Thân Chủ Tôi Là Người Tình

Chương 13: An bài của số phận




Nếu cuộc sống này nhẹ nhàng với cô và mẹ cô thì có lẽ sẽ không đến mức này, tiền đồ phía trước có lẽ sẽ mờ mịt hơn rất nhiều lần, cô biết chứ dĩ nhiên là biết chứ, vì biết nên một đứa trẻ 18 tuổi mới phải gồng mình trở thành kẻ mạnh, bởi vì chỉ có kẻ mạnh mới có thể lo lắng cho người mình yêu thương mà thôi.

Cầm số tiền mà Nhật Hạ đưa cho, cô ngồi lặng ở một góc sau hậu viên bệnh viên sau khi đã tiễn Nhật Hạ về nhà, trong đầu cô có rất nhiều luồng suy nghĩ khác nhau, cô chẳng biết rốt cuộc mình nên làm gì mới đúng, với tri thức và kinh nghiệm của một đứa trẻ nghèo chỉ mới 18 tuổi thì liệu cô có thể làm gì được chứ?!

Cô chợt bật khóc khi nghĩ đến tiền viện phí lúc này cũng phải nhờ vào người cô yêu, tiền chi tiêu cũng là Nhật Hạ trao tặng tay đầy sự thấu hiểu, cô buồn chứ, đau chứ nhưng có thể làm gì khác đây?! Nếu tự trọng trong lúc này mẹ cô sẽ ra sao?!
:"An Khuê à! Mày nợ Nhật Hạ, ngoài tiền ra mày còn nợ Nhật Hạ cả một tấm chân tình, nếu Nhật Hạ đột nhiên biến mất, thì liệu mày sẽ sống thế nào đây?!"

Ngồi ở đó hồi lâu, mẹ cô vẫn nằm ở phòng hồi sức đặc biệt, vẫn được gắn truyền những thứ thuốc giúp bà có thể khoẻ hơn, còn cô vẫn ngồi ở đó gặm nhắm lấy những suy tư tưởng chừng nó sắp bóp ngạt lấy cô, ánh chiều tà thật đẹp, cô giơ bàn tay nhỏ nhắn của mình về hướng mặt trời đỏ rực trước mặt, đôi hàng mi ẩm ướt, tròng mắt đỏ hoe ấy vậy mà nụ cười vẫn nở trên môi

:"Mình nhất định sẽ không sống trong cuộc sống thế này nửa, nhất định không'!"

......................

Nhật Hạ về đến nhà liền gọi điện báo tin

"Khuê nghe nè Hạ"

"Hạ đến nhà rồi, Khuê nhớ phải ăn uống đàng hoàng đó, Khuê mà xuống kí nào Hạ sẽ đau lòng lắm"
Giọng cô bỗng thút thít nhưng cố gắng không để Nhật Hạ biết liền đáp - "Dĩ nhiên rồi, Khuê sẽ chăm sóc mình thật tốt, để sau này còn trả nợ ân tình cho Hạ nửa, nếu không để ai khác bay vào cướp Hạ đi, Khuê sẽ vừa hối tiếc vừa đau lòng lắm"

"Khuê khóc à?! Giọng cứ nghe nghẹn đi í, đừng khóc nhé, Hạ sẽ bên Khuê, mãi mãi bảo vệ Khuê, cho dù trời có sập xuống, được không?!"

"Khuê không khóc chỉ là cảm thấy may mắn khi đã yêu đúng người thôi"

"Thôi được rồi, Hạ có việc rồi, nói chuyện sau nhé, yêu Khuê"

"Tạm biệt Hạ"

"Tạm biệt Khuê" - sau cuộc trò chuyện với Nhật Hạ, nụ cười lại nở trên môi cô rồi!

......................

Cô trở về nhà lúc này cũng đã hơn 22:00pm, cô đã cố ý về thật trễ chỉ mong bố cô đã ngủ và cô chỉ muốn lấy một chút quần áo lẫn đồ dùng cá nhân cho cả cô và mẹ, nhưng tiếc thay cô lại về đúng lúc bố cô đang say sỉn ngồi ở chiếc bàn giữa nhà, vừa thấy bóng dáng cô ông liền mắng chửi
"Con khốn kia, ai cho mày về nhà của tao?!"

