Thân Chủ Tôi Là Người Tình

Chương 38: Nhật Hạ chủ động (***)




Mọi thứ diễn ra rất chi là hoàn hảo, Linh Lan vô tình là vật trãi đường cho An Khuê đi một lối đi thênh thang hơn, Linh Lan vẫn là số phận ấy, trước đây cũng vậy và lẫn bây giờ cũng vậy, còn chưa kịp hại đến An Khuê sức đầu mẻ trán đã chuốc hoạ vào thân.

Bác sĩ Minh Hà ngay sau đó được đích thân ông cho phi cơ riêng đến đón, Minh Hà bất ngờ đến không kịp gọi thông báo cho Nhật Hạ chỉ lặng lẽ nhắn một tin nhắn

*** ***

Phi cơ riêng đưa bác sĩ Minh Hà nhanh chóng đến thành phố B chính xác là Hồ gia để xem xét tình hình cho cô, do trước đó cô đã được tiêm thuốc an thần nên tạm thời vẫn chưa tỉnh lại, mọi thứ nên đợi đến khi An Khuê tỉnh lại đã.

Ông sắp xếp cho bác sĩ Minh Hà một phòng riêng, lộng lẫy chẳng kém gì phòng của khách sạn dành cho tổng thống, căn phòng lộng lẫy xa hoa thoáng chốc khiến bác sĩ Minh Hà không quen, nhưng bác sĩ Minh Hà vẫn chưa thể liên lạc được với Nhật Hạ, điện thoại vẫn ở chế độ thuê bao và tin nhắn vẫn ở trạng thái đã gửi.

Mấy ngày nay Sương Sương bạc vô âm tính, không đến văn phòng làm việc cũng không báo bệnh hay gì cả, bản thân Sương Sương đang tự nhốt mình trong căn biệt thự riêng say sưa với những thứ mỹ vị đắng chát, vì sao ư?! Còn là vì được nửa ngoài chuyện bản thân cô cảm thấy tổn thương cực lớn.

**“Tiểu thư, đừng uống nửa ạ” **- cô hầu gái thân cận cản Sương Sương khi nhìn thấy Sương Sương đã thấm say

Sương Sương quát lớn - "Bỏ tay ra, lắm chuyện"

"Người đau khổ thì có ích gì chứ?! Cô ấy vẫn không chọn người còn gì?!"

**“Im miệng! Từ bao giờ cô dám chen vào chuyện riêng của tôi vậy hả?! Cút ra ngoài” **

Cô hầu gái vẫn kiên định

**“Thay vì tiểu thư buồn rầu, sao không trực tiếp mang cô ấy về đây?! Gượng ép thì sao chứ?! Chẳng phải chỉ cần có được cô ấy là được sao?!” **

**“Cút…” **- giọng Sương Sương tức giận hét lớn, lúc này cô hầu gái mới thôi không dám nói nửa mà rời đi

***:“Đúng! Nếu không thể để em ấy tự nguyện thì ép buộc vậy?! Nhật Hạ là em ép chị” ***. Chính‎ chủ,‎ rủ‎ bạn‎ đọc‎ chung‎ —‎ t‎ r‎ ù‎ m‎ t‎ r‎ u‎ y‎ ệ‎ n.V𝙉‎ ‎ —



Từ ngày nói chuyện với Sương Sương và biết được một trong số những bí mật năm xưa, bản thân Nhật Hạ cũng chẳng buồn lo đến chuyện ở văn phòng luật nửa, cũng nhốt mình ở Đình Gia thậm chí còn tắt cả điện thoại, đó là lí do tin nhắn của bác sĩ Minh Hà đã không đến được với Nhật Hạ, cơ hội coi như đã vụt mất trong gan tấc.

"Em sao vậy vợ?! Không vui chuyện gì lại khiến em say đến thế này?!" - cô mắt lờ đờ, khuôn miệng nở một nụ cười tươi rói, giọng nhựa nhựa, còn chủ động ôm lấy anh ta, đáp

"Anh về rồi à?! Em vui đó chứ, vui mới muốn thật say một bửa, anh uống với em đi chồng" - chồng?! Danh xưng này từ khi cô vào Đình Gia cô chưa từng gọi anh như thế, hôm nay chính là lần đầu tiên anh được nghe nó một cách tình cảm đến vậy.

