Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Thần Cấp Ma Đạo Hệ Thống

Chương 76: Giết lên Thái Hòa Điện! (cầu đề cử)




Chương 76: Giết lên Thái Hòa Điện! (cầu đề cử)

"Võ Nguyên quốc chủ, Võ Minh Chiếu."

Diệp Hải lạnh lùng nhìn Võ Minh Chiếu đang uy nghiêm ngồi trên ghế rồng, đáy mắt của hắn lướt qua một tia hung quang băng lãnh, chỉ còn hủy diệt bọn hắn chính là lúc hắn kết thúc hành trình tân thủ thôn, cũng nhận lấy phần thưởng của Thần cấp đại ma đạo hệ thống.

Bốp!Bốp!Bốp!~

Sau đó Diệp Hải cùng Huyết U hiện thân, chỉ thấy Diệp Hải vỗ tay một cái, âm thanh vang vọng khắp Thái Hòa điện.

"Lớn mật tặc tử, sao xuất hiện ở đây?"

"Thị vệ đâu, bắt lấy bọn hắn."

"Có nghịch tặc xuất hiện, bảo vệ bệ hạ."

"......."

Võ Minh Chiếu ngạc nhiên nhìn Diệp Hải cùng Huyết U đột ngột lại xuất hiện ở thái hòa điện, ánh mắt lóe lên vẻ nghi hoặc, uy nghiêm nói:

"Các ngươi là ai, đột nhập vào thái hòa điện của trẫm làm gì?"

"Là để tặng lễ cho ngươi, hoàng đế." Diệp Hải cười lạnh, sau đó ném thẳng về phía hoàng đế Võ Minh Chiếu một vật thể không xác định.

Vèo ~

Oanh!

Lực lượng của Diệp Hải vô cùng khủng bố, thời khắc mà Diệp Hải ném mạnh đầu lâu về phía hoàng đế thì không gian xung quanh liên tục vang lên t·iếng n·ổ do vượt quá tốc độ âm thanh gây ra.

Cùng lúc đó, động tác này của Diệp Hải cũng là gây nên sự chú ý của cả triều văn võ.

"Ai dám đến Võ Nguyên hoàng thành làm càn!"

Bỗng nhiên một thanh âm hung hãn vang lên, chỉ gặp một tên tráng hán lưng hùm vai gấu tu vi trúc cơ đỉnh phong mặc kim giáp lễ phục bỗng nhiên đứng dậy, bàn tay vỗ mạnh về phía đầu lâu đang bay tới.

Chỉ bất quá lực đạo của Diệp Hải há lại bị con sâu cái kiến dưới Kim Đan kỳ có thể ngăn cản?

Bành!



Tiếng v·a c·hạm nặng nề vang lên, bàn tay của kim giáp tráng hán lập tức bị lực đạo của đầu lâu nện trúng ngay lập tức cả cánh tay bị vặn vẹo gãy ngang, sau đó hét thảm một tiếng bay ngược ra ngoài.

Cũng cùng lúc đó, đầu lâu vẫn bay nhanh về phía trung ương điện nơi hoàng đế Võ Minh Chiếu đang ngồi, trong ánh mắt hoảng sợ của văn võ đại thần, đầu lâu xảo diệu nhẹ nhàng bay về phía bàn rồng trước mặt hoàng đế Võ Minh Chiếu.

Máu đỏ tươi vẩy ra không gian xung quanh tung tóe trên mặt của các đại thần võ tướng đứng ở đó.

"Đây là... Nhị công chúa?"

Tất cả mọi người chăm chú nhìn đầu lâu xinh đẹp đang đặt ngay ngắn trên bàn rồng của vua, ngay lập tức vô số tiếng hít hà sợ hãi vang lên, phàm là người biết danh tính của cái đầu lâu xinh đẹp kia thì trên mặt ai nấy đều hiện ra vẻ kinh ngạc cùng sợ hãi.

Bởi vì chủ nhân của cái đầu lâu xinh đẹp kia chính là nhị công chúa, Võ Huyên huyên.

Con gái của hoàng đế, đồng thời là đệ tử thân truyền của Hoa Thiên Các, đồ đệ của Tuyết Nguyệt chân nhân, nguyên anh kỳ lão quái.

