Chương 42: Thiên Đạo Chi Nhãn hàng lâm!
Cùng lúc đó ở ngoài hiện thực, Diệp Hải đã phá tan Tâm Ma cho nên đã tỉnh dậy. Linh hồn hắn toát ra ba đạo lực lượng phân biệt là Thiên tính, Phật tính cùng Ma tính, sau đó ngay lập tức thân thể Diệp Hải bỗng chốc như có được vô số sức mạnh ngay lập tức giảo sát Thiên Ma, chưa dừng lại ở đó, Tinh thần ý chí của Diệp Hải mang theo sức mạnh thần thánh đâm tới tám mươi mốt đạo kiếp lôi, chỉ trong chớp mát vô số hủy diệt kiếp lôi như bị một luồng ý chí khủng bố trấn áp, giảo sát tan biến thành hư vô.
Diệp Hải đột nhiên mở mắt, ngẩn đầu lên nhìn về phía đám mây đen trên cao, miệng như phun chân ngôn, lạnh lùng nói:
"Cút! Ngày nào đó ngay cả thiên đạo ta cũng g·iết."
Ngay lập tức kiếp vân giống như bị chọc giận,Trong mây đen, một con mắt cực kỳ quỷ dị hiện ra, con mắt lớn như núi cao, như thẩm phán, như thần linh cao quý cao cao tại thượng nhìn về phía Diệp Hải.
Thiên Đạo Chi Nhãn!
Trong lòng Diệp Hải ngơ ngác, hắn từng đọc qua điển tịch, nếu như võ giả nói ra lời gì đại nghịch bất đạo, hay võ giả làm ra sự tình gì có khả năng ảnh hưởng thiên địa cân bằng, sẽ để Thiên Đạo Chi Nhãn xuất hiện, có khi chỉ là cảnh cáo, thậm chí là xoá bỏ.
Đương nhiên, tuyệt không phải tùy tiện người nào mắng một tiếng cũng để Thiên Đạo Chi Nhãn hiển hiện, mà là người này trong tương lai quả thật có thể dao động đến cân bằng của thiên địa, lúc này mới có khả năng để Thiên Đạo Chi Nhãn hiện ra, nói không chắc còn xuất thủ, trực tiếp xóa đi nhân tố có thể ảnh hưởng đến cân bằng của thiên địa.
Lẽ nào mới vừa rồi hắn nói muốn chém thiên đạo khiến cho Thiên Đạo xuất hiện? Hơn nữa, trong tương lai hắn cũng có thể làm được điều đó nên Thiên Đạo mới xuất hiện?!
Thiên Đạo cũng thật là để mắt tới hắn, một tên Trúc Cơ kỳ Ma tu lại xứng đáng được Thiên Đạo chú ý.
Diệp Hải có thể khẳng định Thiên Đạo Chi Nhãn đang nhìn mình, áp lực này thật đáng sợ, để linh hồn của hắn như muốn nổ tung. Diệp Hải chỉ liếc nhìn vào con mắt đó một cái, lập tức hét thảm một tiếng, hai tay che mắt lại.
Trong sát na khi hắn nhìn thẳng vào Thiên Đạo chi nhãn thì hắn chỉ thấy một vần hào quang lóe lên bao phủ cả thế giới, hào quang kia đâm thẳng vào mắt của hắn, làm đôi mắt của hắn đau đớn.
Qua một hồi lâu Diệp Hải mới có thể mở to mắt, ánh mắt của hắn lại đang chảy ra huyết lệ, vô cùng đau đớn.
Diệp Hải vội vàng vận chuyển Huyết Ma Hấp Huyết Thuật, ngay lập tức Bất Tử chi huyết từ trong trái tim mini chạy đến, trong chớp mắt hồi phục v·ết t·hương ở hai đôi mắt.
"Thiên ngoại chi Ma, không phải là sinh linh Man Hoang giới, kẻ ngoại lai dám tạo nhiều sát nghiệp, đáng c·hết!" Đột nhiên một âm thanh uy nghiêm lạnh lùng vang lên bên tai hắn, chấn điếc hai tai của Diệp Hải.
