Chương 136: Tiêu Phàm Chạy Trốn.
Giờ khắc này, trong mắt của Huyết U tràn đầy kinh thiên chiến ý, hắn đã không còn cảm giác căm thù Tiêu Phàm nữa, trong lòng đã tôn kính Tiêu Phàm như một vị đại địch của hắn.
Đối với cường giả thì trong lòng Huyết U vẫn vô cùng tôn kính, bởi vì bọn hắn đáng giá tôn kính.
Bất quá sự cường đại của Tiêu Phàm cũng kích thích tâm lý ganh đua của Huyết U, hắn ngửa mặt lên trời gào to, toàn thân huyết khí sôi trào, tựa như dung nham nóng bỏng khuấy đảo mãnh liệt trong cơ thể hắn.
"Ầm...ầm..ầm..ầm....ầm..oanh!"
Bên trên bầu trời, hai người kịch liệt v·a c·hạm đánh g·iết lẫn nhau, lực lượng cường đại không ngừng v·a c·hạm giống như tiểu vũ trụ va nhau, bộc phát ra từng đạo thanh âm điếc tai nhức óc.
Mặt đất dưới chân bọn họ đã sớm bị cỗ lực lượng tiêu tán từ dư âm công kích của bọn hắn cho đánh nổ ra từng lớp đất đá, nguyên bản Đại Hạ hoàng thành vốn là nơi long mạch hội tụ, phồn vinh vô cùng, nay lại bị dư âm trong trận chiến của Tiêu Phàm bọn họ đánh nổ tang hoang.
Ngay cả《 Tỏa nhân trận 》mà Huyết U bố trí cũng sớm b·ị đ·ánh nổ ra từng mảnh nhỏ.
Hai tên võ giả có thực lực kéo dài tới Nguyên Anh đỉnh phong trong lúc chiến đấu tạo nên động tĩnh còn đáng sợ hơn tu tiên giả Thần Thông kỳ tựa như hai đầu chân long đang chém g·iết kịch liệt.
"Oanh!"
Huyết U dục huyết phẫn chiến đến nổi điên, tóc đen dài bay múa trong gió, từng sợi sợi tóc đều bộc phát ra huyết quang huyễn lệ, quả đấm của hắn đánh càng ngày càng mãnh liệt, từng đạo đạo quang, kiếm quang, quyền chưởng theo bốn phương tám hướng xông đến đánh úp ngược về phía Tiêu Phàm, lúc này Huyết U giống như một tôn cự tượng khổng lồ như muốn chấn vỡ sơn hà.
"Ngũ Hành Đại Diệt Thuật!"
Tiêu Phàm vận chuyển《 Ngũ Hành Đại Diệt Thuật 》 ngũ hành năng lượng vốn tương sinh tương khắc lúc này lại như hóa thành ngũ hành diễn sinh, tạo ra một quả cầu hủy diệt ẩn chứa năng lượng vô cùng to lớn, thậm chí khiến Huyết U bản năng cảm giác nguy hiểm.
Tiêu Phàm do không có Tỏa Nhân trận áp chế thân thể, nên thân pháp của hắn dựa vào thủy chi khí cùng hỏa chi khí tương dung, bộc phát ra tốc độ vô cùng nhanh, quả cầu hủy diệt trên tay đánh úp về phía lưng của Huyết U.
"Sớm liền chờ ngươi đấy!" Huyết U cũng không quay đầu lại, bốn cánh tay linh hoạt khiến hắn khó mà b·ị đ·ánh lén từ bốn phía, chỉ thấy đao quang trên tay Huyết U chém ngang ra sau lưng, lực lượng cường đại chấn động cả không gian, sau đó hung hăng v·a c·hạm với quả cầu hủy diệt của Tiêu Phàm.
"Bành!"
Vụ nổ này vô cùng to lớn, năng lượng cắn nuốt cả thân ảnh của hai người, ngay sau đó thân thể của hai người đều bay rớt ra ngoài, chẳng qua là Huyết U có vẻ yếu hơn nên bị đẩy ra càng xa, nhưng hắn không hề từ bỏ tiếp tục công kích, bởi vì ngay lúc bị đả thương bay ngược ra sau, trường cung khổng lồ trên cánh tay thứ tư của hắn cũng phóng ra vô số mũi tên chí mạng gào thét xé gió bay tới.
"Phốc. . ."
Mũi tên chí mạng như là giọt mưa không ngừng mà phong tỏa con đường mà Tiêu Phàm muốn né tránh, bức bách Tiêu Phàm chỉ có thể né tránh lui lại, không cách nào lại tiếp tục tiếp cận đả thương Huyết U.
Huyết U lau nhẹ máu tươi chảy ra từ khóe miệng, lạnh lùng nhìn chằm chằm Tiêu Phàm, khinh thường nói: "Lực lượng của ngươi chẳng qua là tạm thời chờ đến khi thời gian vừa đến, lực lượng của ngươi liền sẽ yếu bớt. Mà lại, thời gian kéo càng lâu thì Ngũ Hành thánh thể bổn nguyên chẳng mấy chốc sẽ bị ngươi thiêu đốt sạch sẽ."
Tiêu Phàm nghe vậy liền biến sắc, ý thức được bản thân không nên ham chiến, lập tức hắn không lo việc đánh g·iết Huyết U mà bản thân liền quay đầu phi độn chạy trốn.
