Thần Đạo Đan Tôn

Chương 1630: Ai làm?




Song quyền của Cổ Đạo Nhất bạo oanh, lực lượng Tiên thai hoàn toàn tỏa ra, hắn gào thét, xúc động lực lượng chư thiên tinh thần, một Ngân Hà mở ra, sáu ngôi sao lóng lánh, cái cái to lớn đến kinh người, có tiên huy màu bạc nằm dày đặc.

Liều mạng!

Nhưng, cái này có ích lợi gì?

Lăng Hàn ghìm xuống một chưởng, Cổ Đạo Nhất bị trấn áp, trực tiếp ném vào trong Hắc Tháp.

Hắn vốn cường đại hơn Cổ Đạo Nhất nhiều, lại thêm nơi này áp chế Cổ Đạo Nhất, một chiêu liền ung dung trấn áp.

Lúc này, người gần đỉnh ngọn núi nhất còn có hai phần mười đoạn đường không có đi xong, Lăng Hàn ném Thiên Hạ Đệ Nhị ra, lại nảy sinh trò đùa dai, lột quần của hắn đi, sau đó bò ra kho báu, ấn đường cũ trở về đến dưới chân núi.

- Tiểu tử, ngươi làm gì thế?

Đại Hắc Cẩu ngăn hắn.

- Xem ngươi cười dâm đãng, khẳng định không làm chuyện tốt!

- Ta hủy ổ chó của ngươi bây giờ.

Tâm tình của Lăng Hàn không tệ, cùng Đại Hắc Cẩu gặp chiêu phá chiêu.

Đại Hắc Cẩu nghi thần nghi quỷ nhìn hắn nói:

- Ta nói tiểu Hàn Tử, ngươi như vậy là không đúng, có chuyện tốt giết người phóng hỏa sao có thể không gọi cẩu gia? Ngươi xem, cẩu gia còn có thể bên cạnh canh gác cho ngươi.

Lăng Hàn cười khà khà:

- Ngươi là muốn xem trò vui đi? Vạn nhất thật sự có người đến, ngươi khẳng định còn có thể đổ thêm dầu vào lửa, căn bản chính là chó hoang e sợ cho thiên hạ không loạn!

- Khà khà, lại bị ngươi nói trúng rồi, bản tọa không có gì để nói!

Đại Hắc Cẩu không biết nhục.

- Mặc kệ ngươi.

Lăng Hàn lên núi, một bên huýt sáo, Cổ Đạo Nhất tiến vào Hắc Tháp liền thành thịt, chỉ có phần nhận mệnh.

- Lăng Hàn! Đây là nơi nào?

- Làm sao có khả năng có Không Gian Thần Khí lớn như thế?

- Ngươi rốt cuộc là ai!

Cổ Đạo Nhất ở trong Hắc Tháp liều mạng kêu lên, lực lượng Tiên Nguyên của hắn đã bị Hắc Tháp trấn áp, hiện tại chỉ có thể đứng thẳng, một chút cũng nhúc nhích không được.

- Kêu la cái gì, nơi này là địa phương ngươi la hét sao?

Tu La Ma Đế xuất hiện, hắn từ trước đến giờ chỉ biết bắt nạt kẻ yếu, hiện tại Cổ Đạo Nhất hoàn toàn không có sức đề kháng, hắn đương nhiên phải cáo mượn oai hùm một hồi.

Cổ Đạo Nhất sắp điên rồi, một Nhật Nguyệt Cảnh nho nhỏ lại dám hướng mình quát gọi, đây là muốn lật trời sao?

Đùng!

Tu La Ma Đế lập tức một cái bạt tai quất tới, hung thần ác sát nói:

- Ngươi đây là vẻ mặt gì, ánh mắt gì? Ngươi xem thường Đế gia nhà ngươi? Ngươi con mẹ nó, xấu xí như thế cũng dám đối phó chủ nhân nhà ta, ngươi là muốn ăn đòn!

Không nói hai lời, trước tiên đánh một trận.

- Lăng Hàn! Ngươi thật quá mức rồi, sĩ khả sát bất khả nhục, ngươi để một chó săn nhục nhã ta, quá vô liêm sỉ!

Cổ Đạo Nhất muốn điên rồi, hắn là Trảm Trần Lão tổ a.

- Chó săn?

Tu La Ma Đế kiêu ngạo nói.

- Tiểu tử, có thể làm chó săn của chủ nhân đó là chuyện tốt cầu cũng cầu không được, ngươi cho rằng tùy tùy tiện tiện người nào cũng có thể làm chó săn của chủ nhân? Cắt, xem loại cặn bã như ngươi, chủ nhân nhà ta ngay cả nhìn cũng sẽ không nhìn ngươi!

Đầy mặt hắn đều là vẻ nịnh nọt:

- Chủ nhân, là Hồng Thái Dương của chúng ta, chiếu tới chỗ nào chỗ đó phát sáng! Chủ nhân, là ngọn đèn sáng chỉ đường trong bóng tối! Chủ nhân, là người mạnh nhất trên đỉnh cao nhất, thế nhân chỉ có thể sùng bái.