Tuy Diệp Hải không nhìn Thiên Đạo chi nhãn lần nữa, nhưng Thiên Đạo chi nhãn không quan tâm, một tia Thiên Đạo chi mâu như trường thương thẳng tắp đâm thẳng về phía Diệp Hải, như muốn xóa sổ linh hồn của hắn.
Đây không phải là lực lượng công kích, bởi vì Thiên Đạo bị Thiên Địa quy tắc hạn chế cho nên không thể cố ý diệt sát sinh linh, tuy nhiên linh hồn của Diệp Hải không phải là linh hồn sinh linh của giới này mà chỉ chiếm hữu thân xác của sinh linh ở Man Hoang giới, cho nên được tính là một nữa thiên ngoại chi ma. Cho nên thiên đạo chỉ có thể trong phạm vi quy tắc dùng Thiên Đạo ý chí mạt sát linh hồn của Diệp Hải.
Dù sao thì Thiên Đạo cũng chỉ là Thiên Đạo của Man Hoang giới, cho nên muốn diệt sát kẻ ngoại lai nếu kẻ ngoại lai tạo nhiều sát nghiệp g·iết c·hết sinh linh ở Man Hoang giới thì cũng nằm trong quy tắc.
Giống như ngươi là hàng xóm của thiên đạo, sau đó ngươi lén lút cải trang giả dạng làm con của thiên đạo đột nhập vào địa bàn của hắn, sau đó chém g·iết con cái thật sự của hắn, cho nên thân là chủ nhà thì thiên đạo có thể mạt sát ngươi cũng là hợp lý.
Trong tích tắc khi nhìn thấy thiên đạo chi mâu đang nhanh chóng đâm thẳng tới hắn, Diệp Hải cảm giác được mình vô cùng nhỏ bé khi đối mặt với một mâu này, không phải cảm giác nhỏ bé bình thường giữa người với người,mà là cảm giác bản thân yếu ớt nhỏ bé hơn ngàn vạn lần khi so sánh với con kiến và con voi.
-"Đây không phải là tuyệt chiêu mà một tên võ giả sâu kiến Trúc Cơ Kỳ có thể đón đỡ, chỉ có Thần hoặc Tiên mới có thể đón đỡ."
Diệp Hải thầm nghĩ trong lòng, sau đó ánh mắt mạnh mẽ bỏ qua Thiên đạo chi mâu đang đâm xuống, mà liếc lên trời cao mắt đối mắt với Thiên Đạo chi nhãn, tuy nhiên thiên đạo quang mang chợt lóe sáng, hai con mắt Diệp Hải đột nhiên nổ tung, hắn bị Thiên Đạo quang mang đâm cho mù mắt.
"Cho dù là thiên đạo! Chẳng lẽ bản thân ta ngay cả tư cách liếc nhìn cũng không có?"
Ý niệm này hiện ra trong lòng của Diệp Hải, đối diện với một mâu tất c·hết, hắn không có cảm xúc sợ hãi hay phẫn hận Thiên đạo bất công khi ra tay với một tên võ giả tu vi sâu kiến, mà chỉ có chút không cam lòng.
Mặc dù hắn biết rõ đối với Thiên Đạo thì chính mình chỉ sợ còn không được tính là con sâu con kiến, mà chỉ là con vi khuẩn, nhưng mà ngay cả tư cách nhìn một cái cũng không được, quả thực làm Diệp Hải không thể tiếp nhận sự thực này.
"Không nhìn thấy bản chất thực sự của thiên đạo chi nhãn ta sẽ hối hận cả đời, nhìn thấy bộ dáng của Thiên Đạo cho dù c·hết thì nội tâm của ta cũng không lưu lại tiếc nuối!" Nghĩ tới đây, đột nhiên linh hồn hắn tỏa ra ba nguồn sức mạnh vô song, đây là Thiên tính, Ma tính cùng Phật Tính, ngay sau đó bỗng nhiên cả ba chợt tỏa sáng dữ dội, phóng ra ba cỗ thần quang bảo vệ Diệp Hải, khiến hắn có thể nhìn thẳng vào bản chất của Thiên Đạo Chi Nhãn.
