Chương 17: Dể Dàng Chém Giết
"Chuyện gì xảy ra với tiểu tử này?"
"Là sợ choáng váng sao?"
Lão nhị trong mắt lóe lên một vệt nghi hoặc cùng lo lắng.
Hiện tại mũi kiếm của hắn đều sắp đâm đến cổ của Diệp Hải, nhưng mà gia hỏa này lại không hề có chút phản ứng nào.
"Đội trưởng mau tránh ra a!"
Lúc này Phó đội trưởng đang đứng sau lưng Diệp Hải, khi hắn thấy một màn như vậy ngay lập tức cả trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Diệp Hải là chiến lực mạnh nhất ở bên phía bọn hắn, nếu như hắn c·hết ở đây thì q·uân đ·ội của Vân Quốc cũng phải đối mặt với kết cục toàn quân bị diệt!
"Mặc kệ, trước hết g·iết xong lại nói!"
Lão nhị ánh mắt hung ác, lần thứ hai thúc lực ở cổ tay ý đồ đâm mạnh nhuyễn kiếm xuyên qua cổ của Diệp Hải.
Nhưng vào ngay thời khắc này, trong thân thể Diệp Hải lại bạo phát ra một cỗ khí thế cực kỳ đáng sợ!
Khí thế kia mười phần cường đại, hoàn toàn không phải là một phàm nhân có thể đạt tới.
Khí thế giống như một tôn ma đầu thức tỉnh, như muốn thôn phệ hết thảy.
"Không đúng! Đây là....!"
Lão nhị sắc mặt cuồng biến, nhưng còn chưa kịp suy nghĩ nhiều, liền bị một đấm ẩn chứa Thi Hỏa Luyện Thể Thuật của Diệp Hải đánh bay ra ngoài cùng với thanh kiếm của lão nhị.
Tốc độ b·ị đ·ánh bay còn nhanh hơn tốc độ khi lão nhị bay tới phía Diệp Hải.
Ầm!
Thân thể Lão nhị trọng trọng đập xuống đất, tông bể vài tảng đá, cả người lăn lộn vài vòng mới dừng lại.
Chỉ thấy khuôn mặt hắn tràn đầy máu me, khí tức uể oải, bộ dáng thê thảm, toàn thân xương cốt nát giống như là bị núi nhỏ đụng vào đồng dạng!
Một màn này quả thực khó có thể tin nổi, nhất là đối với binh sĩ của Vân quốc, khi mà họ thấy võ giả của bên phía Hỏa Quốc ngay trong giây lát liền bị Diệp Hải nhẹ nhàng đấm bay ra ngoài!
"Ta là hoa mắt sao?"
Có binh sĩ của Vân Quốc kinh hãi thì thào, sắc mặt khó có thể tin.
Lúc đầu bọn hắn đều nghĩ Diệp Hải sẽ bị võ giả bên Hỏa Quốc đâm thủng người, thân thể bị cắt thành tám khối, dù sao làm gì có phàm nhân nào có thể đối địch với võ giả đâu! Nhưng bây giờ trước mặt bọn hắn liền xảy ra sự việc như thế.
"Lão nhị!"
Áo đen lão đại vội vàng đỡ dậy lão nhị, "Ngươi không sao chứ!"
"Phốc!"
Lão nhị phun ra một ngụm máu, trong mắt phủ đầy hoảng sợ, gắng gượng một ngụm khí nói ra, "Hắn là võ giả, mà lại là thể tu!"
"Cái gì!"
Dứt lời, tất cả mọi người ngây ngẩn cả người!
Chiến trường biến lặng ngắt như tờ, chỉ còn từng trận gió lạnh chậm rãi thổi qua.
"Ánh mắt không sai, nhưng không đủ."
Diệp hải tay phải cầm đao, một luồn sát lục ý cảnh bao phủ lấy toàn thân Diệp Hải cùng đao của hắn.
"Ta còn là ma tu nha..."
"Diệp đội trưởng . . . Là . . . võ giả . . . ?"
Ngay lập tức nguyên một đám binh sĩ Vân Quốc nghẹn họng nhìn trân trối.
