Chương 16: Đối đầu với luyện thể lục trọng võ giả.
"Đinh! Sát Sinh chức năng mở ra thành công!"
"Kí chủ: Diệp Hải "
"Tu vi: Luyện thể kỳ tứ trọng đỉnh phong (150/ 5000) "
"Linh căn: hạ phẩm linh căn (1/ 1000) "
"Thể chất:Trung phẩm Phàm thể (1/ 2000) "
"Ngộ tính: Thượng phẩm(1/ 3000) "
"Vũ khí: một thanh ma đao phàm phẩm (không có hỗ trợ thăng cấp)"
Công pháp: Hoàng cấp trung phẩm Luyện Thi Quyết đại thành (1/2000)
Hoàng cấp trung phẩm Nhiên Huyết Công-nhập môn. (1/500)
"Bí Pháp: Hoàng cấp trung phẩm Sát Sinh Ma Đao-đỉnh phong. (Tiến Hóa)
Hoàng cấp trung phẩm Bạo Huyết Thuật-chưa tu luyện (1/100)
Hoàng cấp trung phẩm Ma Huyết Trảm-chưa tu luyện (1/100)
Hoàng cấp trung phẩm Thi Hỏa Luyện Thể Thuật-đỉnh phong (Tiến Hóa)
Ý cảnh: Sát lục ý cảnh.
"Sát Sinh điểm: 10000 "
"1 vạn điểm số?"
Diệp Hải hơi sững sờ, bất quá rất nhanh liền kịp phản ứng.
Cái này hẳn là tính cả mười vạn phàm nhân đầu người trước khi hắn mở ra Sát Sinh chức năng.
Không nghĩ đến hệ thống vẫn có lương tâm, hắn tưởng rằng sau khi mở ra lại tiếp tục là người nghèo hai bàn tay trắng phải tiếp tục sát lục để kiếm điểm.
Phe Diệp Hải là q·uân đ·ội của Hỏa quốc, là một tiểu quốc Hoàng cấp hạ phẩm kế bên Võ Nguyên Quốc, trận này c·hiến t·ranh này Vân Quốc q·uân đ·ội đã có xu hướng suy tàn do bị hắn tàn sát hơn một vạn quân tiên phong, bọn họ bắt đầu nửa đánh còn một nửa rút lui.
Với lại hung uy của Diệp Hải quá lớn cho dù địch hay ta vẫn không dám đến gần hắn, cho nên Diệp Hải liền đứng tại chỗ phân ra một bộ phận tâm thần đắm chìm trong trong hệ thống.
"Hệ thống, dùng sát sinh điểm đột phá Luyện thể cảnh bốn trọng đỉnh phong tới luyện thể cảnh ngũ trọng sơ kỳ."
"Kí chủ trước mắt tu vi là Luyện Thể tứ trọng đỉnh phong, tiêu hao 5000 sát sinh điểm số thành công đột phá luyện thể ngũ trọng sơ kỳ, số dư:5000 !"Hệ thống lạnh lùng trả lời.
Ngay lập tức Diệp hải cảm giác bình cảnh Luyện thể cảnh ngũ trọng như tờ giấy mỏng chậm rãi b·ị đ·âm xuyên, ngay sau đó cốt cách toàn thân hắn triệt để bị huyết lực cường hóa trở nên cường hãn, huyết lực cũng tăng trưởng một đoạn.
Khẽ nắm chặt bàn tay, Diệp Hải cảm giác lúc này hắn có thể đánh năm người giống như hắn trước đây, chưa kể do tăng phúc của Thi Hỏa Luyện Thể Thuật khiến cơ thể hắn mạnh gấp năm lần cùng cảnh giới. Diệp Hải không chỉ mỗi đem sát sinh ma đao tu luyện trên chiến trường, mà cũng trích một phần thời gian để lợi dụng t·hi t·hể xung quanh để cường hóa thân thể.
"Diệp đội trưởng, ngươi nhìn phía bên phải, hình như có người đang chạy tới, là cường giả!"
Bỗng nhiên thanh âm cấp bách vang lên ở bên người, khiến Diệp Hải vội vàng ngắt kết nối với hệ thống, mở mắt ra.
Diệp Hải tức khắc đưa ánh mắt hướng về phía phó đội trưởng đang chỉ dẫn, chỉ thấy nguyên bản đội quân của Quân Quốc đang chạy trốn đột ngột quay trở lại. mà cầm đầu là hai tên tướng quân mặc trọng giáp đang phi thân chạy tới, toàn thân bọn họ tỏa ra khí huyết cường đại vờn quanh, khí thế kinh người.
"Hai tên Luyện thể cảnh lục trọng võ giả!"
Con ngươi Diệp hải hơi co lại.
Luyện thể cảnh lục trọng võ giả là quân bài chiến lược của hoàng cấp hạ phẩm quốc gia, cơ hồ có thể nói là tồn tại trọng yếu, Quốc Chủ của mỗi tiểu quốc giống Hỏa Quốc sẽ không tuỳ tiện phái đến chiến trường trừ phi q·uân đ·ội đối diện trước phái đến. Đa số thì thậm chí sẽ không phái võ giả tiến đến, mà chỉ dựa vào tài lực cùng binh lực so tài. Dù sao Quốc gia là do Nho giáo quản lý, không thể phái võ giả ra để tiêu diệt phàm nhân được.
"Diệp đội trưởng, chúng ta làm sao bây giờ?"
phó đội trưởng đứng kế bên vô cùng kinh hoảng, hỏi.
Hắn bất quá là một tên phàm nhân, làm sao có thể chiến đấu với võ giả a!