Hắn nghĩ phải thoát đi nơi này, bằng không Ngũ Hành thánh thể nếu bị thiêu đốt xong thì hắn liền giống như tiên thần rớt phàm trần, thiên phú thể chất mất đi hoàn toàn thì hắn chẳng khác nào từ yêu nghiệt thiên tài hóa thành thiên tài tầm thường.
Đây không phải là kết quả mà Tiêu Phàm mong muốn.
"Bá bá bá. . ."
Không đợi Tiêu Phàm có thể phi độn ra khỏi tầm mắt của bản thân, Huyết U dùng khí huyết làm mũi tên, bắn ra vô số mũi tên về phía con đường mà Tiêu Phàm muốn chạy trốn, khiến hắn chỉ có thể bất đắc dĩ ngừng lại thân hình, đưa tay đánh nát mũi tên của Huyết U.
Dựa vào việc Tiêu Phàm phải ngừng lại đối phó với mũi tên mà hắn bắn ra, Huyết U tranh thủ phi độn tới trước mặt Tiêu Phàm, hắn lạnh lùng nhìn Tiêu Phàm, sau đó hài hước nói ra: "Muốn đi? Không dễ dàng như vậy, hôm nay ngươi hẳn phải c·hết không nghi ngờ!"
"Tiêu Phàm, Mũi tên làm bằng khí huyết của ta nên có rất nhiều, ta ngược lại muốn xem xem ngươi còn có thể kiên trì bao lâu!"
Huyết U cười lạnh nói.
Một Triệu cân lực lượng của hắn là dùng bí pháp mà có, không có tác dụng phụ, còn Tiêu Phàm lại dựa vào việc đốt cháy Ngũ Hành thánh thể bổn nguyên mà có, nãy giờ chém g·iết kịch liệt khiến tốc độ tiêu hao bản nguyên càng ngày càng nhanh, nếu lại tiếp tục chiến đấu tiếp thì Tiêu Phàm sẽ hoàn toàn đốt cháy Ngũ hành thánh thể, triệt để rơi xuống thần đàn.
Mà lại, một khi Ngũ Hành Thánh Thể bị thiêu hủy, vậy kết cục của hắn sẽ vô cùng thảm, gia tộc hay ở Vân Tiêu Các vẫn có vô số kẻ thù ngóng trông hắn xảy ra chuyện để soán vị trí của hắn.
"Huyết U, mẹ nó ngươi thật đê tiện!"
Tiêu Phàm nghiến răng nghiến lợi, mặt mũi tràn đầy tức giận trừng mắt nhìn Huyết U, hỏa diễm trên người hắn kịch liệt bùng cháy, ánh sáng màu bạc càng ngày càng loá mắt, dị tượng minh nguyệt nổi lên trên đại dương lập tức xuất hiện sau lưng Tiêu Phàm, sau đó đè ép về phía Huyết U.
"Ầm ầm!"
Huyết U toàn lực bắn ra vô số Khí huyết mũi tiễn về phía Tiêu Phàm.
"Xùy!" Trên cánh tay Tiêu Phàm bị mũi tên lưu đâm ra một đầu v·ết m·áu, bởi vì số lượng mũi tiễn quá nhiều, Tiêu Phàm cũng sơ ý bị mũi tên đâm trúng cánh tay.
Nếu Tiêu Phàm lựa chọn quay đầu chiến với hắn thì sẽ không bị mũi tên đâm trúng, nhưng nếu hắn có ý lùi bước thì sẽ đứng ở phạm vi nhiều mũi tiễn đâm tới.
Đối với Tiêu Phàm lúc này thì thời gian nguy hiểm phải tính bằng giây, nếu như hắn không thể nhanh chân chạy thoát khỏi cuộc t·ruy s·át của Huyết U thì bổn nguyên của Ngũ Hành thánh thể liền sẽ bị thiêu đốt hầu như không còn, đến lúc đó hắn nhất định phải c·hết.
Cho nên, dù cho thụ thương, Tiêu Phàm cũng không muốn tiếp tục lưu lại chiến đấu, mà là dùng hết tốc độ tiến về phía trước muốn thoát khỏi sự t·ruy s·át của Huyết U.
"Oanh!"
Huyết U một tay vung đầu nắm đấm, một tay bắn ra cung tên, một tay cầm kiếm, một tay cầm đao, không ngừng ngăn cản Tiêu Phàm chạy trốn.
"Vù vù!" vô số mũi tên lần lượt đâm ra càng nhiều lỗ máu trên người Tiêu Phàm, máu tươi chảy xuôi ra lan cả ra y phục khiến cho áo quần màu trắng đẹp đẽ bị nhuộm đỏ.
"Đi c·hết đi, Tiêu Phàm!" Đột nhiên, Tiêu Phàm mạnh mẽ thừa nhận một quyền của Huyết U, sau đó dùng tốc độ cực hạn tới gần Huyết U, một chưởng hung hăng đánh vào vai trái của Huyết U.
"Phốc!" Một chưởng này còn chưa đánh tới thì bản thân Tiêu Phàm trước hết phun ra một ngụm máu tươi, rõ ràng một chưởng này của hắn đã dùng đến chiêu số cấm kỵ, có tác dụng phụ vô cùng to lớn.
Bất quá, uy lực của một chưởng này rất mạnh mẽ, trực tiếp liền đánh nát cả cánh tay trái kéo theo cả bả vai trái rớt ra khỏi cơ thể, khiến Huyết U lập tức nhận trọng thương.