Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Thần Cấp Ma Đạo Hệ Thống

Chương 142: Huyến U Đến Tống Nam Quốc.




Chương 142: Huyến U Đến Tống Nam Quốc.

Đại Vũ hoàng chủ ngoài ý muốn nhìn về phía thừa tướng Giang Phúc, ngữ khí nghiền ngẫm nói:

"Xem ra thừa tướng ngươi rất coi trọng một cái vương triều nho nhỏ như Đại Diệp Vương Triều a."

Bất quá là một cái vương triều thôi, nhưng nếu thừa tướng Giang Phúc không coi trọng Đại Diệp vương triều thì cũng không nói đây là một chuyện tốt.

Đại Diệp vương triều nếu không mạnh thì Đại Chu hoàng triều nếu muốn diệt Đại Diệp hoàng triều cũng bất quá chỉ là trong nháy mắt.

Tại sao nói là chuyện tốt?!

"Kỳ thật."

"Thần cũng không biết Đại Diệp vương triều có thể ngăn trở Đại Chu hoàng triều công phạt hay không."

Thừa tướng Giang Phúc lắc đầu, nói ra: "Nếu là Đại Diệp vương triều có thể chống đỡ lại được Xích Long quân, cái kia hoàn toàn chính xác là một chuyện tốt, đã chứng ‌ minh Đại Diệp vương triều có thể có đầy đủ nội tình, có thể ngăn cản một bộ phận lực lượng của Đại Chu hoàng triệu Thậm chí . . . ."

"Đại Vũ hoàng triều của chúng ta có thể tiếp xúc với Đại Diệp vương triều một chút, kết thành đồng minh, cùng một chỗ hủy diệt Đại Chu hoàng triều cũng không phải là không thể được."

"Như thế có phải là một chuyện tốt như hạ thần đã nói hay không?"

"Bất quá cho dù Đại Diệp vương triều không thể ngăn nổi thảo phạt của Đại Chu hoàng triều thì cũng không ảnh hưởng một chút nào đến Đại Vũ hoàng triều của chúng ta."

Sau khi nghe lời giải thích của thừa tướng Giang Phúc, Đại Vũ hoàng chủ từ chối cho ý kiến, chậm rãi nhẹ gật đầu.

Bất quá chợt hắn lại khẽ nhíu mày.

Ngữ khí mang theo vẻ kiêng kị nói: "Có điều, trẫm ngược lại là hi vọng Đại Diệp vương triều không có mạnh như vậy."

Đại Diệp vương triều thần bí giống như có một tầng sương mù dày đặc bao phủ.

Khiến người ta không nhìn thấy chân chính nội tình của nó.

Địch nhân như vậy, mới là đáng sợ nhất, bởi vì ngươi vĩnh viễn không biết đối thủ của ngươi đến tột cùng mạnh bao nhiêu, có thể đánh bao nhiêu.



"Điều này cũng đúng."

Thừa tướng Giang Phúc nghe được lời nói của Đại Vũ hoàng chủ, trên khuôn mặt trí giả thông minh lại phủ lên vẻ ngưng trọng.

Nếu như Đại Diệp vương triều thật có thể ngăn cản Đại Chu hoàng triều công phạt.

Vậy liền đại biểu cho không phải chỉ là Đại Chu hoàng triều cùng Đại Vũ hoàng triều tranh phong ở cương vực đại chu hành tỉnh cùng Đại Vũ hành tỉnh.

Còn có một cái thần bí Đại Diệp vương triều có sức mạnh có thể ảnh hưởng đến thế cục trước mắt.

"Xem trước một chút đi."

Đại Vũ hoàng chủ nhíu mày, cũng là chậm rãi nói ra: "Nếu như Đại Diệp vương triều có thể ngăn cản Xích Long quân, liền làm phiền thừa tướng ngươi tự mình đi một chuyến đến Đại Diệp vương triều thăm dò nội tình của Đại Diệp vương triều."

"Vâng bệ hạ."

Thừa tướng Giang Phúc nghe vậy, cung kính lĩnh mệnh.

______

Cùng lúc đó.

