Thánh Nhân, đứng ở đỉnh phong võ đạo, thiên hạ cộng ngưỡng.
Cuồng Vũ Thánh Nhân khẽ ngẩng đầu, hắn nhìn thi thể ba con Phượng Vương, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc.
Nơi này ra bảo tàng, tin tức khẳng định cũng truyền tới trong tai của hắn, nhưng hắn không động tâm, đạt đến độ cao như hắn đã cùng thiên ý có giao hòa nhất định, nếu như có thể mang đến cho hắn chỗ tốt hoặc chỗ hỏng, hắn nhất định sẽ tâm huyết dâng trào, có cảm ứng.
Bởi vì không hề cảm ứng, hắn tự nhiên không có động, Thánh Nhân khác cũng như thế, nhưng khi cái rương mở ra, kim quang ngút trời, ngay cả cách xa ở Mộc Đồ Tinh cũng nhìn thấy, điều này làm cho mười Thánh có chút ngạc nhiên.
Hắn liền tới xem một chút, tin tưởng bất luận chuyện gì xảy ra, hắn cũng có thể ung dung giải quyết.
Nhưng mà thời điểm hắn nhìn thấy thi thể ba con Phượng Vương liền có uy hiếp lờ mờ, chuyện này... hắn không bắt được a!
- Đều đợi ở chỗ này, không được dị động!
Cuồng Vũ Thánh Nhân trầm giọng nói.
- Tuân dụ!
Mọi người lẫm liệt nói.
Cuồng Vũ Thánh Nhân lại giá kim quang đại đạo, quay lại Mộc Đồ Tinh. Có điều, Thánh Nhân tuy có thể phá nát không gian, nhưng cũng không thể làm được thiên nhai chỉ xích, vẫn cần thời gian nhất định.
Hơn nửa canh giờ sau, mới gặp mười Thánh dắt tay nhau mà đến, kim quang đại đạo từng cái từng cái.
Mọi người vừa thấy, đều khiếp sợ không tên, lại kinh động mười Thánh, mười Thánh a!
Tinh Sa Đại Thánh đi tới trước di thể Phượng Vương, để Lăng Hàn hơi có chút sốt sắng, trong này là có thê tử của hắn đang tiếp thu truyền thừa, tuyệt không thể bị cắt đứt.
Hắn âm thầm quyết định, nếu như Tinh Sa Đại Thánh thật muốn làm gì, hắn không tiếc lấy ra Thánh Vương tinh huyết cũng muốn ngăn cản.
Cũng còn tốt, Tinh Sa Đại Thánh rất nhanh ngừng lại, lộ ra vẻ nghiêm nghị, hắn hoàn toàn không chắc chắn trấn áp ba bộ di thể kia, cho dù ba con Phượng Vương này đã chết, cho dù hắn là Đại Thánh cao cao tại thượng.
- Sư phụ!
Chín vị Thánh Nhân tiến tới.
Tinh Sa Đại Thánh đầy mặt nghiêm nghị nói:
- Đây là di thể Thánh Vương!
- Hí!
Chín Thánh không ai không hít khí lạnh, lấy nhãn lực của bọn họ đương nhiên có thể thấy, đây không phải quái vật gì, mà là ba con Chân Phượng kết lại với nhau. Chân Phượng tất nhiên là Thánh cấp, nhưng đạt tới Thánh Vương cấp... Khó có thể tưởng tượng.
- Cái này, ba con Phượng Vương lôi kéo chiến xa, bảo vật sẽ quý giá bực nào.
Khổ Trà Thánh Nhân nói.
Mười Thánh hai mặt nhìn nhau, nếu như bọn họ có thể được di bảo Thánh Vương, vậy Tiểu Thánh liền có thể trở thành Trung Thánh, mà Đại Thánh... Thì lại có hi vọng tiến thêm một bước, bước vào đỉnh cao vô thượng.
- Vào xem xem.
Cái rương vẫn mở ra, bọn họ tự nhiên nhìn thấy một mảnh hỗn độn kia, cũng từ trong miệng bọn học sinh biết, trong này kỳ thực là một tiểu thế giới.
Thánh Nhân tiến vào, cho dù những người khác đã đi vào một lần, nhưng hiện tại cũng không khỏi vào theo.
Ngay cả Thánh Nhân cũng đã kinh động, tầm quan trọng vượt quá tưởng tượng!
Bọn họ không có tìm được bảo vật, nói không chắc Thánh Nhân có thể?
Khi Lăng Hàn tiến vào thế giới trong rương, chỉ thấy mười Thánh đã đi tới đỉnh ngọn núi chính, hiển nhiên, uy thế của cự trảo không có tác dụng đối với những Thánh Nhân này, hoặc là nói cách nhau quá xa, căn bản không có uy hiếp.
