Thân Chủ Tôi Là Người Tình

Chương 12: Tiền sính lễ...




Sự quan tâm lo lắng của Nhật Hạ đối với An Khuê chưa bao giờ thay đổi, đúng hơn là chỉ có hơn không hề giảm, không phải vì họ là thanh mai trúc mã mà Nhật Hạ đối xử như thế với An Khuê, mà vốn dĩ họ đã là định mệnh của nhau.

Mẹ của cô vẫn nằm trong phòng hồi sức chưa tỉnh lại, bản thân cô cũng được băng bó kĩ lưỡng, những vết thương ngoài da đều được rửa rất kĩ, những vết bầm trên da cũng liền được kê đơn, như thế với Nhật Hạ mới thật sự là an tâm!

Giờ này đã là 15:00pm, Nhật Hạ cũng chưa chịu về nghỉ ngơi, hôm nay chỉ có thi một buổi sáng, nên Nhật Hạ quyết định ở lại cùng cô, một phần cũng muốn chăm sóc cô, phần còn lại cũng muốn biết nguyên do rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!

...HẬU VIÊN BỆNH VIỆN...

Trời có vẻ âm u, trời không nắng chỉ có những vệt mây xám xịt ở tuốt trên cao kia làm ánh nắng không cách nào xuyên qua mà chiếu rọi xuống mặt đất, họ ngồi ở một băng ghế đá gần sát căn tin bệnh viện, gió hiu hiu, khung cảnh bỗng bình lặng đến lạ, lúc này cô chỉ im lặng ngồi đó, thứ cô sợ lúc này dường như chính là Nhật Hạ - vì sao ư?! Vì cô sợ bản thân sẽ phải dựa dẫm, sợ cảm giác sau này nếu chẳng còn Nhật Hạ nửa, cô sẽ thế nào đây?!
Nhật Hạ khẽ nắm lấy bàn tay cô, xoay nhẹ người rồi ôm chằm lấy, giọng Nhật Hạ có chút nghẹn lại vì xót

"Khuê đã đi đâu chứ?! Những vết thương này từ đâu mà có?! Có biết Khuê làm cho Hạ sợ đến mức nào không hả?! Thân hình Hạ yêu quý sao lại ra nông nỗi này chứ?!"

Vẫn là cảm giác ấy, cảm giác an toàn tuyệt đối khi cô ở trong vòng tay Nhật Hạ, giọng cô cũng đột nhiên nghẹn lại vì cảm động - "Xin lỗi Hạ, xin lỗi vì đã để Hạ phải lo lắng và sợ hãi"

Hạ nhẹ nhàng rời khỏi cái ôm ấy, hai tay sờ vào má cô một cách dịu dàng, ánh mắt long lanh như sắp khóc đến nơi rồi vậy - "Hạ vốn không cần Khuê xin lỗi, Hạ chỉ muốn Khuê bình an mà thôi, chẳng lẽ trong lòng Khuê - Hạ không được quan trọng để đáng được nghe những tâm tư của Khuê sao?!"

Cô nhìn Hạ, sâu trong đôi mắt của Hạ dường như toát ra một sự uất ức, uất ức vì không được cô san sẻ, nhưng với cô chẳng có gì đáng để nói cả, cô không muốn Hạ lo lắng càng không muốn Hạ biết gia đình mình vốn giống như lời thiên hạ đồn thổi, chẳng muốn nói với Hạ rằng bố cô là người xấu, là người đã cướp đi cơ hội thay đổi số phận của chính cô!
Cô thật sự không muốn chia sẻ những thứ tiêu cực này với Nhật Hạ, cô không muốn vì chuyện này Nhật Hạ có ánh mắt thương cảm dành cho cô, cô càng cảm thấy xấu hổ vì đã có một người bố như thế!

Cô im lặng, chầm chậm kề sát gương mặt mình trước tầm mắt Hạ,hai tay cô khẽ đặt lên hai bờ vai của Hạ cứ thế nhẹ nhàng đan chéo những ngón tay vào nhau sau gáy Hạ, từ tốn đặt lên môi Hạ một nụ hôn, một nụ hôn với tất cả tình yêu mà cô dành cho Hạ, bằng tất cả những dịu ngọt mà cô có thể tất thẩy đều trao nó cho Hạ, Hạ dĩ nhiên là nuông chiều theo, hai tay rãnh rỗi cũng ôm chặt lấy chiếc eo thon gọn của cô, buộc cô phải kề sát thân của Hạ!

