Chương 31: Đến Kinh Thành! ( cầu đề cử, cầu phiếu, cầu bình luận, đã bạo chương thứ 6 trong ngày hôm nay)
Vẻ mặt Diệp Hải lạnh lùng, dường như đang ngồi trong lòng không phải là một con người, mà là một bức tượng.
Vân Linhh nhìn thấy vẻ mặt này của Diệp Hải, mới đầu thì trong lòng còn có chút lo sợ bất an, nhưng khi môi của nàng ta chỉ còn cách khoảng chừng một đầu ngón tay sẽ dán lên môi Diệp Hải vẫn không thấy Diệp Hải phản ứng, sau đó trong lòng vui vẻ tiếp tục hôn tới.
Đúng lúc này, Diệp Hải cười lạnh một tiếng, trong giọng nói mang theo khinh thường: "Ra là Sắc Dụ."
Vẻ mặt Vân Linh cứng đờ, giả vờ sẵng giọng: "Diệp tướng quân ngài nói cái gì đó."
Hai mắt Diệp Hải sâu thẳm tản ra ánh sáng lạnh, nhìn chằm chằm mắt của Vân Linh, đồng thời tay phải nhấc lên trên cái cổ tuyết trắng của Vân Linh, tư từ dùng sức.
Con ngươi Vân Linh co rút, thanh âm mang theo vẻ kinh hoàng: "Diệp tướng quân ngài đang làm ta đau."
"Nói thật!" Ánh mắt Diệp Hải lóe lên Sát lục chi ý mạnh mẽ công kích tinh thần của Vân Linh, lúc này Vân Linh làm sao có thể chịu được tinh thần công kích của Diệp Hải, bắt đầu vẻ mặt dữ tợn nói:
"Diệp cẩu vật, ngươi g·iết cha ta, ngươi phải c·hết!"
"Cha ngươi là ai?" Diệp Hải nhíu mày hỏi.
"Cha ta là Hỏa Vô Nhai." Vân Linh ánh mắt oán độc trả lời.
"WTF!" Diệp Hải sắc mặt ngạc nhiên.
Hắn có cảm giác hơi choáng váng đầu, Vân Linh làm sao có thể nhận địch quốc làm cha đây. Cảm giác trên đầu Vân Vương xanh mơn mởn.
"mười sáu năm trước mẫu hậu vì không có đẻ được con liền bị Vân Cửu súc sinh đ·ánh đ·ập tàn nhẫn, sau đó mẫu hậu liền buồn bã đi ra khỏi tẩm cung, sau đó gặp phụ thân đang từ bên trong phòng ngủ của cung nữ khác đi ra, sau đó cả hai bắt đầu nảy sinh tình cảm, và sinh ra ta." Vân Linh ánh mắt oán hận kể chi tiết.
"Như vậy thì bàn đồ ăn này thì sao?" Diệp Hải lạnh lùng hỏi.
"Trong đó có Ngũ độc nước canh, vô sắc vô vị, uống vào thì cho dù là võ giả cũng bất đắc kỳ từ mà c·hết." Vân Linh mơ hồ nói.
"Tại sao muốn g·iết ta?" Diệp Hải tiếp tục hỏi.
"Nếu không g·iết ngươi thì hỏa quốc sẽ diệt vong, với lại cho dù là ngươi không c·hết thì ngươi cũng nghĩ rằng Vân vương muốn hạ độc diệt ngươi, với tính cách của ngươi sẽ g·iết sạch toàn bộ người của Vân Quốc, xem như một mũi tên trúng hai con nhạn." Vân Linh hung ác nói.
"Thì ra là vậy, ngươi có thể đi c·hết." Diệp Hải dùng một chút lực sinh sinh bóp nát cổ của Vân Linh, máu tươi từ cổ xối xả chảy ra vung lên áo ngủ của Diệp Hải. Ngay lập tức cả sàn nhà toàn là máu.
