Chương 77: Hai vị lão tổ xuất hiện!
"Kẻ nào dám gây rối ở Thái Hòa điện, muốn c·hết!" Một âm thanh phẫn nộ từ đằng sau Diệp Hải vọng lại.
"Đã đến, rốt cục đã đến."
Dường như nhận biết chủ nhân của thanh âm này, cho nên tất cả văn võ thần tướng sắc mặt kinh hỉ đồng thời quay về phía mà thanh âm phát ra.
Ánh mắt hoàng đế Võ Minh Chiếu liếc sang nhìn về sắc mặt của Diệp Hải, nhưng chỉ thấy Diệp Hải không chút cảm xúc nào, vẻ mặt của Diệp Hải vô cùng bình tĩnh, bình tĩnh giống như giếng cổ ngàn năm không có một một tia gợn sóng, tư thái kia như không để bất cứ ai vào trong mắt, khinh thường hết thảy.
Vèo!!~
Mọi người chỉ cảm thấy hoa mắt, ngay sau đó, một lão giả râu bạc tóc bạc ăn mặc hoàng bào xuất hiện ở trước mắt mọi người.
Hoàng đế Võ Nguyên đời trước, Võ Chiến Thiên.
Võ Chiến Thiên đứng ở ngoài điện Thái Hòa nhìn vào, ánh mắt liếc về bốn phía xung quanh bên trong thái hòa điện, khi nhìn thấy Diệp Hải cùng Huyết U phách lối đứng đó, xung quanh là vô số mảnh vụn t·hi t·hể của cấm vệ quân, ánh mắt lóe lên sát khí, sắc mặt lập tức trở nên âm trầm.
Mọi người thấy Võ Chiến Thiên nổi giận thì theo bản năng lui về sau một chút, sau đó vẻ mặt phức tạp nhìn về Diệp Hải bọn người.
Khi thấy vẻ mặt bình tĩnh của Diệp Hải, có người bỗng nhiên bắt đầu bội phục hắn, đến lúc này hắn còn có thể bảo trì vẻ bình thản như vậy khi đối đầu với hoàng đế đời trước, người được xem như là vị hoàng đế mạnh nhất trong hai trăm năm nay, không chỉ riêng về trị quốc còn về thực lực nữa, khiến hơn mười tiểu quốc xung quanh phục tùng võ nguyên quốc.
" Được, tốt !" Võ Chiến Thiên từ giận dữ hóa cười, bỗng nhiên cười lên ha hả, "Làm tốt lắm ah, hơn hai trăm năm qua chưa có ai dám đến hoàng đô gây sự với Võ gia chúng ta, tiểu tử ngươi rất tốt."
Diệp Hải thần sắc không thay đổi, lẳng lặng nhìn lão nhân khiến cho hắn có cảm giác áp lực cực đại này, sau đó nhếch miệng cười lạnh lùng, nói:
"Lão già, ngươi tới tìm c·hết sao? " Diệp Hải ngoắc ngón tay, trong thần thái tràn đầy sự khinh thường.
"Họa là từ miệng mà ra, tiểu tử, ngươi muốn c·hết!" Sắc mặt của Võ Chiến Thiên có chút khó coi. Hắn tự trọng thân phận, bất kể khi nào đều giữ phong độ cao thủ nhưng lại gặp Diệp Hải liên tục khiêu khích khiến hắn cảm giác vô cùng mất mặt.
"Lão già, phóng ngựa tới đây chiến một trận!Nói nhiều làm gì? tu vi Kim Đan hậu kỳ là việc mà ngươi dựa vào nó để phách lối với chúng ta?" Huyết U lúc này đột nhiên cười ha hả, song quyền đập nhau, chiến ý bắn ra tứ phía.
"Hừ! Đây là Võ Nguyên quốc, không phải địa phương mà ngươi..."
Ầm!
Câu nói của Võ Chiến Thiên còn chưa dứt, chỉ thấy Huyết U đã bắn vọt ra. Giơ lên một cái trọng quyền đánh về phía hắn. Sau lưng Huyết U nổi lên dị tượng Huyết Hà lóng lánh, Ma uy khôn cùng! Võ Chiến Thiên lập tức hoảng sợ, uy lực của một quyền này ra ngoài dự đoán của hắn rất nhiều.