Tinh Sa Đại Thánh ra tay, thu lấy cự trảo này.
Tuy Đại Thánh còn lâu mới có thể so với Thánh Vương, nhưng cái này dù sao chỉ là một móng vuốt mà thôi, cũng không phải di thể hoàn toàn, hơn nữa, ba con Phượng Vương bên ngoài là ôm thành đoàn, huyết mạch tương thông, há là một đoạn trảo có thể so sánh?
Tinh Sa Đại Thánh toàn lực ra tay, hóa đi Thánh uy đáng sợ trong cự trảo, những người khác cũng có thể rõ ràng cảm ứng được, trên ngọn núi chính, lực sát thương của gió núi đang lấy tốc độ thật nhanh suy yếu.
- Thu!
Tinh Sa Đại Thánh lại quát một tiếng, cái cự trảo này liền biến mất không còn tăm hơi.
Lăng Hàn không khỏi đỏ mắt, đây chính là móng vuốt của Thánh Vương a, nếu có thể nấu canh uống, tất nhiên chỗ tốt vô cùng.
Nhưng ai dám ở trong tay Đại Thánh cướp đồ ăn?
Cự trảo vừa đi, nơi này tự nhiên không còn chút uy hiếp, mọi người triển khai càn quét, ngay cả mười Thánh cũng vậy, nhưng không có một chút xíu thu hoạch. Kỳ thực cũng không thể nói không có, móng vuốt Thánh Vương chính là bảo vật kinh người, luyện hóa ra lực lượng Thánh Nguyên trong đó, khả năng đối với Đại Thánh cũng có lợi.
- Cổ Đạo Nhất đâu?
Tinh Sa Đại Thánh đột nhiên sững sờ.
Đồ đệ kia đã sớm đến nơi này, vốn cho rằng hắn ở thế giới trong rương, nhưng hắn không có cảm ứng được khí tức của Cổ Đạo Nhất.
Người đâu, đi đâu rồi?
Chín Thánh cũng tản ra thần niệm tìm kiếm, đây chính là đệ tử cuối cùng của sư phụ, cũng được ân sư ký thác kỳ vọng cao, tương lai sẽ kế thừa y bát.
Nhưng mặc bọn họ làm sao tìm kiếm, cũng không có phát hiện tung tích của Cổ Đạo Nhất.
Sắc mặt của Tinh Sa Đại Thánh âm trầm, để người tiến vào sớm nhất từng cái thuật lại trải nghiệm của mình.
- Hả?
Khi Thiên Hạ Đệ Nhị cũng nói ra trải nghiệm của mình, tâm tình của Tinh Sa Đại Thánh không khỏi hơi ba động một chút, nhất thời, đỉnh núi cuốn lên cơn lốc đáng sợ, uy lực không kém cự trảo lúc trước chút nào.
Tinh Sa Đại Thánh có thể kết luận, người bí ẩn đánh ngất Thiên Hạ Đệ Nhị cùng đồ đệ mình mất tích có quan hệ.
Hắn không phải chưa từng hoài nghi Thiên Hạ Đệ Nhị, nhưng tuyệt không cho là Thiên Hạ Đệ Nhị có thực lực ở dưới tình huống không kinh động những người khác bắt Cổ Đạo Nhất... cho dù lúc trước tình huống đặc thù.
Nếu như Tiên thai yếu như thế, hắn làm sao có khả năng thu làm đệ tử thân truyền?
Người này... Đến tột cùng là ai?
Trong bá chủ đều có thực lực như vậy, nhưng mọi người đều nói, Cổ Đạo Nhất chính là người thứ hai tiến vào nơi này, muốn nói có người nhanh hơn hắn, vậy thể phách khẳng định cực kỳ mạnh mẽ.
Trong bá chủ không có một người phù hợp điều kiện như vậy, muốn nói thể phách, ngược lại là Cổ Đạo Nhất càng chiếm thượng phong.
Hả?
Tinh Sa Đại Thánh đưa mắt nhìn về phía Lăng Hàn, cái này tuy chỉ là một tên tân sinh, nhưng khi đó liền đánh bại Cổ Đạo Nhất, hơn nữa thể phách kinh người, ở đây chiếm cứ ưu thế cực kỳ lớn.
- Lăng Hàn!
Đại Thánh đột nhiên mở miệng, âm thanh như Lôi.
- Có phải là ngươi bắt Cổ Đạo Nhất không?
Lăng Hàn “A” một hồi, đầy mặt mờ nịt, vạn phần không rõ.