Mỗi một giây nụ hôn ấy càng trở nên ngọt ngào, hai con tim bọn họ cũng đập cùng một nhịp, hai chiếc lưỡi cũng yêu thương mà quấn lấy nhau trong khoang miệng, thứ họ cảm nhận được thật ngọt ngào, mãi đến khi cô dường như cảm nhận được rằng bản thân không thể lấy lại được oxi mới nhẹ nhàng rời khỏi.
Hai hàng mi cong từ từ mở nhẹ, tay cô vẫn câu vào cổ Hạ một cách yêu thương, giọng cô lúc này chẳng khác nào một đứa bé làm nũng để được cho kẹo

"Ai nói Hạ không quan trọng chứ, chỉ là có những chuyện Khuê không biết nói với Hạ thế nào và nói từ đâu, ai cũng có một khoảng lặng riêng, Hạ có thể cho Khuê được ích kỉ giữ khoảng lặng đó cho riêng mình được không?!"

"Dĩ nhiên Hạ hiểu chứ, nhưng cũng nhờ hôm nay, Hạ mới phát hiện ra một điều, Hạ thật sự không thể đánh mất Khuê, càng không thể để Khuê rời khỏi tầm mắt của mình được, Khuê nè - hay là Khuê về ở cùng Hạ được không?!"

Cô không đáp chỉ khẽ tựa đầu vào ngực Hạ thỏ thẻ - "Vì Khuê sợ, sợ bản thân sẽ trở thành gánh nặng cho Hạ mới muốn giấu đi mọi thứ, nhưng Hạ có từng nghĩ nếu bố mẹ anh trai Hạ không chấp nhận chuyện chúng ta yêu nhau thì há chẳng phải Khuê đã vô tình trở thành lí do khiến Hạ khó xử sao?! Chúng ta còn quá nhỏ, Khuê muốn ổn định mọi thứ trước, khi đó nhất định Khuê sẽ tự tin đến nhà gặp người lớn để nói rằng: Khuê muốn ở cùng Hạ, Khuê muốn Hạ là một nửa mảnh ghép đời mình. Được không Hạ?!"

Nhật Hạ vốn hiểu trong lòng cô đang nghĩ gì, cành biết tâm tư cô ngổn ngang đến thế nào, tất thẩy Hạ đều hiểu hết chỉ là Hạ luôn tôn trọng cô, nên cô không muốn nói thì Hạ sẽ nhất quyết không hỏi cho dù Hạ có biết chính xác nguyên do đi chăng nửa cũng sẽ không hỏi!

"Được! Dĩ nhiên là được, nhưng hứa với Hạ đi, sau này đừng đột nhiên mất tích như hôm qua nửa, Hạ sẽ lo chết mất, Hạ thật sự đã rất sợ, sợ Khuê sẽ bỏ lại Hạ một mình!"

"Khuê hứa! Hứa sẽ chẳng bao giờ rời bỏ Nhật Hạ, kể cả khi bản thân chỉ còn một hơi thở cuối cùng"

Hạ liền che miệng cô, Hạ tin chứ dĩ nhiên là tuyệt đối tin tưởng nên không cần cô phải thề thốt rồi nói những lời không nên ấy - Hạ nhìn thẳng vào đôi mắt đầy tâm sự của cô, khẽ chớp chớp - "Không được nói bậy, Hạ dĩ nhiên sẽ tin Khuê, sẽ mãi mãi tin Khuê"

Hạ ôm lấy cô, cô cũng siết chặt lấy - "Hạ à! Khuê thật sự cảm ơn và yêu Hạ, nhất định chúng ta sẽ hạnh phúc"

"Được! Nhất định"

An yên là thế, hạnh phúc là thế nhưng trong lòng cô vẫn đang nghĩ về một đống rắc rối của đời mình xoay quanh căn nhà ộp ẹp và người bố đáng bị lên án ấy, cô muốn có cảm giác thật sự an yên nhưng liệu có cách nào khác không?! Cô muốn cùng mẹ rời đi, rời đi trong lặng lẽ ra khỏi căn nhà ấy, rời khỏi người đàn ông tệ bạc và bạo lực ấy, nhưng bằng cách nào chứ?!

Tiền dành dụm cuối cùng cũng đã trả tiền viện phí, số tiền tích góp của mẹ cô cũng đã bị bố cô mang đi đỏ đen, cô như rơi vào khoảng không của lõi vũ trụ, chẳng biết bám víu vào đâu, cũng chẳng biết nên đi về hướng nào mới đúng!

