Thần Đạo Đan Tôn

Chương 1555: Tạo hóa lớn




- Ta *** cả nhà các ngươi!

Đại Hắc Cẩu khóc ròng nói, cuối cùng không nhịn được há mồm, oanh, nhất thời, tất cả mọi người theo nó cùng một chỗ rơi xuống, có thể nói đồ sộ a.

Tử Thần Phong:

-...

Long Hương Nguyệt:

-...

Thiên Hạ Đệ Nhị:

-...

Nhiều Vương giả:

-...

Sát a!

- Ha ha ha ha!

Người phía dưới đều cười to, cũng không nhịn được nữa.

Lăng Hàn bước ra bước cuối cùng, hoàn toàn đạp lên phù thạch màu vàng.

Vù, nhất thời, một vệt kim quang bao vây hắn, thân thể của hắn trong nháy mắt biến mất không còn tăm hơi, thiên địa cũng hạ xuống cam lộ, thoải mái tất cả mọi người ở trong giai đoạn thứ hai, nhưng các Vương giả theo Đại Hắc Cẩu ngã xuống lại một cái cũng không có duyên.

Chiến đấu kết thúc, cho dù Loạn Tinh nữ hoàng cùng Cổ Đạo Nhất cũng bị ép ngừng tay, bọn họ không hơn được lực lượng quy tắc trong thung lũng, hiện tại là thời điểm hấp thu thiên địa phúc vận, không thể sinh sự.

Người bước vào giai đoạn thứ hai khoanh chân ngồi xuống, vận chuyển công pháp, lấy mức độ lớn nhất hấp thu chỗ tốt, còn người trong thung lũng chỉ có không thể làm gì mà rời đi.

Đại Hắc Cẩu phát điên, cắn loạn về phía mỗi người, nếu không có những người này cầm lấy nó, hiện tại nó khẳng định đã được Lăng Hàn kéo lên phù thạch màu vàng. Huống chi, có một gia hỏa còn dám tóm côn côn của nó.

- Cẩu gia cắn chết các ngươi!

Nó đã biến thành chó điên, khắp nơi cắn người.

Mới đầu mọi người còn nhường nó, dù sao cũng đuối lý, nhưng Đại Hắc Cẩu không để yên ai, cắn liên tục, cuối cùng để những Vương giả này nổi giận, con mẹ nó, bọn họ chẳng mò được cái gì, trong lòng cực kỳ khó chịu đây này!

Một cái hai cái, các Vương giả bắt đầu phản kích, khi nhân số vượt qua mười cái, Đại Hắc Cẩu cũng không đỡ nổi, không thể làm gì khác hơn là quay đầu bỏ chạy, một lần nữa biến thành chuột chạy qua đường, bị người người gọi đánh gọi giết.

- Gâu gâu gâu, cẩu gia còn sẽ trở về!

Đại Hắc Cẩu bỏ xuống một câu như vậy, hóa thành một đạo hắc quang, chạy ra Trầm Uyên Cốc.

Các Vương giả dừng lại, Đại Hắc Cẩu này cực kỳ gian manh, căn bản không đuổi kịp.

Bọn họ dồn dập nhìn về phía bầu trời, khối phù thạch màu vàng kia tỏa ra thần quang vô tận, óng ánh loá mắt.

Lăng Hàn... Được tạo hóa gì đây?

Mình sẽ nhận được tạo hóa gì?

Lăng Hàn cũng rất muốn biết.

Kim thạch phát sáng, Lăng Hàn phát hiện tảng đá dưới chân mình hòa tan, thật giống như đã biến thành nước, mà hắn thì lõm vào. Trong quá trình này, Lăng Hàn không phải là không có nghĩ tới tiến vào Hắc Tháp, dù sao kết quả khó dò a.

Tuy cho tới nay Trầm Uyên Cốc đều là đại danh từ cơ duyên, nhưng mọi việc không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất!

Trước đây Lăng Hàn tiến vào di tích cổ, lần nào đặt ở trước đây không phải đều là cơ duyên? Nhưng chờ hắn đi vào, cơ duyên đều sẽ nương theo tai nạn.

Tỷ như Ma Thiên Bí Cảnh, chạy ra một Tu La Ma Đế, trong Thiên Hải bí cảnh có Chân Nhất Ma Chủ, trong Hoàng Tuyền bí cảnh suýt chút nữa bị Vô Tương Thánh Nhân hãm hại, hắn luôn có thể gặp phải sự tình hố người như vậy a.

Bởi vậy, lần này hắn cũng không dám khinh thường, trước chưa từng có người nào đăng lâm qua bước cuối cùng, hắn không thể không phòng bị.