Giờ khắc này bất kỳ ai khi nhìn thấy đầu lâu của nhị công chúa đều bị sốc nặng, văn võ đại thần đều không dám tin đây chính là nhị công chúa đầu lâu.

Bởi vì Võ Huyên Huyên không chỉ là con gái của hoàng đế, đồng thời là đệ tử thân truyền của Hoa Thiên Các, đồ đệ của Tuyết Nguyệt chân nhân, nguyên anh kỳ lão quái.

Nhưng mà người có thân phận cao quý như vậy lại c·hết rồi?!

Còn bị người cắt lấy đầu lâu?!

Cuối cùng là chuyện gì xảy ra, đến cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?

Giờ phút này bên trong thái hòa điện hoàn toàn tĩnh mịch.

Tất cả mọi người ngơ ngác nhìn đầu lâu xinh đẹp của nhị công chúa Võ Huyên Huyên.

Không chỉ có cả triều văn võ đại thần sợ hãi cùng chấn kinh, liền ngay cả là hoàng đế Võ Minh Chiếu đang ngồi trên long ỷ kia lúc mà đang nhìn Võ Huyên Huyên đầu lâu thì ánh mắt cũng bị nứt ra, tâm tình bi phẫn cùng không hiểu bao phủ lấy đầu óc của hắn.

Chỉ bất quá với tư cách là chủ nhân một quốc gia, Võ Minh Chiếu đã nhìn quen biết bao trận sóng to gió lớn, hắn có ý chí mạnh mẽ vượt xa người thường, mặc dù nội tâm tràn ngập chấn kinh, phẫn nộ, đau đớn đan xen nhưng dựa vào tâm lý tố chất mạnh mẽ, rất nhanh liền trấn định lại.

Sau đó ánh mắt hoàng đế Võ Minh Chiếu lóe lên sát ý vô tận cùng cừu hận nhìn chằm chằm Diệp Hải bọn họ, cái ánh mắt này như hận không thể ăn thịt uống máu bọn người Diệp Hải.

"Haha, món quà này hoàng đế hài lòng chứ, có phải cảm thấy rất vui muốn cảm ơn món quà của ta không?" Diệp Hải lịch sự mỉm cười, phong độ nói.



"Ngươi là ai?"

"Thật to gan, thế mà tự tiện xông vào Thái Hòa điện, còn g·iết cả nhị công chúa, thật to gan tày trời!"

"Cẩu tặc muốn c·hết!"

"....."

Hoàng đế võ minh chiếu chưa kịp trả lời thì đột nhiên vô số thanh âm vang lên từ bên ngoài thái hòa điện.

Sau khi vô số thanh âm vừa dứt lời thì lập tức có đại lượng thân ảnh hung hãn tuông ra bao phủ bốn phương tám hướng của Thái Hòa điện, khí thế hung hăng xông tới lao vào chém g·iết Diệp Hải bọn người. Đây là cấm vệ quân, hoàng đế lực lượng bảo vệ hoàng thành.

Tu vi của những người này đều là trúc cơ tiền kỳ trở lên, nhân số hơn năm mươi người, có thể thấy lực lượng của hoàng tộc vô cùng kinh khủng.

Bởi vì sáu đại chính ma tông môn chỉ có mỗi tông là năm sáu tên trúc cơ kỳ, đều là trưởng lão, mà ở đây bọn họ chỉ là thân vệ bảo vệ hoàng đế mà thôi.

Đồng thời, giữa bọn hắn còn có hình thành một loại quân trận nào đó tập hợp lại tất cả lực lượng thành một cỗ sức mạnh vô cùng lớn, mỗi một lần năm mươi người cùng lúc ra tay thì tương đương với kim đan tiền kỳ một kích toàn lực, hiển nhiên trận pháp này khá bất phàm, có thể tập hợp trúc cơ kỳ sâu kiến võ giả lại có thể chống lại được Kim Đan tiền kỳ võ giả.

Thấy thế, khóe miệng Diệp Hải hiển lộ nụ cười tàn nhẫn...

"Cút, sâu kiến!"