**“Được anh uống cùng em” **- niềm tin mà cô dành cho anh trai Nhật Nam lớn như một tượng đài to lớn, đột nhiên mọi thứ sụp đổ dĩ nhiên chẳng cách nào có thể liền chấp nhận được, cô vẫn nuôi hi vọng có thể rời khỏi Đình Gia, tìm cách cứu cô khỏi Hồ Gia hi vọng cả hai còn có cơ hội quay lại nhưng khi biết được chuyện của anh trai mình, cô làm sao đối diện được với An Khuê chứ?!

Say có thật sự giúp bản thân quên đi chuyện buồn không!?! Hay là nỗi buồn lại tiếp nối nỗi buồn?!

Hiếm khi thấy cô thoải mái, anh cũng liền uống cùng cô, tửu lượng của anh dĩ nhiên là hơn cô rồi, cô uống đến chai thứ hai đã rơi vào trạng thái lờ đờ, mọi thứ trước mặt cô mờ ảo, hình ảnh Đình Huân ra đến hai ba người

**“Nào em say rồi, mau lên giường ngủ thôi” **

Cô cựa quậy - "Không! Em vẫn còn uống được, anh uống cùng em đi"

"Được được ngoan nào nghe anh…" - anh ta dìu cô đến giường, nhẹ nhàng đặt cô nằm xuống, cô vẫn cựa quậy không thôi, hai mắt nhắm nhưng miệng cô lại luôn miệng nói liên tục - "Nào! Uống đi, đang vui mà"

Đình Huân đáng lẽ phải thấy hình ảnh này của cô khó coi nhưng không anh lại cảm thấy cô cực kì đáng yêu, có phải là vì anh yêu cô nên mọi thứ cô làm đều đáng yêu không?!

Anh đắp chăn cho cô, định rời đi giải quyết một số việc còn lại, liền bị cô nắm lấy tay **- “Đừng đi… đừng đi mà…” **- giọng điệu cô nhựa nhựa làm nũng, trong tâm trí cô chính là đang nghĩ đến An Khuê, cõi lòng cô chỉ nghĩ đến An Khuê, nhưng tiếc là khoảng cách của họ đã mỗi lúc một xa hơn.

Đình Huân cũng nuông chiều **- “Anh không đi, anh ở lại cùng em nhé” **

Đôi hàng mi của cô nặng trĩu hé mở, hình ảnh trước mặt cô rõ ràng là Đình Huân nhưng cô lại nhìn ra thành An Khuê, cô nhẹ nhàng chủ động hôn lên môi người trước mặt một cách say đắm, cô cảm thấy cõi lòng mình đang được sưởi ấm, nhịp thở mỗi lúc một khó nhọc.

Đình Huân dĩ nhiên rất thích những khoảnh khắc thế này, trước nay cô vốn không hề chủ động - càng không hề nhẹ nhàng với anh, những khoảnh khắc này đúng là khiến anh rất trân trọng.

Hai cơ thể lạnh lẽo ban đầu đã dần dần nóng lên, sự ma sát của da thịt đã khiến không khí lạnh trong căn phòng này trở nên ấm áp, mọi thứ cản trở đều đã bị Đình Huân giải phóng, anh ôm chặt lấy thân thể chuẩn chỉnh của cô, chậm rãi mà thưởng qua, anh chưa bao giờ cảm thấy sự ham muốn của bản thân lại dịu dàng đến mức này.

Những cái bóng mờ ảo in hằn trên tường thay đổi liên tục, những âm thanh ám muội vang khắp căn phòng, mọi thứ đến một cách nhẹ nhàng và tình nguyện nên cũng chẳng mấy đau đớn như những lần cô bị Đình Huân cuongbuc mà chỉ là một nửa mảnh ghép vừa khít khiến họ cảm thấy mọi thứ trên đời này thật hoàn hảo - ngay thời khắc hiện tại Đình Huân nghĩ rằng đã có thể hoàn toàn giữ lấy trái tim cô lẫn thân xác cô. Còn với cô sự cho đi lần này cô không hề biết người đối diện chính là Đình Huân, trong tiềm thức cô vẫn cho rằng sự ân ái này là dành cho An Khuê sau bao nhiêu ngày xa cách, là sự bù đắp cho những tổn thương mà anh trai mình đã gây ra cho An Khuê - nên cảm giác của cô lúc này chính là cho đi một cách trọn vẹn.