Võ giả aaa..là thần long thấy đầu không thấy đuôi, Vân quốc là tiểu quốc cho nên võ giả đa số sẽ vào các môn phái nho nhỏ hoặc đầu quân cho triều đình có chức vị cao, hoặc rời đi nơi thâm sơn cùng cốc này, cho nên võ giả là truyền thuyết đối với bọn họ.
Dù sao trong Vân quốc cũng không có mấy người trong triều là võ giả.
Thậm chí một số võ giả cho dù là đại vương của bọn họ đều phải hữu lễ cấp tôn trọng.
Có thể thấy được địa vị của võ giả cao biết bao nhiêu!
"Tham kiến Võ giả đại nhân !"
Sau một khắc, Vân quân sĩ tốt nguyên một đám đều là quỳ xuống, sắc mặt cuồng nhiệt, ánh mắt kích động.
Thanh âm của hơn mười vạn binh sĩ phảng phất như là như sóng triều quanh quẩn tại giữa thiên địa.
Trái lại nguyên một đám quân sĩ bên Hỏa Quốc đồng loạt đưa mắt hoảng hốt nhìn nhau, không biết nên làm gì bây giờ.
Nếu là võ giả bên mình thì bọn hắn khẳng định cũng quỳ xuống, nhưng đây là võ giả bên Vân Quốc a.
"Tới đi, Hỏa quân võ giả, ngươi không phải muốn cho Diệp mỗ thấy thế nào là đừng tưởng hoa nở mà ngỡ xuân về sao, ta đang đợi đây."
Ánh mắt Diệp Hải hướng về áo đen lão đại nhìn lại, khóe miệng khẽ nhếch.
Cái nhìn này nhìn như bình tĩnh vô cùng nhưng lại khiến lão đại bên Hỏa Quốc trực tiếp bị dọa đến rơi cả trường kiếm trên tay xuống mặt đất.
Võ giả thế giới có câu nói, Luyện Thể Cảnh Ma tu xưng hùng, bởi vì ma tu nhiều bí pháp âm hiểm tàn độc khó phòng bị, với lại ma công đều là có tác dụng phụ đến cơ thể cho nên đổi lại là năng lực chiến đấu vô cùng cường đại, hơn xa chính đạo, phật đạo tu sĩ.
Lão nhị liền là một cái ví dụ điển hình cho điều này, vẻn vẹn Diệp Hải chỉ là vung ra một quyền liền có thể đem lão nhị trọng thương ngã gục!
Phù phù!
"Vân Quốc võ giả xin tha mạng!"
Lão đại bên phía Hỏa Quốc trầm mặc một hồi, bỗng nhiên hai đầu gối quỳ xuống, dập đầu liên tục trên mặt đất.
Cái trán dính chặt lấy bùn đất, vẻ mặt khuất nhục.
Hắn biết rõ bản thân nếu như quỳ như thế tương đương với việc mất hết tất cả quyền lực và địa vị trên Hỏa Quốc!
Ngày sau đoán chừng không thể trở về Hỏa Quốc, phải đi ra quốc gia khác kiếm tài nguyên. tu luyện
Nhưng hắn không hối hận!
Bởi vì hắn muốn sống!
Thật vất vả từ tán tu chật vật mười mấy năm mới tu luyện tới luyện thể cảnh lục trọng, hắn làm sao lại có thể c·hết ở nơi này đây!
Hắn cũng muốn truy cầu võ đạo tận cùng, cũng muốn sống lâu hưởng thụ vinh hoa phú quý. Lâu ngày ở trong Hỏa Quốc hưởng thụ tư vị người trên người hắn không muốn mất đi tính mạng chỉ để vì Hỏa Quốc bảo vệ đám binh tốt này.
Chỉ cần có thể còn sống sót, ngày sau thì có cơ hội tìm về tôn nghiêm! C·hết thì hết thảy là hư vô.
"Ha ha a, Diệp đại nhân thật lợi hại, không cần đánh mà thắng!"
"Đường đường võ giả thế mà quỳ xuống trước mặt Vân Quốc của chúng ta.
"Thật sự sảng khoái a!"
