Thần Đạo Đan Tôn

Chương 1554: Bắt làm sao?




- Xú bà nương, mau buông tay, đuôi của cẩu gia sắp bị ngươi kéo đứt đoạn mất!

Đại Hắc Cẩu gọi.

Long Hương Nguyệt làm sao để ý đến nó, chính là chết cầm lấy không tha.

- Trên đuôi của cẩu gia có hoàng kim, không phải người nào cũng có thể sờ!

Đại Hắc Cẩu lại gọi.

Long Hương Nguyệt im lặng là vàng.

Lúc này, mấy người Tử Thần Phong, Thiên Hạ Đệ Nhị, Hồng Ma cũng lần thứ hai giết tới, bọn họ không nói hai lời, cũng tóm tới đuôi của Đại Hắc Cẩu, đã như vậy, bọn họ làm sao cũng được leo lên phù thạch màu vàng, chia một chén canh.

Ta sát!

Người phía dưới đã không biết nên nói cái gì, một cái đuôi chó kéo vài Vương giả trẻ tuổi, hình ảnh này thấy thế nào cũng buồn cười a.

Những cái này... Thực sự là Vương giả đỉnh cấp sao?

Càng nhiều người vọt tới, ngoại trừ Loạn Tinh nữ hoàng còn đang tử chiến với Cổ Đạo Nhất, Vương giả đỉnh cấp khác đều muốn thơm lây, chia một chén canh. Có mấy người không cách nào đối kháng kình phong mười trượng cuối cùng, nhưng vẫn có chút người thành công giết tới, dồn dập chụp vào đuôi của Đại Hắc Cẩu.

Cái đuôi của Đại Hắc Cẩu chỉ không tới hai thước, nào có nhiều địa phương để người ta ra tay như vậy, trên đuôi chó rất nhanh nắm đầy tay người, người phía sau liền đánh chủ ý tới hai chân sau của nó, bắt xâu chuỗi kẹo hồ lô.

Thấy cảnh này, Lăng Hàn đã không biết nên nói cái gì, chỉ cảm thấy không biết nên khóc hay cười, tràn ngập quái lạ.

- Chó chết, mau thả miệng, ta đạt được chỗ tốt phân ngươi một phần còn không được sao?

Lăng Hàn nói.

- Không nên thả miệng!

Đám Vương giả phía dưới cùng kêu lên, bọn họ không biết trèo đỉnh nhận được chỗ tốt gì, nhưng người nào cũng không muốn bỏ qua.

- Thả miệng!

- Đừng thả miệng!

Hai bên đều kêu to, trước đó Đại Hắc Cẩu là người gặp người hận, đã sắp trở thành chuột chạy qua đường, nhưng hiện tại nghiễm nhiên thành cứu tinh của mọi người, người nào cũng không còn địch ý.

Người phía dưới đều nhìn mà vui vẻ, quái sự năm nào cũng có, nhưng năm nay đặc biệt nhiều a.

Ngươi gặp qua một đoàn Vương giả níu lấy chân chó đuôi chó, chen đến gió thổi không lọt sao?

Trước là xâu kẹo hồ lô, bây giờ căn bản chính là một cái tổ ong vò vẽ a.

Sung sướng, quá sung sướng.

Nhiều Vương giả biết rõ ràng mình đang bị người chế giễu, nhưng ai cũng không chịu buông tay, buông tay, vậy khẳng định là bỏ qua vạn cổ kỳ duyên.

Bọn họ đều tin chắc, khối phù thạch màu vàng này không phải vô duyên vô cớ xuất hiện ở đây.

Trèo đỉnh, có thể chiếm được kỳ ngộ vạn thế khó gặp!

Mọi người đều dùng sức bú sữa mẹ, cầm lấy Đại Hắc Cẩu không tha.

- Chó cái a!

Đại Hắc Cẩu kêu thảm thiết, thể phách của nó vượt xa cảnh giới, nhưng cũng không phải như Lăng Hàn, sẽ theo cảnh giới tăng lên mà tăng lên, lúc trước nó từng tu đến cảnh giới cực cao, về sau vì duy trì sinh cơ, nó rơi vào ngủ say, tu vi cũng thuận theo rơi xuống, thể phách lại không.

Bởi vậy, trước khi khôi phục cảnh giới, thể phách của nó không cách nào lại tiến thêm mảy may, nhưng tương tự, thể phách này cũng vô cùng mạnh mẽ.

Nhưng bị nhiều Vương giả treo ở trên người như vậy, quy tắc của nơi này lại cực kỳ đặc thù, một Vương giả tương đương với một ngọn núi cao, vậy đuôi, chân đều như mang theo mười mấy hai mươi ngọn núi, cái này làm sao nhận được?

