Chương 32: Trừ ma vệ đạo chính là chức trách của Diệp Thiên ta!
Hỏa Vương đưa ánh mắt nhìn kỹ về phía Diệp Hải.
Chỉ thấy Diệp Hải ngồi ngay ngắn ở trên lưng ngựa, mặc một bộ áo trắng, tóc dài tùy ý xõa ngang lưng, khuôn mặt lạnh lùng, ánh mắt trong trẻo, nhìn lướt qua quả thật có chút tuấn tú.
Nhưng không nghĩ đến một người thanh niên nhìn như văn nhã như thế lại là một tên ma đầu, con mắt không nháy liền g·iết người, không chỉ g·iết người mà còn g·iết rất rất nhiều người, Hỏa quốc binh sĩ tổng hơn năm trăm ngàn người, nói g·iết liền g·iết!
"Thề c·hết cùng tồn vong với Hỏa quốc!"
Binh sĩ của Hỏa quốc trên tường thành ánh mắt quyết tử gầm lên, thanh âm xâu xuyên vân tiêu.
"Nắm chặt giải quyết đi, đánh võ mồm thật không thú vị."
Diệp Hải chậm rãi nói ra.
"Được, vậy liền theo Diệp tướng quân."
Vân Vương gật gật đầu, lập tức giơ tay phải lên, hung hăng vung xuống, "Toàn quân nghe lệnh, g·iết!"
"Giết rồi!"
"Giết rồi!"
Tại các lộ chỉ huy an bài xuống, Vân quân bắt đầu cuộc chiến công thành !
"Hỏa quốc tám tên võ giả giao cho ta, các ngươi công thành là đủ."
Không phải Diệp Hải khinh thường bọn họ, mà thực lực thực sự của của hắn rất rất mạnh, đã vượt xa Luyện thể cảnh.
"Cái này . . ."
Chưa kịp đợi Vân Vương trả lời, Diệp Hải liền đạp ngựa phóng lên tường thành.
"Một người độc chiến tám tên võ giả, chúng ta thật sự đánh giá thấp hắn."
Vương Minh giá ngựa tới, sâu kín nói ra.
"Đúng vậy a, võ giả bình thường làm gì có dũng khí như vậy, không hổ danh là thiên kiêu."
Vân Vương gật gật đầu,
——
"Không xuống sao."
Hai chân Diệp Hải mượn lực đạp lên tường thành, đứng trước mặt tám tên võ giả Hỏa quốc.
Thanh âm hắn tuy nhẹ nhàng nhưng cũng như tiếng sấm nổ vang bên tai đám người xung quanh.
"Thật thâm hậu tu vi!"
Lần trước hắn không có đối chiến với Diệp Hải cho nên không cảm giác Diệp Hải mạnh mẽ cỡ nào, cho nên ấn tượng không sâu, nhưng lần này mặt đối mặt khiến hắn có cảm thụ sâu sắc.
"Các hạ đột nhiên tại Vân quốc xuất hiện chắc hẳn không phải là người Vân quốc a?"
Hỏa Vương ánh mắt khẽ nháy một cái, nói ra, "Thực lực cường đại như thế không có khả năng bừa bãi vô danh."
"Vậy ngươi nghĩ sao?"
Lông mày Diệp Hải nhíu lại.
"Nếu như ta đoán không sai, các hạ có lẽ đến từ ma tông!"
Thanh âm Hỏa vương bình tĩnh đáp.
Lời nói này của Hỏa vương tức khắc làm cho tất cả mọi người bàng hoàng, không chỉ có binh sĩ Hỏa quốc kinh hãi mà còn khiến người bên phía Vân quốc kinh hãi.
Ma tu chính là cơn ác mộng đối với người bình thường.
Sáu mươi năm trước có một tên ma tu nam tử tinh thần thác loạn trọng thương xâm nhập biên giới vân quốc cùng hỏa quốc, sau đó bắt lấy mười ngàn tên thiếu niên thiếu nữ sau đó ăn tươi nuốt sống trước mặt tất cả binh sĩ cả hai quốc gia để khôi phục thương thế, sau đó nghênh ngang rời đi, sau đó mấy vị võ giả chính đạo tông môn kịp thời đến ngăn cản sau đó vây công tiêu diệt. Câu chuyện này là cơn ác mộng của mọi người đối với ma tu.
"Làm sao ngươi biết?"
Ánh mắt Diệp Hải thâm thúy.
"Nếu như không phải Ma tu làm sao có sát tính nồng nặc như thế, một ngày trước, nước ta còn sót lại hai phần bốn binh sĩ là hơn ba trăm ngàn người bị ngươi tàn sát hầu như không còn!"
Hỏa Vương lạnh giọng nói, "hành vi như thế nếu không phải Ma tu thì còn có thể là cái gì?"
"Nếu như ngươi chỉ tàn sát tu sĩ ta còn có thể hiểu được vì g·iết người đoạt bảo, thế nhưng phàm nhân binh sĩ thì ngươi g·iết bọn hắn là vì điều gì, phàm nhân có giá trị gì đâu để g·iết? Không phải là vì khoái cảm khi ngược sát sinh linh hay sao! ! !"
Thanh âm của Hỏa Vương quanh quẩn ở phía trên chiến trường, tràn ngập phẫn nộ, tràn ngập căm hận, tràn ngập cừu hận!
"Ma đầu!"
"Ma đầu!"
Bên trên tường thành vô luận là sĩ tốt, vẫn là bách tính, đều lộ ra ánh mắt cừu hận.
Oán hận như muốn ăn sống nuốt tươi Diệp Hải.
Tức chính là bên phía Vân quân cũng là lộ ra thần sắc do dự .