Đang giữa lúc Hạ và cô đang hạnh phúc thì điện thoại của Hạ liền reo lên, chính là cuộc gọi từ anh trai Hạ, Hạ ra hiệu cho cô, rồi liền nhấc máy - "Em nghe nè anh hai"

Đầu dây bên kia liền lo lắng - "Anh đã về đến nhà nhưng người làm nói em chưa về?! Em đang ở đâu vậy?! Thi xong sao lại không về chứ?!"

Hạ nhìn cô rồi liền nói dối - "Em vào bệnh viện thăm một người bạn thôi, tí nửa em sẽ về anh hai đừng lo"

"Em đó! Làm anh hết hồn, nhưng mà nè Nhật Hạ, bố mẹ định sắp xếp cho em một mối hôn sự đó, mau về để còn cùng anh nghĩ cách thoát thân này"

"Dạ vâng! Em về ngay"

Hạ cúp máy, liền nhìn xuống người con gái đang ôm chặt lấy mình, ậm ừ - "Khuê... Hạ... thật ra..."

Cô liền rời khỏi vòng tay Hạ, mỉm cười như một cách nói rằng bản thân không sao vậy - "Hạ về đi, Khuê cũng phải quay lại phòng cùng mẹ rồi, Hạ về đến nơi nhớ nhắn cho Khuê hay nhé?!"

"Có phải Khuê đang buồn không?! Hạ nhất định sẽ không đồng ý mối hôn sự đó, Khuê phải tin tưởng Hạ có biết không?!"

Cô gật đầu mỉm cười - "Khuê tin Hạ mà, Hạ về đi, phải đi cẩn thận nhé"

Hạ lấy trong túi quần một cọc tiền mà lúc nãy đã kêu vệ sĩ đi lấy, nhẹ nhàng dúi nó vào tay cô trước sự ngỡ ngàng ngơ ngác của cô - "Hạ...đây là?!"

"Đừng ngại, Khuê cầm lấy đi, đây là tiền mà Hạ để dành được, nó có thể giúp Khuê lo cho bác gái và trang trãi trong khoảng thời gian sắp tới, đừng từ chối Hạ sẽ buồn đó"

Cô đưa nó lại cho Hạ liền giằng giọng - "Khuê không nhận, số tiền này quá lớn, Hạ giúp Khuê trả viện phí thì Khuê nợ Hạ rất nhiều rồi, Khuê không nhận đâu"

Hạ mỉm cười gõ nhẹ vào trán cô nhỏ giọng - "Khờ quá, ai nói Hạ đưa nó là không có ý đồ chứ?! Đây là tiền sính lễ, sau này lỡ như Khuê muốn đổi ý cũng không được nửa"

Cô chỉ liền bật cười, ai đời lại có thể suy nghĩ ra được điều vô lý như thế này chứ - "Vậy ý Hạ là nếu Khuê nhận rồi, thì cả đời chỉ được có mỗi Hạ thôi sao?!"

Hạ cười tít mắt gật đầu, cô lại nói - "Thế thì thiệt thòi cho Khuê quá, nếu lỡ Hạ đổi ý thì sao?!"

"Tất nhiên là không rồi! Khuê mau về với bác gái đi, Hạ phải về giải quyết đại sự đã, ngày mai Hạ sẽ lại đến, được không?! Nhưng mà còn chuyện thi thì sao?!"

"Khuê không muốn thi nửa, Khuê sẽ xin trường bảo lưu, đợi gia đình ổn định đã rồi Khuê sẽ học lại, Hạ đừng lo"

"Thôi được! Hạ về đây"

Cô gật gù, Hạ còn ôm cô một cái trước khi rời đi, cứ thế cả hai tạm xa nhau một chút, cô nhìn theo bóng lưng của Hạ, nhìn vào số tiền trên tay đột nhiên cô bật khóc

:"Cảm ơn Hạ, cảm ơn vì đã chấp nhận Khuê, cảm ơn vì đã thương luôn mẹ của Khuê! Nhất định Khuê sẽ không rời bỏ Hạ, Khuê yêu Hạ"

Có những khoảnh khắc trong cuộc sống nó khiến chúng ta lưu luyến và chẳng có cách nào ngăn lại sự hạnh phúc ấy, nhưng sau này đúng là chuyện của sau này!