Thần Đạo Đan Tôn

Chương 1026: Tiền đặt cược tới tay




- Vậy được, đi thôi.

Lăng Hàn tiện tay ném giầy đi, quay đầu nhìn Triệu Luân cười cười.

- Luân em gái ngươi, lần sau trở lại đánh ngươi!

Dưới mọi người chú mục, hắn cùng với Cửu Quận Vương nghênh ngang mà đi.

- A…

Triệu Luân phát sinh tiếng hô kinh thiên, một trận chiến này hắn thực sự là uy danh quét rác, không mặt mũi gặp người.

Thân hình hắn bắn lên, hưu, trong nháy mắt đã tiêu thất vô tung.

Chúng nhân hai mặt nhìn nhau, vừa hưng phấn vừa hiếu kỳ, Triệu Luân chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ, mà Lăng Hàn đã có Cửu Quận Vương chỗ dựa, cho Triệu Luân mấy lá gan cũng không dám vận dụng lực lượng của Tướng Quân phủ gây bất lợi cho hắn.

Sự tình sẽ diễn biến như thế nào?

Lăng Hàn cũng không để ý đến nhiều như vậy, theo Cửu Quận Vương một đường đi tới cửa hoàng cung, nhưng Cửu Quận Vương lôi hắn đi một vòng, qua cửa mà không nhập, trực tiếp dẹp đường quay về.

- Di, không phải Bệ Hạ triệu kiến sao?

Lăng Hàn kỳ quái hỏi.

- Hì hì, đó là ta nói lung tung, chính là để người khác biết, ngươi bây giờ chính là người Bệ Hạ quan tâm, để người không dám gây bất lợi cho ngươi.

Cửu Quận Vương cho hắn một đáp án như thế.

Lăng Hàn vừa cảm động vừa buồn cười, Cửu Quận Vương vì cho hắn một tấm bùa hộ mệnh, cư nhiên giả truyền thánh ý, phỏng chừng cũng chỉ có nàng mới dám làm như thế. Bất quá, cô nàng này có chút ngốc, bằng tấm chiêu bài của nàng kỳ thực đã có thể trấn áp bọn đạo chích, căn bản không cần tấm da hổ kia a.

Muốn nói Cửu Quận Vương lá gan lớn, thì chỉ con chuột cũng có thể dọa nàng thét chói tai, nhưng muốn nói nàng nhát gan, lại ngay cả giả truyền Thánh chỉ cũng làm được.

Mà ở Lăng Hàn xem ra, nàng chẳng qua là một tiểu cô nương tịch mịch mà thôi.

Chính là tịch mịch.

Đừng nhìn nàng thân là Cửu Vương, quyền cao chức trọng, còn có một Nữ Hoàng Bệ Hạ coi nàng là nghịch lân bảo hộ.

Kỳ thực nàng rất cô đơn, không có bạn chơi cùng lứa, Bát Vương khác và Loạn Tinh Nữ Hoàng đều cả ngày vội vàng tu luyện, căn bản không có thời gian chơi với nàng, mà thị vệ bên người nàng từng cái cung kính, nghe lời răm rắp, căn bản không có thể trở thành bằng hữu của nàng.

Cho nên, Lăng Hàn gặp nàng không quỳ, ngược lại được nàng khích lệ là "vẫn là Lăng Hàn có cốt khí", bởi vì nàng gặp quá nhiều người quỳ trước nàng. Đây cũng là vì sao Thủy Nhạn Ngọc có thể rất nhanh hoà mình với nàng, bởi vì nàng khát vọng một khuê mật cùng lứa.

Ở dưới Cửu Quận Vương làm bạn, Lăng Hàn hảo hảo du chơi Hoàng Đô một vòng, thẳng đến mặt trời lặn, Cửu Quận Vương mới không nỡ thả hắn rời đi.

Lăng Hàn trở lại học viện, chỉ thấy Lệ Vi Vi cùng Quý Vân Nhi đều đã tới, hai nữ đều không cầm được vẻ kích động.

- Gặp các ngươi cười đến miệng muốn lệch ra, xem ra là lấy được tiền đánh cuộc rồi.

Lăng Hàn cười nói.

- Hắc hắc, bản tiểu thư đi đòi nợ, bọn họ nào dám không cho?

Lệ Vi Vi dương dương đắc ý, lấy ra một tấm thẻ màu đen ném cho Lăng Hàn.

- Đây là thẻ Chân Nguyên Thạch do Đế quốc phát hành, tùy thời có thể đi Tiền Trang của Đế quốc hối đoái ra Chân Nguyên Thạch, rất thuận tiện.

Lăng Hàn gật đầu, bốn triệu Chân Nguyên Thạch cũng không phải là một con số nhỏ, phỏng chừng trong Tiền Trang của đế quốc cũng chưa chắc có con số này.

