Chương 119: Đại Chu Cường Giả, Tới!!! (Cầu đề cử!)
Đại Chu, thái tử phủ.
Tin tức Đại Diệp cùng Đại Triệu nhất chiến liền bị thái tử đảng biết được, đồng thời cũng bị thái tử phi Triệu Hoàng Ly biết được.
Đối với tin tức này thì thuộc hạ của Thái tử Chu Nhất Tiếu đều âm thầm cười lạnh không ngớt.
Mặc dù Đại Triệu cùng thái tử đều có quan hệ thân thiết do thái tử yêu thích thái tử phi, mà Đại Triệu từ thái tử phi nhận lấy tài nguyên rất nhiều trong vài năm vừa qua, biến Đại Triệu thành một con quái vật to lớn trong phạm vi thập quốc.
Nhưng giờ Đại Triệu lại bị một tân vương triều đánh cho nước sắp mất nhà sắp tan quả thực phế vật.
Đại Chu Hoàng Triều phụ thuộc có hơn năm mươi vương quốc, mỗi vị hoàng tử công chúa Đại Chu ít nhiều nắm trong tay hai đến ba vương triều âm thầm ủng hộ, mà thái tử Chu Nhất Tiếu nếu không có bất ngờ gì xảy ra thì tương lai trăm năm sau sẽ kế vị hoàng bào, bước l·ên đ·ỉnh phong nhân sinh, trong âm thầm hắn cũng có năm vị vương triều ủng hộ.
Mà Đại Triệu vương triều cho dù tiêu hao hết nội tình sau khi bị Diệp quốc đánh bại nhưng sau lưng có Đại Chu thái tử chống lưng, không đến mức bị Đại Diệp d·iệt c·hủng đất nước, nhưng cũng sẽ không gượng dậy nổi, tự cường thịnh vương triều rơi xuống giai vị cấp thấp vương triều.
"Điện hạ có tin tức sao?"
Bên trong Thái Tử phủ, Triệu Hoàng Ly nhìn thấy Chu Nhất Tiếu từ bên ngoài trở về, vội vàng đứng dậy nghênh tiếp, đôi mắt phượng xinh đẹp lộ vẻ lo lắng.
"Còn không có."
Chu Nhất Tiếu nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Triệu Hoàng Ly, nhất thời lộ ra vẻ đau lòng, lắc đầu nói.
Triệu Hoàng Ly nghe vậy thì càng cảm thấy bất an trong lòng.
Trấn Đông doanh trận chiến khiến Triệu Hoàng Ly sơ bộ nắm được sáu phần mười nội tình của Đại Diệp.
Tuy Đại Diệp vương triều cường đại, nhưng so với Đại Chu thì chẳng khác nào con kiến hôi, nhưng so sánh với Đại Triệu vương triều thì Đại Diệp Vương triều là một con sư tử mạnh mẽ, đủ để uy h·iếp Đại Triệu.
"Điện hạ."
"Giúp đỡ phụ vương. . ."
Biết rõ bản thân không thể giúp gì cho đại triệu, Triệu Hoàng Ly chỉ có thể đem hi vọng ký thác trên người Chu Nhất Tiếu.
Bởi vì Chu Nhất Tiếu là thái tử Đại Chu hoàng triều.
Ngang hàng với Quốc sư, chỉ dưới bệ hạ cùng với các lão tổ mà thôi.
Chỉ có hắn mới có đủ tư cách giúp đỡ Đại Triệu, còn nàng căn cơ ở Đại Chu rất cạn, cho dù là thái tử phi địa vị cao quý nhưng cũng rất ít cường giả nương tựa vào nàng, mà tu vi nàng chỉ là Kim Đan sơ kỳ, không thể giúp gì được cho phụ hoàng.
"Ngươi cũng không cần gấp.'
Chu Nhất Tiếu thấy mỹ nhân buồn bã, trong lòng cũng bị buồn lây, ngữ khí ôn hòa nói: "Đại Diệp vương triều tuy có chút bản lãnh, nhưng ta đã cử thêm ba tôn Nguyên Anh kỳ cường giả trợ giúp, tất nhiên sẽ khiến Đại Diệp gặp thất bại tan tác mà c·hết.