Thật mạnh!
Võ Chiến Thiên giơ chưởng đón đỡ, pháp lực như của hắn tỏa vô số ánh sáng xanh dâng lên trên không trung và nhuộm sáng nửa bầu trời, sau đó ánh sáng tụ vào trong quyền kình cứng đối cứng với quyền của Huyết U.
Bùm!~
Một t·iếng n·ổ lớn vang lên, dư chấn khiến cả đại điện rung lắc dữ dội, dường như muốn sụp đổ.
Pháp lực trên cánh tay nhạt đi, Võ Chiến Thiên bị chấn bay ra hơn trăm dặm, mà Huyết U thì đứng sừng sững như một tôn thần ma tại thế giữa thiên địa.
Võ Chiến Thiên không khỏi hoảng sợ nhìn về phía Huyết U, không nghĩ tới hắn rồi lại thua khi đọ sức lực lượng với Huyết U, tuy rằng lực lượng của Huyết U lớn hơn hắn không phải quá nhiều, nhưng thua chính là thua!
Chính mình là Kim Đan Hậu kỳ võ giả nhưng lại bị một trong số hai người tới gây sự đánh bay, người còn lại còn có vẻ là cấp trên của người vừa nãy, cho nên nếu hai người hợp lại thì chắc chắn bản thân không đấu lại.
Nhưng Võ Chiến Thiên lại không biết Huyết U căn bản không vận dụng toàn lực, nhiều nhất chỉ phát huy bảy phần mười lực lượng!
Nếu không thì khi chọi cứng quyền với quyền thì Võ Chiến Thiên chắc chắn phải bị gãy tay bị nhận một đòn toàn lực của Huyết U.
Ngay cả bà lão ở thế lực cao cấp hơn sử dụng võ kỹ công pháp toàn địa cấp trở lên còn đấu không lại Huyết U, nói gì một tên hoàng đế đời trước ở nơi khỉ ho cò gáy này.
Huyết U làm vậy vì Diệp Hải truyền âm phân phó là muốn câu dẫn thêm mấy lão bất tử của Võ Nguyên quốc đang ngủ say xuất hiện ra tay, đỡ phải g·iết một đợt lại phải đi tìm rồi g·iết lại.
"Lão già, chẳng lẽ ngươi chỉ có thế sao? quả nhiên có tiếng mà không có miếng, ngay cả sáu thành lực lượng của ta cũng không tiếp nổi, võ nguyên quốc chẳng hơn gì cái này." Huyết U lạnh lùng cười, thanh âm trêu chọc nói, vang vọng khắp đại điện. Nghe lời chế nhạo của Huyết U, vô số văn võ tướng sĩ sắc mặt tối tăm, ngay cả hoàng đế Võ Minh Chiếu đều cảm giác khuôn mặt nóng bỏng. hận không thể chui xuống cống để núp.
Danh tiếng của hoàng đế đời trước ngay lập tức bị Huyết U dẫm lên một cái thật đau đớn.
Võ Chiến Thiên nghe vậy thì ánh mắt trở nên hung tợn, bắt đầu thiêu đốt huyết dịch toàn thân, ngay tức khắc toàn thân hắn lưu chuyển một cỗ hơi thở vô cùng cường đại, dị tượng ẩn hiện trên đỉnh đầu, chính là một gốc đại thụ xanh biếc, vươn đầy cành nhánh.
"Mộc chi ý cảnh, hiện!"
Ngay cả ý cảnh cũng muốn xuất ra, hiển nhiên Võ Chiến Thiên muốn tế ra chiến lực mạnh nhất!
"Tiểu tử. Ngươi nên biết chỉ có kim đan kỳ võ giả có tạo nghệ võ đạo cực cao mới cảm ngộ được võ đạo ý chí, bổn tọa bất tài chỉ có thể ngưng tụ ra Hoàng cấp đỉnh phong mộc chi ý cảnh, cho dù lực lượng của ngươi chiếm thượng phong thì lại làm sao, chiến lực chân chính có thể so với bổn tọa?"
Võ Chiến Thiên vô cùng kiêu ngạo nói.