Mà bên phe mình người mạnh nhất chính là Diệp Hải đội trưởng. nhưng hắn cũng chỉ là đao pháp siêu quần, cũng không phải võ giả, làm sao đối đầu được với võ giả chân chính.
Diệp Hải vì để q·uân đ·ội Vân quốc không chạy mất, chỉ dùng sức mạnh thân thể chiến đấu để làm nhiệm vụ g·iết mười ngàn người, cho nên những phe binh sĩ bên hắn vẫn không biết hắn chính là võ giả.
"Chúng ta rút lui?."
Sắc mặt phó đội trưởng trắng bệnh dò hỏi.
"Lui?"
Diệp Hải bình tĩnh nhìn hắn một cái, khóe miệng chậm rãi giương lên, ánh mắt lóe lên vẻ hung tợn :"Diệp mỗ từ khi vào chiến trường có bao giờ lui một lần nào chưa?"
"Thế nhưng là bọn họ là võ giả a!"
Phó đội trưởng nuốt nước miếng một cái, sợ hãi đáp.
"Võ giả?"
Diệp Hải vặn vẹo uốn éo cái cổ, ánh mắt khát máu, "Võ giả cũng không phải là ma quỷ, cũng có máu thịt, b·ị c·hém cũng sẽ biết đau, nếu chém một đao không c·hết thì mười đao, một trăm đao, một ngàn đau, thử xem thân thể võ giả cứng hay đao của ta cứng!"
"A?"
Ngay tức khắc phó đội trưởng đột ngột ngây ngẩn cả người.
Hắn không cách nào tưởng tượng được tại sao Diệp Hải lại mạnh miệng như vậy.
"F***ck your Mom, ngươi chỉ là phàm nhân thì lấy cái gì chiến đấu với võ giả a!" Trong lòng phó đội trưởng âm thầm gào thét.
"Trên chiến trường cả tuần lễ ta chưa g·iết được bất kỳ võ giả nào, không biết hai người bọn họ có thể cung cấp bao nhiêu sát sinh điểm đây?"
Diệp Hải nắm chặt đao, ánh mắt lấp lóe chậm rãi đi về phía trước.
"Điên rồi, điên rồi!"
Phó đội trưởng trơ mắt nhìn xem bóng lưng của Diệp hải, khóe mắt run rẩy, "Cái tên sát tinh này chẳng lẽ do g·iết người g·iết quá nhiều nên trong vô tình g·iết c·hết cả não của bản thân à, đây chính là võ giả a!"
Rất nhanh Diệp Hải đã dừng bước đứng trước mặt quan đội Vân Quốc có tổng hơn mười vạn người, Khí thế của hắn giống như một người đã đủ giữ quan ải. Nếu không có hai tên võ giả lục trọng này thì mười vạn phàm nhânq·uân đ·ội ô hợp này cho dù tất cả xông lên đều không thể tổn thương hắn dù chỉ một chút, đây cũng là lý do vì sao khi phó đội trưởng khi nghe nói Diệp Hải muốn đối đầu với võ giả lại kinh hãi như thế.
"Tin đồn bên trong Hỏa quân có một vị đội trưởng thị sát như mạng có lẽ chính là ngươi a, hừ tuổi còn trẻ mà sát tính quá lớn, nên g·iết."
Một trong hai tên võ giả đột ngột mở miệng, ánh mắt căm phẫn chửi thề.
"Con mẹ nó nói nhảm quá nhiều, muốn chiến thì chiến đừng học theo phụ nữ nói nhiều biết không?"
Diệp Hải hơi nhíu mày, âm thanh hung tợn nói, ánh mắt khát máu nhìn chằm chằm vào hai tên võ giả.
"Thật là càn rỡ!"
Người võ giả còn lại lạnh lẽo hét lên một tiếng, ánh mắt sát ý như thực chất nhìn chằm chằm Diệp Hải.
Phải biết bọn hắn thế nhưng là cường giả tu vi Luyện Thể Cảnh lục trọng sơ kỳ, trong khi Diệp Hải chỉ là phàm nhân, trong dự đoán của bọn hắn trước đó thì giờ phút này Diệp Hải phải đã bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, hai chân run rẩy, đao đều cầm không nổi.
Nhưng hiện thực lại là hoàn toàn tương phản!
Ở trong mắt Diệp Hải bọn hắn không nhìn thấy bất kỳ một tia e ngại, khủng hoảng nào cả!
Tương phản, ánh mắt Diệp Hải ẩn chứa cực hạn khát máu sát ý!
Loại ánh mắt này phải là một người điên, hoặc là đã g·iết rất nhiều người mới có thể sở hữu.
"Lão nhị, g·iết hắn, nhường hắn biết rõ sự chênh lệch giữa phàm nhân và võ giả lớn đến bao nhiêu!"
Người đàn ông có vẻ là lão đại lạnh giọng nói tiếp, "Thật sự là cẩu vật không biết trời cao đất rộng, g·iết một chút phàm nhân giun dế thì thật coi là bản thân vô địch thiên hạ hay sao?"
"Yên tâm đi lão đại, ta sẽ để cho hắn biết cái gì gọi là đừng thấy hoa nở mà ngỡ xuân về!"
Lão nhị từ bên hông rút ra một chuôi nhuyễn kiếm, đồng thời khí thế thuộc về Luyện thể cảnh lục trọng cũng ầm ầm bộc phát!
"Tiểu tử, g·iết nhiều sĩ tốt của Vân Quốc ta thì ngươi cũng nên đền mạng!"
Dứt lời, lão nhị thả người nhảy lên, như là ưng kích trường không, tại thời gian ngắn ngủi hai hơi thở liền vượt qua cự ky 100 mét đâm tới về phía cổ của Diệp Hải!