còn có lượng lớn tuổi thọ cũng vô dụng, nhất định chỉ là một con đường chết.
Vì lẽ đó, trời không thể nghịch, không thể phạm, không thể chống.
Phá Thiên Minh, chỉ là danh tự này liền đắc tội chết người ta rồi, mà đối với Sáng Thế Cảnh mà nói, thực lực hoàn toàn cùng thiên địa móc nối, càng không nên làm việc nghịch thiên mới đúng.
Lăng Hàn kinh ngạc, nếu ngươi là mấy tiểu mao tặc không đủ tư cách, người không biết không sợ, thành lập Phá Thiên tông, Phá Thiên giáo còn nói được, nhưng một vị Thiên Ma cũng gia nhập tổ chức như vậy, cái này rất ngạc nhiên.