"Thật sao?"
Nghe Chu Nhất Tiếu nói vậy, trong lòng Triệu Hoàng Ly đã có thể tạm bình tĩnh trở lại, ngữ khí chờ mong, hỏi.
"Ừm."
Chu Nhất Tiếu gật đầu, đồng thời lại tiếp tục nói: "Không chỉ có như thế, ta còn cầu sư tôn phái thêm sư thúc của ta, tu vi Nguyên Anh kỳ đỉnh phong trực tiếp tiến về Đại Diệp cương vực sau đó hủy diệt ngàn vạn cương thổ Đại Diệp."
"Th·iếp thân, cám ơn điện hạ."
Đạt được xác nhận của Chu Nhất Tiếu, nỗi lòng lo lắng của Triệu Hoàng Ly thoáng phai nhạt đi.
Bất quá không biết sao.
Trong lòng của nàng thủy chung vẫn cảm thấy bồn chồn không thôi, làm sao cũng vứt đi được cảm giác này ra khỏi tâm trí.
______
Đại Triệu....
Huyền Hoàng thành, ngoài thành.
Diệp Hải ngạo nghễ đứng sững ở bầu trời, ánh mắt hờ hững.
Một quyền, oanh sát một tôn Nguyên Anh kỳ lão quái.
Tình cảnh này khiến trong lòng tất cả mọi người ở đây đều dâng lên cảm giác tuyệt vọng, cùng cảm xúc bất lực.
Đường đường Nguyên Anh kỳ cường giả, ở Thập quốc cũng đứng đầu chuỗi kim tự tháp, cho dù ở Đại Chu hoàng triều cương vực thì nguyên anh kỳ võ giả cũng đều là cao thủ một phương, có thể khai tông lập phái.
Nhưng cao thủ như vậy ở trước mặt người này đều chỉ như con kiến hôi, tùy ý đập c·hết, huống gì bọn hắn ngay cả kim đan cũng không vào phế vật có thể chống lại người như vậy.
"Trẫm không cam tâm."
"Trẫm không cam tâm. . . ."
Mà giờ phút này trong lòng Triệu Vương xuất hiện cảm xúc thê lương vô cùng.
Tóc tai bù xù, vương bào nhuốm máu,co quắp ngồi ở trên tường thành, ánh mắt hoảng sợ lẩm bẩm, nơi nào còn có bộ dạng vương giả như trước?
"Bệ hạ. . ."
Đại Triệu văn võ thấy cảnh này trong lòng bi thương không thôi.
Mà lão nguyên soái b·án t·hân bất toại ngửa mặt lên trời bi thiết: "Chẳng lẽ, ta Đại Triệu hôm nay chả lẽ phải vong quốc sao?"
Bất quá, ngay lúc tất cả Đại Triệu tướng sĩ bi thiết kêu gào, thì đột ngột hai đạo thân ảnh mang theo khí tức kinh khủng đột nhiên đi ra từ trong hư không.
"Diệp vương!!!"
"Ngươi chỉ g·iết một tên nguyên anh kỳ lão già lại dám ngông cuồng như vậy, đúng là không để Đại Chu ta vào trong mắt."
"Hừ!"
"Quả nhiên là không biết cái gọi là trời cao đất dày! Đúng là đồ dế nhũi xưng vương ở nơi thâm sơn cùng cốc."
Hai người này phân biệt là một người đàn ông trung niên thân mang một bộ áo trắng, tay cầm quạt giấy, người còn lại mặt áo màu xanh, tay để ra sau lưng, bộ dạng cao cao tại thượng.
Bọn hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Diệp Hải, cười lạnh nói:
"Dám to gan g·iết thuộc hạ của Thái tử, . ."
"Hôm nay người nào đến cũng không cứu được ngươi."