Cô im lặng cứ thế đi lướt qua ông, ông liền quờ quạng túm lấy mái tóc dài của cô kéo ngược về sau, khiến cô ngã nhào xuống đất, tiền mà Nhật Hạ đưa bỗng dưng vươn vãi ra nền gạch, thấy tiền ông lại cười toe toét nhanh chóng chụp lấy, một cuộc dằn co đã xảy ra.

"Ông không được lấy"

Ông tát cô một cái rất mạnh, tới mức khoé môi cô bật máu - "Mày lấy đâu ra tiền nhiều thế này?! Đúng là mẹ nào con nấy, mày làm điếm như mẹ mày à?!"

Ông có thể chửi cô - miệt thị cô - thậm chí đánh gϊếŧ cô nhưng cô không cho phép ông rán ghép cái từ ngữ thô bỉ đó lên mẹ cô, cô bật dậy đẩy ngã ông, tròng mắt cô bỗng nổi lên những gân đỏ ao trông cứ như một con thú hoang khát máu vậy

"Tôi cấm ông nói động vào mẹ tôi, ông không có tư cách mắng nhiếc bà ấy, vì ông bà ấy đã phải sống khốn khổ đến mức bây giờ phát hiện ra bị ung thư, chưa hài lòng ông sao?! Hả?! Tôi hận vì không thể khiến ông biến mất, ông nghe rõ không?!"

Vì có chút hơi men, ông loạn choạng đứng dậy, tay bấu víu vào tủ bàn thờ quát mắng - "Mẹ kiếp, đồ con khốn mắc dạy, tao dạy mày đánh tao thế à?! Hả?! Mày là thứ phế thải"

"Tiền này ông không có quyền động vào"

"Tao đánh chết đứa bất hiếu như mày" - ông vớ lấy thanh sắt gần đó liên tục đánh về hướng cô, có lẽ đây không phải lần đầu cô chịu đòn roi từ chính người bố của mình, nhưng có lẽ đây là lần đầu tiên cô phản kháng, cô vùng dậy hất ông ra, ông liền té nhào ra sau đầu đập xuống nền đất chảy máu, ông liền hét toáng lên

"Gϊếŧ người, bớ người ta con khốn này gϊếŧ bố đẻ của nó"

Cô mặc kệ ông nằm vạ ở đó, cứ thế cúi xuống nhặt từng tờ tiền vươn vãi dưới nền đất, một tờ cũng không chừa lại, ông cố gắng đi lại chỗ cô nhưng có lẽ vì mất máu mà dẫn đến choáng nên không cách nào đứng dậy được, ông vừa la vừa hét

"Con khốn, đưa tiền cho tao... đưa tiền đây"

"Mày có nghe thấy không?! Đồ mắc dạy, đồ bất hiếu"

Ông cứ nằm vật ra đó la ó, còn cô cứ thế bước đi vào phòng mình soạn những món cần thiết bỏ vào vali, sau khi soạn xong định rời đi thì lúc này ông cũng gắng ngồi dậy, định nắm lấy cô, cô lập tức né tránh, ông cũng liền đập mạnh vào tủ thờ gần đó, chiếc đèn dầu len lói ngay tấm ảnh thờ của ông ngoại đột nhiên rớt xuống, ngọn lửa bắt đầu cháy xém theo vệt dầu lăn dài dưới nền gạch thành một đốm lửa nhỏ, ông cũng liền nằm ở đó lăn lộn nửa tỉnh nửa mê miệng vẫn làu bàu chửi mắng

"Đồ chó chết... mày đừng đi"

Gương mặt cô lạnh tanh, có lẽ trong lòng cô sự oán hận đã len lỏi vào trong tâm tưởng khiến cô chẳng cảm thấy thương xót cho ông một tí nào, cô chỉ nhếch mép mỉm cười rồi nhìn ông một cái khinh rẻ sau đó lập tức bỏ đi, bên ngoài hàng xóm đứng nheo nhóc chỉ để hóng chuyện nhìn thấy cô bước ra liền sầm sì to nhỏ