Đại Diệp vương triều.

Thái Hòa điện.

Tin tức Chu hoàng ra lệnh Xích Long quân chuẩn bị chinh phạt Đại Diệp vương triều tự nhiên cũng bị nội gián của Diệp Hải truyền về tin tức.

"50 triệu quân Xích Long quân a?"

Diệp Hải ánh mắt rét lạnh, âm u cười nói: "Xem ra Đại Chu ‌ hoàng triều thật cho là Đại Diệp vương triều dể b·ị b·ắt nạt a."

"Xem ra việc thả cái tên kia đi về báo lại cũng không dọa được Chu hoàng."

Đối mặt với nội tình mà Diệp Hải cố ý muốn cho tên kia đi về bẩm báo không thể khiến Chu Hoàng kiêng kỵ chút nào.



"Theo thông tin mà gián điệp truyền về thì Đại Chu hoàng triều ở bề nổi có hơn ba trăm vị nguyên anh kỳ võ giả, hai mươi vị chân nhân Thần Thông cảnh, ở sâu trong cấm địa hoàng lăng còn có vài vị chuẩn Thiên Nhân cảnh lão đầu ngủ say."

Đại Chu nội tình quả thật mạnh mẽ, không hổ danh là một hoàng triều duy nhất trong hơn mười vạn năm vừa qua ở Đại Chu hành tỉnh.

"Huyết U, đẩy nhanh tốc độ, ta muốn trong vòng hôm nay nghe tin bảy nước còn lại hoàn toàn bị tiêu diệt."

Diệp Hải âm thanh lạnh lẽo truyền âm.

Hắn muốn nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ chính tuyến, nếu không thì không đủ khả năng để có thể đối phó với Đại Chu hoàng triều.

"Vâng." Huyết U toàn thân đều nhuộm lấy vô số máu tươi đứng ngạo nghễ trên bầu trời, dưới mặt đất là vô số công trình kiến trúc đều bị phá nát, vô số t·hi t·hể người tùy ý rải rác khắp mặt đất. Chân cụt tay đứt đâu đâu cũng thấy.

"Nghe nói Huyền Vũ tông ở gần đây, cũng nên tiêu diệt nó." Huyết U ánh mắt lãnh quang lầm bầm nói, thân ảnh hóa thành huyết quang bay lên không trung, trong chốc lát biến mất.

-----------

Phía bắc của Tống Nam Quốc cách Tống Nam kinh thành bốn vạn dặm có một dãy núi cao hơn mấy chục ngàn mét, ngọn núi này tên là Huyền vũ sơn, là trụ sở của đệ nhất tông môn của Tống Nam Quốc, Huyền Vũ Tông.

Huyền Vũ Tông là huyền cấp tông môn thế lực, Tống Nam quốc hoàng thất chẳng qua là đệ tử của Huyền Vũ tông, cho nên đệ tử của Huyền Vũ Tông ở trong Tống Nam Quốc có địa vị rất cao, tông môn còn có hai lão quái Nguyên Anh kỳ tọa trấn, cho dù là Tống Nam quốc hoàng đế cũng không dám là địch với Huyền Vũ Tông.

Lúc này đây ở Huyền Vũ Tông Chủ Phong.

"Tông chủ, Đại Lão tổ hắn xuất quan!" Huyền Vũ Tông đệ tử một mặt vui vẻ nói.

"Hửm? Nhanh như vậy liền xuất quan? Hẳn là Đại lão tổ hắn. . . . . .?" Huyền Vũ Tông Tông chủ Lý Thương vẻ mặt chờ mong nhìn hắn.

"Đại Lão tổ hắn. . . thành công!" Đệ tử kia vui vẻ nói.

"Thành công?" Lý Thương thân là tông chủ một tông, khí độ đương nhiên không tồi, nhưng sau khi nghe câu nói đó cũng trực tiếp bật dậy.

"Ha ha! Quá tốt rồi, Lão tổ đột phá tu vi, Nguyên Anh hậu kỳ, hẳn là đủ để thống nhất thập quốc, cùng hưởng khí vận!" Trong ánh mắt của Lý Thương khó có thể che giấu vẻ kích động.