Đối mặt với năm mươi tên trúc cơ kỳ võ giả cùng lúc đánh tới, Diệp Hải căn bản không có để ở trong mắt, hắn thậm chí liền nhìn đều không có nhìn một chút, ngay tức khắc Huyết U lập tức xuất thủ, trực tiếp trở tay vỗ ra một chưởng.

Ầm ầm ~

Trong chốc lát, một cái đại thủ đột nhiên ngưng tụ bên trong thái hòa điện, mang theo uy thế trấn áp hết thảy hung hăng đánh vào trên thân của đám người cấm vệ quân, trực tiếp đánh xuyên qua đội hình của bọn hắn.

"A a a..."

Trong những tiếng la hét thống khổ vang lên dồn dập, năm mươi võ giả trúc cơ kỳ gộp thành quân trận có thể ngạnh kháng Kim Đan tiền kỳ võ giả lại bị Huyết U nhẹ nhàng vỗ nát.

Hoặc là bị một chưởng đánh nổ thân thể, hoặc là bị tàn tật cụt tay cụt chân, tử thương vô số.

Mà cái này chỉ diễn ra trong vài giây ngắn ngủi.

Hô ~

Khi nhìn thấy một màn hung tàn như vậy, không chỉ dám đại thần võ tướng hít khí lạnh run lẩy bẩy, liền ngay cả hoàng đế Võ Minh Chiếu cũng biến sắc, kinh hãi nhìn Huyết U cùng Diệp Hải.



Liền xem Kim đan tiền kỳ võ giả chân chính cũng không thể nói có thể trong vài giây đánh nổ quân trận của cấm vệ quân.

Đến tột cùng hai người này là ai?

Càng nghĩ thì hoàng đế Võ Minh Chiếu lại càng là kinh hãi, đồng thời sắc mặt cũng càng thêm âm trầm.

"Các ngươi đến tột cùng là ai? Muốn làm gì?"

Dù sao cũng là chủ nhân của một quốc gia, liền xem như thấy cảnh tượng kinh bạo như vậy nhưng hoàng đế Võ Minh Chiếu vẫn giữ được tỉnh táo cùng lý trí, lạnh giọng hỏi.

Chỉ bất quá ngay lúc nói chuyện thì hắn lại vụng trộm từ trong túi quần lôi ra một cái ngọc giản thần bí, lặng lẽ bóp nát.

Vèo!

Trong chốc lát một sợi linh quang màu trắng trong nháy mắt lóe lên một cái rồi biến mất.

"Ha ha ~ "

Mọi cử động của hoàng đế Võ Minh Chiếu đều bị Diệp Hải bọn người thấy rõ ràng, bất quá Diệp Hải tuyệt không vạch trần, khóe miệng chỉ cười lạnh.

Hắn đã dám đến đây thì hắn coi Võ Nguyên hoàng tộc chẳng qua là một con kiến hơi cường tráng mà thôi, dù có gọi ai tới thì kết cục đều chính là c·ái c·hết.

"Hoàng đế, đầu lâu của công chúa chỉ là món quà đầu tiên, món quà thứ hai là đám sâu kiến này."

"Tuy nhiên hai món quà này chỉ là khai vị, trò hay vẫn còn ở phía sau, ngươi cứ rửa cổ mà đợi đi.hahaha."

Thanh âm đạm mạc vang vọng khắp Thái Hòa điện.

Nói xong, Diệp Hải chỉ đứng đó nhìn chăm chú về phía Võ Nguyên quốc Hoàng đế, giống như khiêu khích, giống như chế nhạo.

"Hừ!"

Nghe thấy Diệp Hải nói lời uy h·iếp, lại nhìn thấy vẻ mặt phách lối của Diệp Hải, lại nhìn đám văn võ đại thần núp sau ghế như đang trốn tránh, trong mắt Võ Minh Chiếu lập lòe sát khí lạnh như băng.

Vèo!!~

Ngay khoảng khắc Võ Minh Chiếu dự định tự động thủ thì đột nhiên một đạo thân ảnh cường đại đã xuất hiện ở đại điện.

Vừa thấy được người kia thì trên mặt hoàng đế Võ Minh Chiếu lấp lóe vẻ mừng rỡ.