Ầm ầm — —
Sau khi hai người vừa dứt lời, hai đạo khí tức nguyên anh kỳ khủng bố uy áp thiên địa, đạo vận tràn ngập toàn bộ bầu trời.
Không gian chấn động, Thương Lôi cuồn cuộn.
"Còn có Nguyên Anh kỳ cao thủ trợ chiến?"
Nhìn thấy tình cảnh này, Diệp Hải hơi có chút bất ngờ,trong mắt mang theo vẻ kinh ngạc, tuy nhiên trong chốc lát bình thường trở lại, lẩm bẩm nói: "Đại Chu hoàng triều quả thật để mắt tới Đại Diệp của trẫm, phái ba tôn nguyên anh kỳ đến trợ chiến."
"Bất quá chỉ là gà đất chó sành mà thôi, không đủ hợp đạo." Diệp Hải khinh bỉ liếc nhìn hai tôn nguyên anh kỳ trước mặt, cao giọng nói.
Diệp Hải đúng thật là có tư cách này, hai người này phân biệt là một tôn nguyên anh trung kỳ, một tôn nguyên anh sơ kỳ, trong mắt hắn chỉ là 2 con kiến hơi cường tráng trong số những con kiến còn lại mà thôi, nhấc tay là diệt.
Diệp Hải trước đó không ra tay mà để Huyết U cùng Võ Minh Chiếu phân liệt ra từng quốc gia đánh trận là do hắn bận phải đem 【 Thần Tượng Biến】Tu luyện tới nhập môn cảnh giới, bởi vì chuyển tu 【 Thần Tượng Biến】cần phải phế bỏ tu vi Võ đạo toàn thân, hoàn toàn đưa tu vi cô đọng huyệt khiếu, tốn kha khá thời gian.
Do 【 Đế Ma Cửu Biến】là do rút thưởng mà có nên hệ thống không tự động đem nó tiến vào cấp độ nhập môn cho Diệp Hải, nên Diệp Hải bất đắc dĩ phải đàng hoàng tu luyện.
Hắn từ lâu đã từ Sát Sinh chức năng đổi thiên phú linh căn đỉnh cấp, ngộ tính cũng thuộc về đỉnh cấp, tuy không cao so với những thiên kiêu chân chính nhưng nếu chỉ là nhập môn thì Diệp Hải có thể làm được.
"Hệ thống, mở ra Sát Sinh chức năng." Diệp Hải âm thầm nói.
"Hệ thống, mở ra Sát Sinh bảng." Diệp Hải nhẹ giọng nói.
"Kí chủ: Diệp Hải "
"Tu vi: Thần Tượng Biến đệ nhất trọng (nhập môn) "
"Linh căn: đỉnh cấp linh căn (1/ 20.000) "
"Thể chất: Thần Tượng thể."
"Ngộ tính: Đỉnh cấp(1/ 30.000) "
"Vũ khí: Sát Lục Ma Đao, đỉnh cấp tiên thiên chí bảo bị phong ấn, g·iết người không nhiễm nhân quả."
Công pháp:
Sát Thần Ma Đao.
Đế Ma Cửu Biến.
.....
"Bí Pháp: Thần Tượng Trấn Ngục.
Huyết Ma Hấp huyết Thuật.
Ý cảnh: Sát lục ý cảnh.
"Sát sinh điểm +5.550.000."
....
"Sau khi trấn áp đồ sát Triệu Quốc, thập quốc không cần thiết tồn tại, Thần Tượng biến đã nhập môn, có thể dùng sát sinh điểm để đột phá công pháp này." Diệp Hải liếc nhìn sát sinh điểm, thầm nghĩ.
---------
"Muốn c·hết."
Tên Nguyên Anh kỳ võ giả áo trắng nghe Diệp Hải xuất khẩu cuồng ngôn như vậy, giận tím mặt, sát ý trong mắt sinh sôi, trong tay quạt giấy nhẹ nhàng vung lên.
~Ầm ầm — —!
Trong chốc lát, vô tận phong chi ý cảnh từ trên bầu trời hội tụ bao phủ xung quanh Diệp Hải.