Võ đạo ý cảnh không giống linh lực hay pháp lực, có thể thông qua linh thạch để gia tốc tu luyện, mà cần phải có tạo nghệ thật sâu về võ đạo, cho dù đẳng cấp ý cảnh thấp nhất Hoàng cấp đỉnh phong ý cảnh thì Võ Chiến Thiên cũng mất gần một trăm năm để cảm ngộ được nó.
"Lão già ngươi định dùng lời nói dư thừa làm ta phiền c·hết sao?" Huyết U khẽ thở dài, nhún nhún vai bất đắc dĩ nói.
Cho dù là địa cấp kiếm ý cảnh của Bà lão cũng không g·iết được hắn, nói gì cỏn con hoàng cấp ý cảnh.
"Khốn kiếp!"
Võ Chiến Thiên hừ lạnh một tiếng, cuối cùng không kìm nổi đưa tay phải ra chộp tới Huyết U. Pháp lực và Mộc chi ý cảnh hợp lại với nhau bộc phát ra chiến lực cường đại nhất của hắn.
Một chưởng đánh tới, như tinh tú sụp đổ, cường thế vô biên!
Huyết U tiện tay đánh ra một quyền, ngay lập tức chưởng cương của Võ Chiến Thiên liền nhẹ nhõm vỡ nát hóa thành vô số mảnh vỡ pha lê rơi xuống.
Sắc mặt Võ Chiến Thiên khẽ biến, trong ánh mắt lộ ra một vẻ cảnh giác.
Thật mạnh!
Tên nam tử này thật sự là mạnh, một mình hắn tuyệt đối không trấn áp được, chưa kể đến người còn lại còn không ra tay.
"Hướng Thiên huynh, vẫn xin trợ giúp lão phu một tay!"
Võ Chiến Thiên cất giọng kêu lên, thanh âm chấn động ngay tức khắc truyền xa ngàn vạn dặm.
"Tứ đệ, ngươi đối phó một tiểu tử trẻ hơn ngươi mấy trăm tuổi cũng không lại còn không biết xấu hổ gọi người tới giúp?" Một Thanh âm quái dị vang lên, chỉ thấy một lão già vóc người gầy yếu đạp không mà tới. Một thân áo đen, mái tóc đen đã rụng nhiều nhất chỉ còn 1/10, hai hàng lông mày bên cao bên thấp, mũi cũng hõm xuống một nửa.
Một lão già có khuôn mặt cực kỳ khó coi như vậy lại tỏa ra hơi thở vô cùng cường đại, không kém chút nào so với Võ Chiến Thiên, thậm chí ẩn ẩn còn mạnh hơn một đường.
Hắn chính là Võ Hướng Thiên, con đầu lòng của cố hoàng đế Võ Huyền Tôn, còn Võ Chiến Thiên cũng chỉ là con trai thứ tư của cố hoàng đế mà thôi, hơn Võ Chiến Thiên tận một trăm mươi tuổi, đã sống hơn ba trăm năm mươi năm, mà kim đan kỳ chỉ sống được năm trăm năm mà thôi, hiển nhiên chỉ còn sống được một trăm năm mươi năm nữa.
Võ Hướng Thiên say mê tu luyện, cho nên hoàng vị được cố hoàng đế truyền cho tứ đệ, tuy nhiên thiên phú cũng không tốt, sống hơn Võ Chiến Thiên một trăm năm mươi năm nhưng vẫn chỉ mạnh hơn Võ Chiến Chiên một tý.
"Hừ, ngươi có thể tự mình thử xem!Tiểu tử này khá tà môn, không hề có pháp lực chỉ dựa vào nhục thân nhưng vẫn rất mạnh mẽ."
Võ Chiến Thiên có chút khó chịu hừ lạnh, nói. Bản thân hắn cũng không nghĩ tới thực lực của Huyết U lại mạnh như thế, mạnh đến khiến hắn chỉ có thể gọi đại ca ra trợ giúp, khiến hắn vô cùng xấu hổ.
"Tiểu bối,các ngươi chính là người dám nói muốn hủy diệt Võ Nguyên quốc của chúng ta? chỉ dựa vào hai người các ngươi?" Võ Hướng Thiên nghiên người về phía Diệp Hải hỏi, hắn khẽ liếc là biết ai là người địa vị cao trong hai người, ánh mắt và b·iểu t·ình của Võ Hướng Thiên tràn đầy sự khinh thường.