Đau a!

Đại Hắc Cẩu mặt vặn vẹo, nước mắt chảy ra, nhe răng, đầu lưỡi đảo quanh ở trong miệng.

Lăng Hàn tận tình khuyên nhủ nói:

- Tiểu Hắc, nhả ra đi, ngoan!

Vừa nói, một bên cố nén cười, hiếm khi nhìn thấy con chó hoang này chịu thiệt, để hắn cảm giác thật sung sướng.

- Đừng nhả!

Người phía dưới cùng kêu lên, gọi một cái chỉnh tề a.

Kỳ thực Lăng Hàn cũng kéo bất động nhiều người như vậy... trạng thái bình thường thì không thành vấn đề, nhưng nơi này có quy tắc, phía dưới kéo lên nhiều người như vậy, ngay cả hắn cũng chỉ có thể miễn cưỡng chống đỡ mới không có bị quăng xuống.

Hắn bất động, bắt đầu kể chuyện cười cho Đại Hắc Cẩu, chỉ cần nó buông lỏng miệng, vậy tự nhiên vấn đề gì cũng giải quyết.

Kỳ thực cũng không phải không có người thông minh, muốn trực tiếp lấy phù thạch đi, nhưng vấn đề là, theo Lăng Hàn trèo đỉnh, bầu trời ở bước cuối cùng bị đóng kín, ngoại trừ bị Đại Hắc Cẩu cắn ra cái “động”, những nơi khác căn bản không đi được.

Bởi vậy, nắm Đại Hắc Cẩu, đây là phương pháp duy nhất.

Đại Hắc Cẩu mặt nén đến đỏ chót.

Thứ nhất là đau, lông trên đuôi bị kéo rơi thật nhiều, sắp muốn trụi lũi rồi, hai là bị Lăng Hàn dụ dỗ. Nó bịt lỗ tai không nghe, nhưng Lăng Hàn là lấy thần thức truyền âm, thẳng vào thức hải, để nó không nghe cũng không được.

Quan trọng là nó rất dễ bị chọc cười, vừa dụ dỗ liền cười, bởi vậy nó liền khổ, một bên gắt gao cắn Lăng Hàn, hai bên môi lật lên, là đang cười, nhưng nước mắt ào ào chảy ra, kia là đau, có vẻ cực kỳ quái dị.

Vương giả so đấu đang yên đang lành, bây giờ lại thành một trò khôi hài, ngay cả vị đại năng kia của Tinh Sa Vũ Viện cũng dở khóc dở cười, không biết nên là vẻ mặt gì.

Trước nay chưa từng có a!

Lần này, rốt cục có người trèo lên đỉnh, nhất định sẽ mở ra võ đạo thịnh thế, nhưng tình cảnh trước mắt... Ân, ân, ừ ừm!

Xoạt, lúc này lại xông lên một vị Vương giả, nhưng hắn vừa lên liền bị kình phong thổi bay, nhưng phù thạch của hắn lại gợi ra một hồi biến hóa lớn, để một vị Vương giả khác được cơ hội tăng lên một nấc thang, sau đó hắn đi tới, bị một tên Vương giả khổ sở chờ đợi đánh bại, đưa người kia tăng lên một nấc thang, sau đó người càng cao hơn được cơ hội, lần thứ hai tăng lên.

Bực này để hết thảy người xếp hạng ở phía trên tiến lên một bước, nhưng đánh đổi là người phía dưới toàn bộ ngã xuống.

Rốt cục, lại có một người đạt đến hai trượng cuối cùng, hắn ra sức nhảy một cái, chộp tới Đại Hắc Cẩu.

- Đừng đến nữa!

Đại Hắc Cẩu kêu thảm thiết, trên chân, đuôi của nó đều không có địa phương có thể ra tay, ngươi tính nắm chỗ nào?

Người kia nhảy lên, mắt nhìn khắp, tóm tới một vật nhỏ, tuy nhỏ, nhưng vẫn có thể ra tay a.

Hắn không chút do dự tóm tới, cầm thật chặt.

- Ồ!

Sắc mặt của Đại Hắc Cẩu nhất thời đại biến, vẻ mặt phức tạp hoàn toàn không thể diễn tả bằng ngôn từ.

Tất cả mọi người trợn mắt ngoác mồm, bởi vì người cuối cùng kia hoảng không chọn tay, vậy mà nắm lấy đồ chơi giữa hai chân của Đại Hắc Cẩu.

Trên côn chó mang theo một ngọn núi, khái niệm này nghĩa là gì?

Dù Đại Hắc Cẩu thể phách kinh người, cũng không luyện được chỗ kia tới tình trạng đăng phong tạo cực a.