Làm sao Linh Lan lại ngờ được bản thân lại vô tình trở thành một con cờ trên chính bàn cờ những tưởng là do bản thân Linh Lan làm vua nhưng cuối cùng Linh Lan vẫn chỉ là một con tốt thí qua sông mà thôi, cô vốn đang đau đầu chẳng biết làm sao để gặp lại bác sĩ Minh Hà một cách hợp lí nhất, không bị ông Hồ Nam nghi ngờ thì đây chính là cơ hội đó.
Hồ Phong vốn biết tính cách bố mình khi có ai động đến cô, bản thân anh - ông còn vô tâm cho vệ sĩ kéo đi thì Linh Lan là gì chứ?! Đúng là anh muốn có người giúp đỡ nhưng khi vấn đề nổ ra anh ta cũng không khốn đến mức hi sinh Linh Lan theo cách này.
May mắn anh đã quay trở về biệt phủ trước bố mình, có được vài phút để đối thoại với Linh Lan để biết đang có chuyện gì xảy ra, anh biết bố mình có thể tức giận đến mức nào nên dĩ nhiên anh phải làm lá chắn cho Linh Lan.
Vệ sĩ cúi đầu nghiêm nghị hô vang từ trước cổng đến tận phòng của cô - "Ông chủ đã về"
Ông hối hả đi đến chỗ của An Khuê, mặc kệ cho Hồ Phong lẫn Linh Lan cũng đang nghiêm nghị ở phòng khách cúi chào cung kính, thứ quan trọng bây giờ không phải là việc ai đã gây ra chuyện này mà là tình hình của cô hiện tại đang diễn biến thế nào.
Hồ Phong nhỏ tiếng căn dặn
**“Cô gây đại hoạ rồi, nếu muốn sống cô phải hạ mình - thậm chí quỳ lạy van xin, vì bố tôi không đơn giản chỉ là khiến mỗi mình cô sống dở chết dở, mà cả gia đình cô cũng sẽ không yên - rõ chưa?!” **
Linh Lan có chút sợ sệt gật đầu, đứng nép phía sau Hồ Phong, nhuệ khí ban đầu đều đã tan biến, vì Linh Lan biết được mọi thứ hiện tại nghiêm trọng hơn rất nhiều lần.
Giọng ông gấp gáp **- “Tình hình vợ tôi thế nào rồi?!” **
Cô vừa được tiêm thuốc an thần nên đã ngủ thiếp đi, bác sĩ ra hiệu nhỏ tiếng và kéo tay ông sang một góc
**“Lão gia xin người đừng lo lắng, tình hình phu nhân tuy không đáng lo ngại nhưng vết thương ở đầu tuy không cần may nhưng vết thương cũng gây mất máu, lại chấn động mạnh có thể đã ảnh hưởng đến phu nhân, tinh thần của phu nhân ban nãy có chút bấn loạn, nếu cần tôi sẽ giới thiệu cho phu nhân gặp bác sĩ tâm lý để chuẩn đoán tốt nhất ạ” **
**“Còn vết bỏng thế nào?! Có để lại sẹo không?!” **
**“Vết bỏng chỉ cần kiểm tra và chăm sóc thường xuyên sẽ không để lại sẹo xin lão gia yên tâm. Tôi đã kê đơn cho phu nhân rồi, chỉ cần uống theo sẽ ổn. Tôi xin phép” **
"Được" - bác sĩ được vệ sĩ tiễn ra về, nét mặt ông vừa tức giận vừa lo lắng đi lại gần giường nơi cô đang nằm, nhẹ nhàng ngồi xuống, nắm lấy bàn tay cô, im lặng không nói bất kì một lời nào, có lẽ đây là mức độ tức giận nhất đối với ông, ông ngồi im lặng quan sát cô nằm đó bất động một lúc, rồi khẽ hôn lên trán cô một cái mới nhẹ nhàng rời đi.
