Chương 41: Ma tính, Phật Tính cùng Thiên Tính.
Trời quang mây tạnh, ánh dương chiếu khắp, cảnh sắc tươi vui. Diệp Hải trong mơ màng hóa thân thành một chàng thanh niên trẻ tuổi mặc áo cà sa màu vàng, theo ký ức thì hắn là đệ tử của một người đàn ông trung niên tên là Thích Ca, biệt hiệu là Mâu Ni Phật. Phật Thích Ca trong thời gian khất thực đã gặp hắn ở một làng chài nhỏ, nói Diệp Hải lòng mang Phật Tính, cho nên thu làm đệ tử.
Hơn một năm nay Phật Thích Ca dẫn Diệp Hải hóa phàm đi khắp cửu thiên đại địa cảm ngộ nhân sinh bể khổ, thấy thế gian muôn màu muôn vẻ, thấy sinh linh chìm nổi trong bể khổ mãi không thể thoát ra vòng xoáy Luân Hồi, phàm nhân ngu muội cứ c·hết đi, đầu thai sống lại, và cứ diễn ra như thế trong nhiều đời.
Hôm nay Phật Thích Ca cùng đệ tử Diệp Hải đang trên đường khất thực đi vào rừng bỗng gặp thấy một con chim ưng to lớn đang đuổi theo một con chim bồ câu. Nhận biết chim ưng đang sà xuống để chụp bắt mình, chim bồ trong lúc hoảng hốt liền thấy Ðức Phật, nó không suy nghĩ nhiều bay nhanh tới đậu bên cạnh Phật Thích Ca để lánh nạn. Phật Thích Ca liền vận dụng thần thông che chở cho chim bồ câu khỏi bị chim ưng t·ấn c·ông.
Chim ưng bèn xếp cánh đáp xuống đậu ở một cành cây kế bên, sắc mặt giận dữ nói: “Ngươi thân là Phật muốn cứu sống bồ câu, chẳng lẽ để cho ta c·hết đói. Như vậy là Ngươi không tốt, quy tắc tự nhiên chính là cá lớn nuốt cá bé, cá nhỏ ăn con tôm, ngươi đang can thiệp vào Nhân Quả giữa ta và chim bồ câu, kiếp trước ta là con sâu nên bị chim bồ câu xẻ thịt ăn sống, kiếp này ta là chim ưng cho nên ta trở lại mổ thịt ăn sống chim bồ câu là chuyện thiên kinh địa nghĩa, ngươi cớ gì ngăn cản ta?”.
Phật Thích Ca sắc mặt từ bi nói: "Oan oan tương báo bao giờ mới chấm dứt, ta mở Quá Khứ Vị Lai túc thông đã thấy hết tiền căng nhân quả của các ngươi, nếu ngươi bây giờ g·iết chim bồ câu thì kiếp sau chim bồ câu sẽ hóa thành phàm nhân thợ săn và sẽ bắn g·iết ngươi, các ngươi cứ như vậy luân hồi một trăm, một ngàn kiếp thì cũng không bao giờ thoát khỏi luân hồi kiếp nạn, ngàn vạn cuộc đời sẽ chìm nổi trong bể khổ, thiện tai, thiện tai."
"Như vậy theo ngươi thì phải làm thế nào?" Chim Ưng sắc mặt u ám hỏi.
Ðức Phật từ bi hỏi: “Nếu ngươi chỉ muốn xả giận chi bằng ăn thịt ta, ta thân là Phật đã vượt qua bể khổ thế gian đạt tới Bỉ Ngạn cho nên đã không còn oán giận hay hối tiếc, ngươi ăn thịt ta thì nhân quả của ngươi với chim bồ câu sẽ chấp dứt.”.
Chim ưng liền đáp: “Được, ngươi hãy xẻ thịt đi. ”.
Ðức Phật liền rút ra một con dao, thản nhiên cắt thịt nơi cánh tay của mình đưa cho chim ưng.
Chim ưng xà vào lòng bàn tay Phật cắn một ngụm thịt, tuy nhiên sắc mặt hắn bất mãn nói:"Thịt ít quá không bằng thịt của chim bồ câu."
Nghe vậy Ðức Phật lại xẻo thêm nhiều miếng thịt nơi cánh tay của bản thân, nhưng chim ưng vẫn cố ý chê thịt ít ăn không đủ no, nhưng khi Phật Thích Ca cắt hết thịt đến khi chỉ còn xương cốt thì không còn thịt nữa nhưng chim ưng vẫn nói thịt ăn không đủ.
Đây là tham niệm cùng hận niệm, người có tham niệm thì người khác cho đi bao nhiêu cũng không đủ, người có hận niệm thì cho dù người khác có đối xử tốt với ngươi bao nhiêu đi chăng nữa cũng không vơi đi nỗi hận.