Một số binh sĩ tiên phong đang công kích lại ngừng bước chân, ánh mắt mê mang, không rõ ràng bản thân nên làm gì bây giờ?
Dù sao một ngày trước bọn hắn thế nhưng là tận mắt thấy Diệp Hải tàn sát ba trăm ngàn người, trước đó ba bốn ngày diệt sát hai trăm ngàn người,..trước đó nữa diệt sát mười nghìn người...
hành vi bậc này nếu không phải là Ma tu thì căn bản không làm được đến.
Mà Ma tu thế nhưng là địch nhân của toàn thể nhân loại bất luận quốc gia.
"Vân Vương, tên ma đầu này là cố ý bốc lên tranh đấu giữa hai nước chúng ta thì làm sao hắn thực sự sẽ luôn giúp ngươi, nếu hủy diệt Hỏa quốc thì kế tiếp liền đến phiên Vân quốc các ngươi!"
Hỏa vương nhìn về phía Vân Vương, hô to.
"Vương Thượng!"
Sắc mặt nguyên một đám tướng lĩnh Vân quân kinh nghi bất định.
"Ta không hiểu ngươi đang nói gì." Vân vương lựa chọn giả ngu.
Mẹ nó hai nước cộng lại không đủ cho người ta g·iết, ngươi lại dám khích bác vây công, quả nhiên thọ tinh thèm thạch tín.
"Phàm là Ma tu Thiên Địa tru diệt!"
Giờ phút này khuôn mặt của Hỏa Vương lạnh lùng nhìn về phía Diệp Hải, gầm thét: "Vào bốn ngày trước đó bản vương đang điều tra thân phận tin tức liên quan tới ngươi nhưng khổ vì năng lực có hạn, một mực không được kết quả, nhưng một ngày trước ngươi thế mà tự tay g·iết c·hết hơn ba trăm ngàn binh sĩ hỏa quốc."
"Hành vi như thế quả nhiên là ma tu!"
"Ngươi muốn thế nào? Nói nhiều quá đánh liền đánh." Diệp Hải khẽ ngáp một cái, không có ý tứ hỏi.
"Nếu ngươi chịu cải tà quy chính, ta sẽ tha thứ cho ngươi, chỉ cần ngươi gia nhập Hỏa quốc, cùng trẫm tru sát Vân quốc phản quân, ta sẽ giúp ngươi che dấu việc này với Nho giáo đệ tử, nếu không ngươi sẽ b·ị t·ruy s·át, c·hết không toàn thây." Ngừng một chút, Hỏa vương ánh mắt điên cuồng nói tiếp:
"Xung quanh là Chu quốc cùng Thương quốc, nếu ngươi đồng ý gia nhập Vân quốc thì ta cũng sẽ giúp ngươi lừa g·iết hai nước này, chả phải ngươi yêu thích sát lục hay sao, như vậy thêm sinh mạng của hai quốc gia kia đủ không?"
Ánh mắt Diệp Hải sáng lên, nói: "Làm sao ta tin được ngươi, với lại ta Diệp Hải là người không bao giờ bán đứng bằng hữu, ta với Vân vương vừa gặp đã thân."
"Ta nguyện bị ngươi gieo cấm chế linh hồn, chỉ cần ngươi cùng ta g·iết hết binh sĩ Vân quốc, sau đó chúng ta có thể lập nên quốc gia mới, từ đó xâm chiếm các nước khác, khiến ngươi thuận lý thành chương thu hoạch sinh mệnh." Hỏa Vương oán hận nhìn về phía Vân vương, khàn giọng nói.
"Tốt, ta đồng ý." Diệp Hải từ trong túi trữ vật lôi ra trang phục màu đen, sau đó đeo mặt nạ lên mặt, sau đó phi thân lên bắt một tên tướng lĩnh bên phía vân quốc, sau đó cưỡng ép thay trang phục trước đó cho tên tướng lĩnh này. Sau đó trong chốc lát Diệp Hải đứng về phe Hỏa quốc, ánh mắt thị huyết nhìn về phía đám người vân quốc, trong tay nắm lấy cổ của tên tướng lĩnh đó, âm u nói: "Tại hạ Diệp Thiên, vô ý vào nơi đây, thấy Vân vương hành vi ác liệt chứa chấp ma tu tên là Diệp Hải, cho nên nguyện ý giúp đỡ Hỏa quốc tru diệt quân phiệt Vân quốc, chủ trì chính nghĩa."
"Ta Vân Hỏa hai nước mặc dù oán hận chất chứa đã lâu, nhưng trên lập trường đối mặt Ma tu nên là nhất trí, hôm nay bản vương nhất định diệt trừ ngươi cái này Ma tu, vì ta Vân Hỏa đại địa đổi lấy vĩnh thế thái bình!" Hỏa vương ánh mắt sung huyết nhìn tên tướng lĩnh đang bị Diệp Hải nắm lấy, chính nghĩa gầm thét.
Đây là một màn cực kỳ buồn cười
Trước đây không lâu Diệp Hải còn nói chuyện phiếm vui vẻ với Vân vương, nhưng dĩ nhiên giờ phút này thay đổi khuôn mặt, hóa thân chấp pháp giả, thiết diện vô tư, lục thân không nhận.
"Tôn thị cùng Khương thị nguyện vì trừ ma cống hiến một phần lực."
Tôn, khương hai nhà lập tức phản ứng kịp, đầu óc nảy số, lập tức đứng ra hô to trợ uy.
"Hỏa Vương nói hay lắm!"
Vân vương đám người :"..........."
P/S: Các vị ma tu đọc giả chắc bất ngờ lắm phải không =))))))