Dù sao, Nguyên Anh kỳ ở thập quốc này cũng gọi là phương mao lân giác, nay đại lão tổ lại đột phá, hiển nhiên đủ sức để thống nhất thập quốc.

Hắn có lòng tin chỉ dựa vào thực lực của đại Lão tổ đủ để trấn áp thập quốc võ giả, lúc đó soán ngôi hoàng đế Tống Nam quốc, trở tay thống nhất thập quốc, mượn nhờ khí vận của mười nước để đột phá đến cảnh giới truyền thuyết, Thần Thông cảnh chân nhân.

Chưa kể mối thù với Đại Diệp vương triều, phải báo thù cho đệ tử của hắn, Hạ Trường Thanh, cùng với Quân Kiếm đại trưởng lão.

Có điều đúng lúc này. . . . . .

Ầm!

Một tiếng vang thật lớn đã cắt đứt ảo tưởng của hắn.

"Tông chủ, việc lớn không tốt rồi !"

Một tên trưởng lão Huyền Vũ Tông vẻ mặt kinh hoảng chạy vào tông chủ phong.

"Xảy ra chuyện gì?" Tông Chủ Lý Thương nhíu mày hỏi.

"Huyết U tướng quân của Đại Diệp vương triều đang đứng ngoài sơn môn, tên kia phá huỷ sơn môn của chúng ta, rồi còn gọi toàn tông chúng ta ra chịu c·hết!" Người trưởng lão kia vẻ mặt hoảng sợ nói rằng.

Lý Thương sững sờ, kinh ngạc nói:"Không phải nói Đại Diệp đang c·hiến t·ranh với Đại Hạ vương triều cùng Đại Triệu vương triều hay sao, tại sao chủ tướng đắc lực của bọn hắn lại dến đây, có đại quân đi theo hắn hay không?"

Trưởng lão kia lắc đầu nói: "Không thấy bất kỳ đại quân nào, một mình hắn đến đây!"

Lý Thương nghe vậy liền cười lạnh, nói: "Nếu như là ngày xưa đối đầu với kẻ này thì thật sự phiền toái, vì không có lão tổ ra tay thì dưới Nguyên Anh kỳ không có ai đánh lại hắn! Bất quá bây giờ đại lão tổ đã xuất quan, hôm nay phải là ngày giỗ của hắn để tế ta đồ Trường Thanh ở trời cao được yên nghỉ!"

Nói xong, Lý Thương liền phi thân đi vào một sơn động được xem là rộng rãi, phía trước mắt là một ngôi nhà tranh vách nứa, trông đơn sơ nhưng lại vô cùng sạch sẽ, ngay lập tức Lý Thương trực tiếp quỳ một chân trên đất.

"Đại lão tổ, Huyền Vũ Tông g·ặp n·ạn, tông chủ đời thứ bốn mươi Lý Thương xin mời đại lão tổ xuống núi!" Lý Thương cao giọng hô.

Kẽo kẹt. . . . . .

Ngôi nhà tranh xa xa bỗng có tiếng cánh cửa mở ra, một ông lão râu tóc bạc trắng, trông có vẻ tiên phong đạo cốt chậm rãi đi ra.

"Ôi, thiệt là, hậu bối tử tôn không hăng hái, chuyện như vậy cũng phải làm cho lão phu giải quyết!" Ông lão nói rằng.

Người này, chính là Đại Lão Tổ Huyền Vũ Tông, Cát Nam.

"Đại lão tổ, nếu không có vạn bất đắc dĩ, ta cũng không muốn q·uấy r·ối cuộc sống thanh tu của đại lão tổ, nhưng bây giờ chuyện quá khẩn cấp, chỉ có thể xin mời Lão tổ ra tay rồi!" Lý Thương vẻ mặt bất đắc dĩ nói.

Cát Nam vẻ mặt lạnh nhạt nói: "Chuyện quá khẩn cấp? Không phải một tên địch tướng hay sao? Đáng giá ngươi hoang mang như thế ? Đợi ta đưa hắn trấn áp."