Diệp Hải vung nhẹ t·hi t·hể xinh đẹp xuống mặt đất, sau đó gọi ác hồn bên trong Hồ Lô Ma Bình ra phanh thây xẻ thịt Vân Linh mà ăn, chỉ trong chốc lát cả bộ t·hi t·hể xinh đẹp của Vân Linh liền bị ác hồn cắn nuốt sạch sẽ, thậm chí v·ết m·áu trên sàn nhà cũng không tha.
"Hừ, đối với đệ tử ma tông hạ độc, không biết ngươi nghĩ gì trong đầu." Diệp Hải cười lạnh lắc đầu. Bên trong ma tông tàn khốc mạnh được yếu thua, do không thể chính diện g·iết nhau cho nên vô số thủ đoạn âm hiểm như hạ độc, vu oan giá họa,..đều được thi triển ra.
Diệp Hải bản thân tu luyện Luyện Thi Quyết,từng giọt máu của hắn chính là kịch độc c·hết người, cho nên khi gặp độc thì Diệp Hải sẽ cảm ứng được ngay.
Diệp Hải cũng không suy nghĩ nữa, liền đi vào phòng ngủ nghỉ ngơi.
------------
Sáng hôm sau..
"Đi tìm Vân Vương một chuyến nên tiếp tục tiến công."
Trong mắt Diệp Hải lóe lên vẻ khát máu.
Diệp Hải cần rất nhiều Sát Sinh điểm để đổi lấy một loại thể chất mới, cho nên rất cần càng nhiều sát sinh điểm hơn.
Sau mười phút, Diệp Hải đã đi tới viện tử của Vân Vương, Diệp Hải liền trực tiếp biểu lộ ý đồ đến.
Vương thị tộc trưởng Vương Minh và Hạ thị tộc trưởng Hạ trần cũng ở đây.
"Diệp tướng quân ngài thật sự là quá gấp gáp, binh sĩ muốn tiến công vào kinh đô cần ba bốn ngày hành quân, nên hôm nay ta dự định cho binh sĩ nghỉ ngơi."
Vân Vương cười nói ra.
"Binh quý thần tốc, Hỏa quốc đã là nỏ mạnh hết đà, lúc này không lợi dụng Hỏa Quốc đang suy yếu mà tiêu diệt chẳng lẽ muốn chờ Hỏa quốc khôi phục nguyên khí hay sao?"
Diệp Hải bình tĩnh nói ra, "Đương nhiên chủ yếu nhất là năm ngay sau ta sẽ ly khai nơi này, nếu là khoảng thời gian này không thể giải quyết Hỏa quốc thì sau khi ta đi chỉ có dựa vào các ngươi."
"Mạo muội mà hỏi một chút, tại sao Diệp tướng quân vội vã ly khai như vậy đây?"
Vương thị tộc trưởng Vương Minh mở miệng nói ra.
"Nơi này đã gần hết người để cho ta g·iết, như vậy cũng nên kết thúc lịch luyện rời đi."
Diệp Hải lạnh nhạt trả lời.
"Đã như vậy liền theo quyết định của Diệp tướng quân,ngay lập tức ta sẽ thông báo toàn quân khởi hành."
Vân Vương nói ra.
"Được,như vậy tại hạ liền rời đi trước."
Diệp Hải lạnh nhạt gật đầu, quay người rời đi.
"Diệp tướng quân đi thong thả."
Vân Vương mỉm cười tiễn Diệp Hải đi ra khỏi viên tử, sau đó đi ra đại sảnh bắt đầu tập hợp mọi người hành quân.
Vân Vương hiệu suất rất cao, chỉ trong một tiếng thì tất cả hai trăm ngàn binh sĩ đã tập hợp trước cửa thành, bắt đầu hành binh.
Hai trăm ngàn đại quân xuất phát hướng thẳng đến đô thành Hỏa Quốc mà đi.
Hỏa quốc đã sớm không còn binh sĩ tinh nhuệ vì bị Diệp Hải g·iết sạch, chỉ còn lại q·uân đ·ội nho nhỏ đóng quân ở các thành trì thôn trấn mà thôi. Ở kinh đô thì chỉ còn dưới năm mươi ngàn cấm vệ quân thủ kinh thành.