"Hừ, Hỏa Quốc xâm nhập vào địa phận Vân Quốc cả mấy trăm cây số rồi đốt g·iết c·ướp giật, việc ác bất tận, quỳ xuống cũng không thể bỏ qua hắn!"
Vân quân sĩ tốt nguyên một đám hưng phấn mà hô to.
Phải biết quốc lực của Hỏa quốc mạnh hơn so với Vân Quốc, dĩ vãng những cuộc chiến cũ cơ bản đều là Vân quốc ăn thiệt thòi.
Bên phía Hỏa Quân binh sĩ nghe vậy tức khắc sắc mặt xanh đỏ giao thoa, vẻ mặt vô cùng khuất nhục.
Đồng thời cũng tức giận nhìn về phía lão đại bọn hắn.
Đã đi đến chiến trường thì phải làm tốt chuẩn bị bất kỳ lúc nào sẽ c·hết trận, sao có thể quỳ xuống đầu hàng với địch nhân đây? Nhổ cỏ không tận gốc qua xuân gió lại mọc chẳng lẽ không biết hay sao mà còn cầu xin?!!!"
"Xin đại nhân nhân từ thả ta ra!"
Đầu của lão đại thủ lĩnh liên tục dập xuống mặt đất, "Hết thảy đều do ta không có mắt mới đụng phải ngài, ta nguyện ý trở thành ngài nô bộc, phụng dưỡng ngài cả đời!"
"Đứng lên đi."
Nhưng mà Diệp Hải lại là hờ hững mở miệng.
"Hả?"
Lão đại thủ lĩnh khẽ giật mình, còn coi là Diệp Hải đã đồng ý, sắc mặt lo lắng biến thành mừng rỡ.
Chỉ là câu nói tiếp theo của Diệp Hải lại khiến sắc mặt hán trở nên đột biến.
"Quân sĩ mệnh là c·hết sa trường chứ không có vụ đầu hàng, c·hết trận mới là lựa chọn tốt nhất với ngươi!"
"Hừ, tha cho ngươi thì ta làm sao kiếm được sát sinh điểm." Trong lòng Diệp Hải cười lạnh, thầm nghĩ.
"F**ck Your Mom, ta đã cầu xin như vậy mà ngươi còn không chịu buông tha ta!"
Khuôn mặt lão đại thủ lĩnh liên tục vặn vẹo, xấu hổ khuất nhục cùng tức giận đang xen.
Hắn từ bỏ tôn nghiêm, tại trươc mặt bính sĩ hai nước quỳ xuống, thậm chí nguyện ý khuất thân làm nô!
Phải biết hắn thế nhưng là hậu thiên cảnh lục trọng võ giả, cho dù ở hoàng cấp tông môn thì đều được trở thành đệ tử thân truyền, nhưng mà Diệp Hải không cho hắn một con đường sống.
"Với ta mà nói thì n·gười c·hết càng có giá trị hơn là người sống."
Ánh mắt Diệp Hải băng lãnh, thanh âm lạnh lùng ngập tràn sát khí nồng đậm.
"Đáng c·hết!"
nháy mắt lão đại thủ lĩnh của Hỏa Quốc liền đứng dậy, lập tức phi thân chạy đi, hắn biết tán tu như mình đối mặt mới ma tu là như con cừu non đối đầu với lão sói, không có phần thắng.
Hiện tại chỉ có chạy mới có thể có một đường sinh cơ!
"Không thú vị"
Diệp Hải nhìn xem lão đại thủ lĩnh đang có ý đồ muốn chạy trốn, thế là hắn giơ tay phải lên hung hăng chém xuống.
Oanh!
Một đạo huyết đao mang dài 100 trong nháy mắt chém thẳng mà ra trong vài hơi thở đã đuổi kịp sau lưng lão đại thủ lĩnh.
Phốc! Phốc!
Lão đại thủ lĩnh lảo đảo té ngã, thân thể chia ra hai nữa ngã xuống mặt đất, huyết thủy đổ tươi tức khắc nhiễm đỏ đầy đất.
"Sát lục điểm + 600!"
"Ồ, nhiều gấp 600 lần người bình thường, hệ thống tính điểm thật chuẩn xác." Diệp Hải hơi bất ngờ thầm nghĩ.