Bên dưới sảnh phòng khách Linh Lan cùng Hồ Phong đã ở đó đợi sẵn, chờ đợi tình hình, đang ngồi nhìn thấy ông liền đứng lên khép nép - sợ hãi. Ông chậm rãi đi đến chỗ họ - ngồi xuống, ông giằng giọng **- “Nói đi, tại sao lại động thủ” **
Linh Lan nắm chặt tay Hồ Phong ấp úng, anh liền nói hộ
"Bố! Em ấy không cố ý đâu ạ, là có chút lỡ tay nên mới khiến mẹ bị té, bố đừng tức giận quá ảnh hưởng sức khoẻ đấy ạ"
Ông vốn không bận tâm lời anh nói, ánh mắt tức giận nhìn thẳng Linh Lan quát lớn **- “Trả lời!” **
Linh Lan sợ đến mức giật cả mình -** “Dạ…dạ bác trai, con không cố ý ạ” **
"Trong căn nhà này từ bao giờ đến lượt một kẻ không thân không phận tác oai tác quái vậy hả?! An Khuê là vợ hợp pháp của Hồ Nam này, chính là chủ nhân ngôi nhà này, cô là ai lấy cái gan gì để khiến em ấy bị thương?! Hả?!"
Linh Lan đột nhiên quỳ gối xuống, kể cả Hồ Phong cũng vậy, anh chưa bao giờ nhìn thấy ông tức giận đến mức này, điều này cho anh thấy cô trong mắt ông vốn không chỉ là danh nghĩa vợ chồng!
**“Con xin lỗi, là lỗi của con thưa bác” **
"Đúng ạ, đánh kẻ chạy đi không ai đánh người chạy lại, mong bố mở lượng hải hà mà tha thứ cho vợ tương lai của con một lần đi ạ?!"
Ông nhếch mép giơ tay ra hiệu, vệ sĩ liền cung kính dâng tách trà lên, ông khẽ hớp nhẹ một ngụm trà, nói tiếp
**“Con dâu?! Nhà họ Hồ không có đủ phước phần để có một cô con dâu như cô ta, cút…” **
Ông trực tiếp cho vệ sĩ lôi Linh Lan ra ngoài trước sự ngăn cản của Hồ Phong **- “Bố…xin bố bớt giận ạ” **
**“Nghe nè Hồ Phong, trong mắt ta chưa bao giờ quên đi cái chết của em gái con, càng không quên lời hứa trăm năm với mẹ con, nhưng nếu hôm nay con cố ý muốn chống lại ý muốn của ta, ta lập tức làm giấy từ con, để xem con làm sao thừa hưởng 1 ngàn nào từ số tài sản này?! Con chọn đi - đi theo cô ta hay ở lại đây?! Nói…” **
Hồ Phong ấp úng **- “Con…” **- giọng Linh Lan cầu cứu khi bị vệ sĩ dùng sức kéo đi
**“Hồ Phong…Hồ Phong cứu em, áaaa thả tay ra” **
Vệ sĩ cứ thế lôi cô đi thẳng ra cổng trực tiếp quăng cô ra ngoài, Hồ Phong dĩ nhiên không dại gì mà giữ lại Linh Lan, thứ anh muốn sau cùng cũng chỉ là tài sản mà thôi.
**“Coi như con còn có lý trí, sau này còn nghe con nhắc đến cô ta, lập tức rời khỏi nhà họ Hồ - rõ chưa?!” **
**“Dạ” **- sự đồng ý này rõ ràng là không tự nguyện, anh biết số tài sản này trên mặt pháp lý ông đã chia cho cô 80% anh chỉ thừa hưởng được 20% còn lại, đó là điều khiến anh phải nhịn, trước khi ép ông ký vào một bản di chúc mới, giao toàn bộ tài sản cho anh quản lý.
**“Người đâu?! Lập tức mời bác sĩ Minh Hà đến Hồ gia một chuyến” **
**“Dạ rõ” **- đây là điều mà cô nhắm đến, vì để muốn truyền tải thông tin với Nhật Hạ đây có lẽ là cách duy nhất để làm điều đó một cách nhanh nhất có thể, thậm chí là trực tiếp! Tuy có đau đớn nhưng kết quả đúng là xứng đáng.