Cổ Đạo Nhất buồn nôn, hắn lần đầu nhìn thấy có người nịnh hót cũng có thể vỗ tới thanh tân thoát tục như thế, đã trợn mắt ngoác mồm.

Lăng Hàn âm thầm nở nụ cười, che đậy liên hệ với Hắc Tháp, từ khoảng khắc Cổ Đạo Nhất bị ném vào Hắc Tháp bắt đầu, người này đã thành thịt cá, không đáng lại nhìn nhiều.

Cái gì vạn cổ thiên kiêu, chỉ là tu luyện bí pháp Tiên Vương bản thiếu mà thôi.

Thời điểm Lăng Hàn trèo đỉnh, kỳ thực phía trên cũng chỉ tới ba mươơi mốt người, đều ở trong bảo khố tìm kiếm, nhưng bị Lăng Hàn cướp đoạt qua, vậy tựa như cá diếc sang sông, còn có một chút xíu thứ tốt sót lại sao?

Thiên Hạ Đệ Nhị thì mờ mịt ngồi dưới đất, năm ngón tay thô to chộp vào trong tóc, trí nhớ của hắn xuất hiện gián đoạn.

Ta con mẹ nó vừa nãy vì sao lại nằm trên đất?

Nha, đúng rồi, ta là bị người đánh ngất.

Trên người ta món đồ gì cũng không thiếu, nhưng quần bị cắt.

Hí!

Thiên Hạ Đệ Nhị không khỏi đưa tay ấn tới mông, lẽ nào đây là một đạo tặc hái hoa? Nguyên bản cũng chẳng có gì, nhưng trong lòng căng thẳng, hắn mơ hồ cảm thấy cái mông đau đớn, để hắn ngơ ngác thất sắc, sẽ không là bị ai bạo hoa cúc chứ?

Ánh mắt của hắn đảo qua, hiện tại người ở chỗ này đều là nghi phạm a!

Lăng Hàn vừa vặn leo xuống, nhìn thấy Thiên Hạ Đệ Nhị một mặt mờ mịt, dáng dấp bị doạ thảm, trong lòng không khỏi buồn cười nói:

- Đệ Nhị huynh, sao sắc mặt giống như không dễ nhìn vậy?

Ai bảo ngươi chạy nhanh như vậy làm gì!

Thiên Hạ Đệ Nhị chỉ nhìn về phía Lăng Hàn lung tung gật đầu một cái, hắn trừng lớn mắt trâu, đảo qua ba mươi người tới sau kia, có Nhậm Phi Vân, có Kỳ Thiên, cũng có bá chủ khác.

Dựa vào, quá nhiều người, không thể phân biệt a!

Phốc!

Lăng Hàn cười phun ra ngoài, Đại Hắc Cẩu vừa thấy, lập tức đứng người lên nói:

- Tiểu tử, cái này cùng ngươi có phải là có quan hệ không? Nhìn dáng dấp con gấu kia, thật giống như bị người bạo cúc, lẽ nào... Hí!

Đại Hắc Cẩu sợ đến liên tục rút lui:

- Không nghĩ tới ngươi là người như thế, cẩu gia cảnh cáo ngươi, dám đánh chủ ý bản tọa, ta cắn cái mông của ngươi thành ba mảnh!

Lăng Hàn không có để ý tới, hắn chỉ là sinh ý đùa dai, mới trêu đùa Thiên Hạ Đệ Nhị một chút, không nghĩ tới hiệu quả này có chút quá tốt rồi, để Thiên Hạ Đệ Nhị tâm thần hoảng sợ, tìm kiếm “gian phu khắp nơi”.

Một phen tìm kiếm, tự nhiên mỗi người không có thu hoạch, bọn họ không cam lòng tìm lại, có thể còn có cái gì ở trong kho báu hay không, hận không thể ép bằng mỗi ngọn núi, xới ba tấc đất mà tìm.

Nhưng vẫn không có thu hoạch.

Không có ai quan tâm Cổ Đạo Nhất làm sao mất tích, thời điểm tiến vào mọi người chỉ để ý tầm bảo, ai sẽ để ý thiếu mất một người? Nghĩ đến Cổ Đạo Nhất có khả năng là gặp không có thu hoạch, đã sớm rời đi.

Mọi người bất đắc dĩ rời đi, nhưng mới ra cái rương, chỉ thấy một kim quang đại đạo từ xa xa rải lại, sau đó liền thấy một người đi tới, rõ ràng chỉ là lững thững mà đi, nhưng chớp mắt đã đi tới phụ cận.

- Cuồng Vũ Thánh Nhân!

Mọi người vừa thấy, kinh ngạc thốt lên, có người lập tức quỳ xuống, không quỳ cũng vẻ mặt cung kính.