Tham niệm cùng Hận niệm luôn đi chung với nhau, bởi vì nếu lòng tham không đạt được như ước muốn thì sẽ sinh Hận, cuối cùng rơi vào vòng luân hồi luẩn quẩn, không đạt được Đại Tự Tại, Đại Bỉ Ngạn.
Nghe chim ưng nói vậy Phật Thích Ca vẫn mỉm cười, tiếp tục nhờ đệ tử là Diệp Hải giúp hắn cắt thịt bên cánh tay còn lại.
Chim ưng sau khi ăn xong thịt trên cánh tay còn lại của Phật Thích Ca thì đột nhiên nghi hoặc hỏi Ðức Phật: “Ngươi có cảm thấy hối hận không khi róc xương lóc thịt cho ta ăn chỉ để cứu chim bồ câu bé nhỏ kia?”
Ðức Phật trả lời: “Ta không có một chút gì hối hận vì Đạo của Ta là cứu độ tất cả chúng sinh thì một ít thịt trên người ta có gì là đáng tiếc? Thân thể xác thịt chỉ là hư ảo, linh hồn đạt được bỉ ngạn mới là tự tại.”
Chim ưng nhạo báng cười nói: “Lời ngươi nói nghe đạo đức quá mà không biết có thực tâm không”
Ðức Phật liền đáp: “Nếu lời nói này của ta xuất phát từ sự chân thành thì mong thịt cắt khỏi cánh tay ta sẽ liền lại như trước”. Ðức Phật phát lời thề nguyền vừa xong, thịt trên hai cánh tay của Đức Phật lập tức lành lại như cũ.
"Thật Con mẹ nó quả nhiên là đạo đức, ta nghe ngươi sẽ không ăn thịt bồ câu nữa." Chim ưng sửng sốt nói.
Phật Thích Ca hài lòng gật đầu, quay sang hướng đệ tử đang đứng kế bên, hiền lành hỏi:"Diệp, đệ tử ngoan của ta, ngươi đã hiểu thế nào là Thiện Ác chưa, lấy cái thiện trong tâm thức của ta đối đãi với cái ác của người khác, chính là thiện."
Diệp Hải lắc đầu, không đồng tình nói:
"Thưa Sư phụ, lấy cái thiện để cảm hóa cái ác đệ tử mạn phép không đồng tình, nếu chim ưng không muốn ăn thịt mà chỉ muốn ''cá nước thân mật" với ngài thì ngài có đồng ý hi sinh tý nhan sắc để đáp ứng mong muốn của chim ưng không?"
Nghe Diệp Hải nói vậy, cả Đức Phật cùng Chim Ưng ngay lập tức sửng sốt.
"..Ta.." Đức Phật không nói lên lời.
Thấy sư phụ Thích Ca của mình như vậy, Diệp Hải mỉm cười, thản nhiên nói tiếp:
"Muốn cảm hóa cái ác thì phải giải quyết tận gốc rễ của vấn đề, chứ không phải hi sinh bản thân để cảm hóa tham niệm của đối phương, ví dụ như..." Diệp Hải ngập ngừng một lát, trong chốc lát lập tức xuất thủ bắt lấy chim ưng, sau đó dùng Phật lực bóp c·hết nó, ngay lập tức linh hồn của chim ưng thoát ra khỏi thể xác, Diệp Hải cũng nhanh tay dùng phật lực đánh nát linh hồn của chim ưng, sau đó hài lòng tiếp tục nói:
"Sư phụ, nếu đánh cho Chim ưng không cách nào luân hồi chuyển thế thì làm sao hắn có thể chuyển kiếp tiếp để gây hại cho chim bồ câu?"
"Thế thì ngươi sẽ bị nghiệp lực quấn quanh, thí dụ cha mẹ ông bà con cái cháu chắt của chim ưng biết được ngươi g·iết chim ưng chẳng phải đến báo thù ngươi, chẳng phải chứng minh câu nói của vi sư là đúng, Oan oan tương báo bao giờ mới chấm dứt?"
"Cho nên..Diệt cỏ không tận gốc, qua xuân gió lại mọc, vì tránh để chim ưng người thân sau này đến báo thù ta, ta sẽ diệt sát từ thân thể đến linh hồn của bọn họ để cho bọn họ dù c·hết cũng không thể đầu thai chuyển thế." Diệp Hải thong dong đáp, săc mặt bình thản nhìn Đức Phật.
"Như vậy có phải hay không theo cách ngươi giải thích thì vì để trừng phạt ngươi sát sinh chúng sinh vô tội, ta sẽ không cho ngươi có thể luân hồi chuyển thế để tránh ngươi tiếp tục kiếp sau làm điều ác?" Phật Thích Ca mỉm cười hỏi.
"Thế thì ngài đã thất bại, ngài đạo chính là cứu độ tất cả chúng sinh, kể từ khi ngài cưỡng ép dùng "vật lý siêu độ" cho người khác để ngăn cản người khác làm ác thì ngài đã chối bỏ đạo của mình." Diệp Hải ung dung đáp.