Cũng còn tốt hắn chỉ là không ngừng chìm xuống, không có cảm giác nguy hiểm kéo tới.

Khi đầu của hắn cũng bị nhấn chìm, liền xuất hiện ở một địa phương cổ quái.

Nơi này, sao nằm dày đặc, nhưng tuyệt đối không phải chân thực, đưa tay là có thể chạm tới, lại xa cuối chân trời. Hắn chân đạp hư không, rồi lại như ở thực địa, không có cảm giác trống rỗng.

Trong phù thạch màu vàng lại tự thành không gian.

Lăng Hàn cất bước, nhưng đi tới đi lui đều giống nhau, bốn phía tất cả đều là cảnh tượng như vậy, chỉ là hư không, chỉ là sao lốm đốm đầy trời.

Cơ duyên đâu?

- Này!

Lăng Hàn mở miệng nói:

- Có ai không?

Câu nói này hô lên, ngay cả chính hắn cũng muốn cười.

- Có.

Nhưng vào lúc này, lại có người đáp lại.

Trong lòng Lăng Hàn không khỏi rùng mình, trầm giọng nói:

- Ai?

- Một người đã sớm chết rất nhiều năm.

Thanh âm kia nói.

Ha ha.

Lăng Hàn không có dễ tin, thời đại này người chết rất lâu lại bò lên nhiều lắm, hắn nói:

- Tiền bối xưng hô như thế nào?

- Ta sao...

Thanh âm kia dừng một chút, mới nói:

- Ta tên Hồ Vũ, tính ra, hẳn là cô hồn dã quỷ hơn ngàn triệu năm trước.

- Tiền bối mời tại hạ tiến vào nơi này, là có mục đích gì?

Lăng Hàn hỏi.

- Cho ngươi một cơ duyên lớn!

Hồ Vũ nói.

Lăng Hàn không hề bị lay động, lạnh nhạt nói:

- Xin hỏi là cơ duyên gì?

- Tiểu tử, ngươi có biết, trên Thần Giới còn có một thế giới tầng thứ càng cao hơn không?

Hồ Vũ hỏi ngược lại.

Trong lòng Lăng Hàn khẽ động, hơi kinh ngạc, chẳng lẽ cô hồn dã quỷ này cũng đến từ Tiên Vực? Cái này vô cùng có khả năng, bởi vì ngay cả Tinh Sa Đại Thánh cũng không làm gì được nơi này, đủ để chứng minh hắn ít nhất phải có thực lực của Thánh Vương.

Trên Thánh Vương, chính là Trảm Trần, chỉ có Tiên Vực mới có thể sinh ra cường giả như vậy.

- Tiên Vực?

Lăng Hàn nhẹ giọng nói.

- Ồ, ngươi biết Tiên Vực tồn tại, lẽ nào ngươi là chủng tộc bị lưu vong?

Hồ Vũ cũng lấy làm kinh hãi, không nhịn được nói.

Chủng tộc bị lưu vong? Thượng cổ Thiên Tộc là chủng tộc bị lưu vong?

Vô Diện tộc, Cửu Xà Tộc, lực lượng huyết thống đều vô cùng mạnh mẽ. Mà Đinh Bình, Cửu Yêu cũng có khả năng là thượng cổ Thiên Tộc, Cổ Đạo Nhất càng không cần phải nói, chân chính nói đến, hắn là nhân vật Lão tổ của thượng cổ Thiên Tộc, là đời thứ nhất.

Nhưng chủng tộc huyết mạch mạnh mẽ như vậy, lại bị Tiên Vực lưu vong?

Lăng Hàn không đáp, kỳ thực hắn hiểu thượng cổ Thiên Tộc rất ít, đối với Tiên Vực cũng đồng dạng không nhiều, đương nhiên là ít nói tốt hơn, nói nhiều tất sẽ nói sai.

Hồ Vũ cũng không dây dưa chuyện này:

- Nếu ngươi cũng biết Tiên Vực tồn tại, vậy có thể bớt đi ta một ít môi lưỡi. Ta có thể cho ngươi bí bảo của Tiên Vực, còn có pháp môn của Tiên Vực, mà đối ứng, ngươi phải thay ta giết mấy người.

- Giết người nào?

Lăng Hàn hỏi:

- Ngươi nói rõ ra một chút, ta không có thói quen lạm sát kẻ vô tội, nếu không có lý do phải giết, ta tình nguyện không muốn truyền thừa gì.

Trên thực tế, Hắc Tháp chính là bí bảo mạnh mẽ nhất Tiên Vực... ặc, có lẽ một trong a, vì lẽ đó Lăng Hàn đối với cái gọi là Tiên Vực chi bảo không quá tham lam, sẽ quên bản tâm của mình, vượt qua giới hạn của mình.