"Diệp tướng quân, sau trận chiến này không biết ngươi chuẩn bị đi nơi nào đây?"
Vân vương cưỡi chiến mã màu đen sóng vai đi cùng Diệp Hải, khẽ hỏi thăm.
"Lịch luyện hoàn tất thì nên về tông môn a, giải quyết một chút việc riêng."
Diệp Hải suy nghĩ một chút nói ra.
"Tốt, chút Diệp tướng quân ngày sau trở thành võ giả cường đại, phi thăng Tiên giới." Vân Vương cười cười chắp tay nói.
"......"
Diệp Hải cùng Vân vương liền liên tục trò chuyện để tránh nhàm chán.
"Con gái của ngươi bị ta g·iết đêm qua." Diệp Hải đột nhiên mở miệng, ánh mắt bình thản nhìn về phía Vân vương.
"Tại sao, nữ tử đắc tội với tướng quân?" Vân vương sắc mặt biến sắc, vội vàng hỏi.
Con gái c·hết hắn không quan tâm, hắn chỉ sợ làm phật lòng gì Diệp Hải khiến hắn động ý nghĩ tàn sát Vân quốc thì nguy to.
"Con gái ngươi nói ba ba hắn là Hỏa Vô Nhai, nàng muốn hạ độc ta để giá họa cho ngươi làm. Ta cảm thấy vân vương dường như mọc đầy màu xanh của lá cây trên đỉnh đầu."
"....." Sắc mặt Vân vương chuyển thành màu đen,hai mắt thống khổ nhắm lại.
Dù sao thì bị đội nón xanh chính là nỗi nhục lớn nhất của người đàn ông.
Thời gian nhoáng một cái đã là ba ngày sau.
Đại quân rốt cục tiến lên đến bên dưới kinh thành Hỏa quốc.
Lúc này tất cả tàn đảng của Hỏa quốc đều tập chung ở nơi này.
Không người nào nguyện ý làm người mất nước, cho nên cho dù là dân chúng bình thường già trẻ lớn bé hay thư sinh ốm yếu, hay kỹ nữ gái thanh lâu cũng nắm chặt v·ũ k·hí trên tay. Qủa đúng như câu nói, cave cũng yêu nước.
Bên trên tường thành lá cờ hỏa quốc bay phất phới theo gió.
Hỏa quốc Hỏa Vương cùng chúng võ giả cũng đều đứng trên tường thành.
Ánh mắt bọn hắn dữ tợn nhìn về phía Vân quốc trận doanh, nghiến răng phẫn hận.
"Hỏa Vương đầu hàng đi, việc đã đến nước này ngươi còn muốn dựa vào nơi hiểm yếu chống lại sao?"
Vân Vương dừng ngựa lại,ánh mắt xa xa nhìn về phía Hỏa Vương, mang theo tư thái tiểu nhân đắc chí cười to nói ra.
"Đừng nói nhảm, muốn chiến liền chiến, ta Hỏa Vương tuyệt đối sẽ không đầu hàng!"
Hỏa Vương đứng ở tường thành, hay bàn tay nắm chặt, móng tay bóp đến nỗi đã đâm xuyên qua huyết nhục, thanh âm băng lãnh ánh mắt phẫn uất đáp.
Nói thật, hắn thật không nghĩ tới bản thân có một ngày sẽ bị Vân quốc cho ức h·iếp đến nước này, cơ hồ đã trở thành hoàng đế mất nước.
Vân quốc tính thứ gì?
Nếu như hắn thật muốn diệt Vân quốc thì Vân quốc sớm đã bị diệt vong.
Mà bây giờ tạo thành tất cả những thứ này liền là do người thanh niên kia làm ra.
Vân quốc thứ mười võ giả, Diệp Hải.
Một người không biết từ nơi nào xuất hiện đột nhiên gia nhập Vân quốc trận doanh.
Thực lực mạnh đến đáng sợ!
Tức chính là hoàng thúc đều bị hắn dễ dàng g·iết c·hết!
Nếu như không phải do người kia làm ra thì sao Vân quốc có thể đứng ở đây châm chọc Hỏa quốc.