"Thế như người thân của chim ưng mạnh hơn ngươi thì sao?" Đức Phật không buông tha, tiếp tục hỏi.
"Thì ta sẽ tu luyện cho đến khi mạnh hơn người thân của chim ưng rồi diệt cỏ tận gốc cũng không muộn." Diệp Hải lập tức trả lời.Mà Diệp Hải không chú ý bên tận sâu đôi mắt của hắn, một cỗ Ma tính đang nảy mầm đơm hoa kết trái.
"Thế như người thân của chim ưng mạnh hơn ngươi và ngay lập tức xuất hiện ở đây để diệt sát ngươi thì sao?" Đức Phật thản nhiên hỏi, giống như nắm chắc thắng lợi.
Lời của Đức Phật vừa dứt, một cỗ cuồng phong cường hãn từ trên không trung đập tới, đây là Đại bàng kim sí điểu, cậu của chim ưng. Hắn lúc này hóa thành hình người, đầu đội kim quan chân đạp cân đẩu vân, ánh mắt sát ý nghiêm nghị nhìn Diệp Hải, tỏa ra khí thế mạnh mẽ vô song đè ép thân thể Diệp Hải.
Diệp Hải không chịu được cỗ sức mạnh bá đạo vô song này lập tức bị đè ép ngồi quỳ dưới đất, vô cùng chật vật.
Diệp Hải ngẩn đầu lên nhìn Đức Phật, ánh mắt lấp lóe một cỗ Ma tính phóng đãng không bị trói buộc, bình tĩnh đáp:
"Sư phụ, trời đất bất nhân lấy vạn vật vi sô cẩu, nếu hôm nay ta vì thực lực không đủ bị đại bàng kim sí điểu g·iết thì ta! Không!hối hận!"
Nói xong, một cỗ ma ý từ trong hốc mắt của Diệp Hải bắn ra không trung, khiến đất trời thay đổi, càn khôn đảo ngược, âm dương nghịch chuyển, vô số cây cối, sông ngòi, đất đai, sinh linh trên cả thế giới đều bị vỡ nát ra từng mảnh vụn giống như mặt gương bị bể. Trên người Diệp Hải đột ngột toát ra ba cỗ khí tức cường đại mà thâm ảo, giống như vũ trụ chí lý, đại đạo chi ngôn.
Ba cổ khí tức này chính là đại diện cho Phật Tính, Ma tính cùng Thiên tính, tức là thiện địa chân lý, cũng đại diện cho Nho Đạo ý chí.
Đức Phật thân thể cũng đang có vô số vết nứt lan tỏa ra khắp cơ thể, giống như bất kỳ lúc nào cũng tan vỡ, hắn chỉ kịp nhìn ba cỗ khí tức trên đầu Diệp Hải, sau đó ánh mắt sáng lên nhìn Diệp Hải, như là ngộ ra điều gì đó, gật đầu nói ra:
"A di đà phật, Phật tính, Ma tính cùng Thiên tính thì ra đều là một, Tiểu Diệp a, trong tương lai có thể sư phụ sẽ gặp lại con."
"Tạm biệt sư phụ, hẹn gặp lại." Diệp Hải cúi người chào Đức Phật, sau đó không gian xung quanh hắn vỡ nát, mộng cảnh tan biến.
Tự Nhiên chi Đạo là công bình, không nói yêu hận, là vô tình, cũng không đối xử khác nhau với vạn vật.
Phật Đạo Lý Tưởng cũng đi theo hướng Công Bình như Đạo Tự Nhiên của đất trời, cho nên Phật tổ liều mình cho hổ ăn, cắt thịt nuôi ưng. Đây là vì ngài có tấm lòng từ bi, đối xử với vạn vật như nhau, yêu thương tất cả sinh linh, bất luận là thứ gì, là ác hay là thiện.
Có thể nói đạo của Phật không sai trên lý tưởng, nhưng sai ở thực hành.
Bởi vì bản chất thế giới này chính là Nhược nhục cường thực, cá lớn nuốt cá bé! Như đã nói ở chương trước khi đối mặt với Nho Đạo, Diệp Hải đã từng nói rằng cuộc đời của mỗi người không phải là giống nhau, có thể có lúc nào đó trong cuộc sống có vài điểm tương đồng, nhưng rồi cũng sẽ đến lúc phải khác biệt.
Đạo của Phật Thích Ca là tốt, nhưng hãy tìm những người có cùng tần số tư tưởng mới có thể chân thành thành tâm theo Phật, đừng cố cưỡng ép người khác thay đổi bản tính để đi theo Phật Tính, đó là Sai! Bởi vì Thiên tính của mỗi người là khác nhau.
Thiên tính bước lên một bước tiến về phía ánh sáng thì chính là Phật. Mà lùi một bước về phía bóng tối thì chính là Ma.
Ma tính!