Hắn cũng là Hoàng Đế, biết rõ cái tiền hư cấu này cực kỳ thuận tiện, lại có thể thu vô số lợi nhuận.

Phần lớn thời điểm, Chân Nguyên Thạch chỉ làm như một loại đồng tiền mạnh, trở thành tiền mà thôi, có bối cảnh quốc gia chống đỡ, tự nhiên có thể phát hành số lớn.

Cũng khó trách Lệ Vi Vi và Quý Vân Nhi kích động không gì sánh được, các nàng chỉ đầu nhập vào ba nghìn Chân Nguyên Thạch mà thôi, nhưng trước lật gấp mười, lại lật gấp trăm lần, mỗi người đều có ba triệu.

Trên thức tế, ba nghìn Chân Nguyên Thạch cũng đã là một của cải không nhỏ, lúc hai nữ móc ra rất thịt đau, như vậy bây giờ có ba triệu, các nàng tự nhiên sướng đến phát rồ.

Lăng Hàn cũng rất kích động, chỉ là làm ăn như vậy chỉ có thể làm một lần a, đã biết hắn yêu nghiệt, ngày sau sòng bạc nào dám khai ra tỷ số bồi kếch xù như vậy?

Hắn âm thầm gật đầu, lần sau muốn kiếm tiền, vẫn phải trở lại Đan Đạo.

Hiện tại hắn có đầy đủ tiền vốn, có thể cầm đi tiêu xài ở luyện đan, nếu không thì không luyện mấy lô hắn sẽ nghèo rớt mồng tơi.

- Đúng rồi, nghe nói còn có một người áp ngươi thắng, lại thêm số trên tay chúng ta, không sai biệt lắm làm cho đổ trang phun ra toàn bộ tiền đặt cược ăn vào, một phân tiền cũng không có kiếm được.

Lệ Vi Vi cười ha ha.

Lăng Hàn kinh ngạc, lại còn có người xem trọng mình, là ai nhỉ?

Trong lòng của hắn lập tức hiện ra một khuôn mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng rồi lại xinh đẹp, hẳn là chỉ có Thủy Nhạn Ngọc mới biết rõ hắn yêu nghiệt, cũng chỉ có nàng mới có thể giúp đỡ mình.

- Ta cho ngươi một thiệp mời đấu giá hội, thời gian là ba ngày sau, đừng bỏ lỡ.

Lệ Vi Vi đưa qua một tấm thiệp mời.

Lăng Hàn tiếp nhận, gật đầu nói:

- Ta nhất định sẽ đến đúng giờ.

Lúc này Lệ Vi Vi mới hài lòng cười cười, cùng Quý Vân Nhi rời đi.

Bởi vì phát bút tiền của phi nghĩa, bọn họ tự nhiên không thèm bán thức ăn nữa, hai nữ chỉ hỏi hắn chút nguyên liệu nấu ăn cho mình, thứ này ai ăn xong đều sẽ ghiền.

Hai nữ đi không lâu sau, Thủy Nhạn Ngọc lại tới.

- Lão bà, rốt cục nhớ tới thăm phu quân của mình rồi hả?

Lăng Hàn cười nói.

- Ai, ai là lão bà của ngươi!

Thủy Nhạn Ngọc lập tức mắc cở đỏ bừng, hung hăng liếc hắn một cái.

- Sách, chính là da mặt mỏng, bất quá ta thích!

Lăng Hàn đi tới, cùng Thủy Nhạn Ngọc hầu như dán chặt lại với nhau.

Thủy Nhạn Ngọc không thể làm gì khác hơn là lui, nhưng nàng lui, Lăng Hàn liền tới, làm cho nàng rất nhanh thì dính vào góc nhà, không có đường lui, khuôn mặt nàng đỏ bừng nói:

- Ngươi muốn làm gì!

- Muốn làm!

Lăng Hàn gật đầu, cả người đè lên thân thể mềm mại của Thủy Nhạn Ngọc, làm cho thân thể của đối phương lập tức căng thẳng, có vẻ vô cùng khẩn trương.

Mới đầu Thủy Nhạn Ngọc còn không có minh bạch hắn nói cái gì, nghĩ lại mới rõ ràng, tức thì tâm tư bay loạn, người này bình thường nghiêm trang, không nghĩ tới lại không đứng đắn như thế.

- Quyết định sinh hầu tử cho ta chưa?

Lăng Hàn cười nói.

- Ta có chuyện đứng đắn tìm ngươi!

Thủy Nhạn Ngọc nghiêm mặt nói.

- Ta nói với ngươi cũng là chuyện đứng đắn.

Bàn tay của Lăng Hàn đã du sơn chơi thuỷ trên thân thể mềm mại của Thủy Nhạn Ngọc.

---------------