Hắn nhìn thấy linh hồn mình xuất khiếu, hóa thành một đạo quang mang sáng rực bay lên không trung, hắn thấy trên đỉnh đầu mình một một bầu trời rộng lớn, mây trắng phiêu đãng, phía dưới mây trắng là hải vực vô biên vô hạn, có núi có sông, có nhiều rặng núi lớn liên miên không dứt, còn có biển cả rộng lớn khôn cùng...
- Đây là toàn cảnh Man Hoang giới?"
Diệp Hải kinh ngạc đến ngây người.
Hắn cảm giác mình giống như là thần linh đứng trên trời xanh, đứng quan sát phàm trần.
Hơn nữa Diệp Hải cảm giác được linh hồn của hắn cách mặt đất càng ngày càng xa, tầm mắt càng ngày càng khoáng đạt, trong mỗi nháy mắt có vô số đại địa và hải dương hiện ra trong mắt hắn.
Khi tầm mắt Diệp Hải càng ngày càng khoáng đạt, phát hiện ra mảnh đại lục vô cùng rộng lớn kia trên thực tế chỉ là một đảo nhỏ trên biển cả mà thôi, mà đảo nhỏ như vậy trên đại dương có vô số.
Cũng không lâu lắm linh hồn Diệp Hải nhìn thấy biên giới của hải vực vô biên kia, trên thực tế cũng có một ít lục địa rộng lớn, mà những biển cả chứa vô số lục địa mà hắn thấy chẳng qua cũng chỉ là hồ nhỏ, mà những hồ nhỏ như vậy có rất nhiều trên đại lục.
Diệp Hải kh·iếp sợ lần nữa.
"Trời ơi! Đây là khối đại địa rộng lớn đến cỡ nào? Cái này... Cái này..."
Hắn không tìm được từ ngữ nào để hình dung được nữa, cảm giác tuy Man Hoang giới đại địa đối với hắn đã vô cùng lớn, nhưng mà so với đại lục hắn nhìn thấy có lẽ chỉ là đảo nhỏ trên một cái hồ nhỏ của địa lục kia mà thôi.
Mà những hồ nhỏ mà Diệp Hải nhìn thấy lại là Vô Biên Hải Vực! Mà Vô Biên Hải Vực lại chứa vô số thế giới lớn nhỏ như Man Hoang giới. Có thể ví như mỗi giọt bọt biển là một thế giới.
Nói là Vô Biên Hải Vực, trên thực tế cũng chỉ là một cái hải vực hơi lớn, không ai có thực lực để thăm dò biên giới của nó mà thôi. Nhưng bây giờ Diệp Hải giống như là được ân huệ này có thể đứng quan sát hết thảy.
Ánh mắt Diệp Hải càng ngày càng khoáng đạt, cách mặt đất càng lúc càng xa.
Cuối cùng hắn cũng nhìn thấy biên giới của đại lục, không phải lại là lục địa, cũng không còn là hải dương, mà là hư không vô tận.
Mà ở chỗ rất xa có ánh sao lập loè, ánh mắt Diệp Hải nhìn vào trong tinh không, sau đó thời gian bên cạnh hắn chợt hóa thành một dòng sông bắt đầu quay ngược về quá khứ, có lẽ là thời gian đã quay về vô số kỷ nguyên về trước, ngay lập tức hư không vô tận bắt đầu xuất hiện hai cái hình chiếu mờ nhạt, là hai đạo nhân ảnh tồn tại khủng bố đứng trên hư không vô tận.
Trong lúc đó hai đạo nhân ảnh một đen một trắng xuất hiện trong tầm mắt Diệp Hải, hai người đều tướng mạo không rõ, một người hoàn toàn được hắc khí bao phủ, đen kịt một mảnh, một người bị hào quang che phủ, vô cùng chói mắt.
"Đây là bản thể của Thiên cùng Địa, cũng là người tạo ra vạn vật trong vũ trụ." Đột nhiên một giọng nói thì thầm bên tai Diệp Hải.