^^^"Coi kìa, đúng là con bất hiếu nó nhìn bố nó khinh rẻ thế cơ mà"^^^

^^^"Mẹ nó nghe nói nhập viện rồi, nó phải chăm bà ấy mà, gặp thằng bố như thế tôi cũng chẳng thèm quan tâm tới" ^^^

^^^"Lão ta đúng là tệ mà, ăn nhậu suốt riết vợ con chẳng ai thèm dòm ngó, chồng tôi mà như thế tôi sẽ bỏ ngay" ^^^

Nghe những lời đàm tiếu vốn cũng quen rồi nhưng hôm nay cô chẳng muốn im lặng nửa, liền đứng lại nhìn mọi người xung quanh bằng ánh mắt đỏ rực

"Các người thích hóng chuyện người khác lắm sao,có những người hàng xóm như các người cuộc sống mới trở nên khốn cùng như vậy. Tôi nguyền rủa các người sống không yên ổn, chết đầy đau đớn và không có đất chôn thân"

Cô quát mắng bọn họ xong liền kéo vali rời đi, những tiếng sầm sì một lớn hơn kèm theo tiếng chửi rủa của bố cô, vang dội khắp cái hẻm nhỏ nghèo nàn, cô rời đi rồi bọn họ cũng liền giải tán.

Một lát sau sau khi cô đã lên taxi đến bệnh viện thì liền có chuyện xảy ra, ngọn lửa ban đầu vốn chỉ là một đốm lửa nhỏ, ấy vậy mà có lẽ trời cao có mắt liền nổi cuồng phong, gió lớn thổi len lỏi vào căn nhà của cô, ngọn lửa bắt đầu lan rộng ra tấm rèm ở phòng cô rồi ngọn lửa nhanh chóng lan rộng, toàn bộ trong căn cháy đỏ rực, ông vẫn nằm bất động ở đó với máu ở đầu vẫn chảy ra nền đất!

Ngọn lửa nóng rực cháy đến gần chỗ ông, lúc này toàn bộ căn nhà đã cháy đỏ, ông hốt hoảng la ó - "Cứu... ai đó cứu với..." - tiếng cầu cứu bất lực trong ngọn lửa lớn kia, hàng xóm nghe mùi khét lẫn một tiếng nổ lớn của bình gas liền chạy ra xem thì ngọn lửa đã lớn đến mức không thể cứu kịp nửa.

Bọn họ ra sức dập lửa không phải vì muốn cứu sống người đàn ông có tuổi đang cháy thành ngọn đuốc trong căn nhà kia mà là họ không muốn ngọn lửa cháy lan sang nhà mình.

Sau bao nhiêu công sức cố gắng dập lửa nhưng bất thành thì ông trời lần nửa đã có an bài liền đổ một trận mưa thật to, ngọn lửa sau đó cũng liền được dập tắt nhưng lúc này ông chỉ còn là một cái xác cháy đen, tứ chi co rút ở giữa căn nhà của chính mình!

Hàng xóm há hốc mồm đứng nhìn vì kinh ngạc, đúng hơn ngọn lửa vừa dập tắt thì cơn mưa bất chợt kia cũng thôi không rớt hạt nửa, họ không thể giấu đi sự kinh ngạc mà mắt tròn mắt dẹt che miệng đầy kinh hãi...

Họ liền gọi cảnh sát vào cuộc, trong tâm tưởng họ lúc này chợt nghĩ đến nhân quả báo ứng mà khi nãy cô đã trù ẻo liền cảm thấy bất an.

^^^"Con nhỏ đó chẳng lẽ linh ứng vậy sao?!" ^^^

^^^"Nhìn xem cháy lớn như thế tưởng sẽ tiêu rồi nhưng ngọn lửa lại không cháy lan ra, đã vậy còn có mưa đúng lúc đến thế, không phải đáng sợ vậy đó chứ?!" ^^^

^^^"Mau mau vào nhà thôi, chuyện người khác đúng là đừng nên tò mò thì hơn" ^^^

Cảnh sát xuống lấy lời khai lẫn điều tra hiện trường đưa xác ông về lại phòng khám tử thi, hàng xóm cũng không dám nói dối vì sợ nhân quả báo ứng nên cô dĩ nhiên được thoát khỏi tình nghi số 1 là kẻ phóng hoả rồi!