Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Thần Cấp Ma Đạo Hệ Thống

Chương 105: Diệp Hải Hiện Thân!




Chương 105: Diệp Hải Hiện Thân!

Chương 105: Diệp Hải Hiện Thân!

"Nổi trống, t·ấn c·ông!"

Nguyên soái Vũ Hạ Nghiêm giận dữ hét.

"Vâng."

Đám phó tướng đứng bên cạnh lập tức lĩnh mệnh nói.

Tùng... tùng... tùng... tùng... tùng... tùng... tùng... tùng... tùng... tùng... tùng. . .

Ngay sau khi tiếng trống trận vang lên, sĩ khí của Đại Diệp Vương Triều chợt tăng mạnh, Đại Diệp vương triều đại quân khởi xướng t·ấn c·ông hướng về phía trấn đông quan.

"Người thứ nhất xông lên trấn đông quan và mở được cổng thành thì bổn tướng sẽ thưởng một vạn linh thạch, một cái Hoàng cấp linh khí, quan tăng ba cấp!"

Nguyên soái Vũ Hạ Nghiêm rống to.

Gào.. gào.. gào ...gào . . .gào . . . gào . . . gào . . gào.. gào. . . gào. . .

Hai triệu đại quân tất cả đều vô cùng hưng phấn chạy về phía trấn đông quan, mặc kệ vô số mũi tên của binh sĩ trấn đông quan rơi xuống như trút nước, ánh mắt tất cả đều hiện vẻ điên cuồng.

Nghiêm Tuấn thấy vậy nhưng là không một chút hoảng hốt nào, hắn ra lệnh binh sĩ triển khai quân trận phòng ngự.

"Bắn cung! Bắn cung!"

"Nhất định không thể để cho quân địch leo lên thành lầu."

Nghiêm Tuấn điên cuồng rống to.

"Vâng tướng quân."

Mười mấy vị phó tướng quân đều lớn tiếng lĩnh mệnh nói.

~Vèo. . . vèo. . . vèo. . . vèo. . . vèo. . . vèo. . . vèo. . . vèo. . . vèo. . . vèo. . .



Mấy trăm ngàn nhánh mũi tên đánh úp về phía quân địch, tạo thành uy h·iếp chí với với địch quân.

Nguyên soái Vũ Hạ Nghiêm nhìn thấy binh lính dưới quyền của mình liên tục bị g·iết ngã xuống mặt đất, nội tâm hắn vẫn lạnh lùng không chút gợn sóng.

Dù sao chỉ là đám thấp kém sâu kiến mà thôi, c·hết đợt này thì đợt khác lại bổ sung.

Lúc này Nguyên soái Vũ Hạ Nghiêm còn đang rung động khi nghe tin đại trưởng lão cùng thiếu tông chủ Huyền Vũ tông bị Đại Diệp cường giả chém g·iết, Huyền Vũ tông dĩ nhiên không có phái cao thủ đi đến Đại Diệp vương triều báo thù mà chỉ phái sứ giả đến Đại Triệu vương triều xúi dục bọn họ t·ấn c·ông, hiển nhiên cũng kiêng kỵ đại diệp vương triều có át chủ bài ẩn dấu, nên muốn đại triệu vương triều thăm dò sâu cạn.

"Đại nguyên soái, Đại Diệp vương triều Trấn Đông quân thực lực dĩ nhiên mạnh như thế, hai triệu đại quân của chúng ta t·ấn c·ông nửa khắc đồng hồ dĩ nhiên đều không có một người chiến sĩ nào có thể leo lên thành lầu."

Sắc mặt Đỗ Hoán có vẻ phi thường nghiêm nghị.

"Đỗ tướng quân, ngươi tự mình khiêu chiến Nghiêm Tuấn, tốt nhất có thể kích thương Nghiêm Tuấn, bản tướng lại ra tay đem chém g·iết, chúng ta liền có cơ hội bắt trấn đông quan."

Nguyên soái Vũ Hạ Nghiêm nghiêm mặt nói.

"Vâng đại nguyên soái."

Đỗ Hoán hơi nhíu mày một cái, sau đó không chút do dự lĩnh mệnh nói.

"Đáng c·hết cẩu vật, rõ ràng sợ hãi trấn đông quan có ẩn dấu kim đan cường giả nên mới xử lý được tứ trưởng lão huyền vũ tông, nhưng lại muốn ta đi ra thăm dò chịu c·hết."

Trong lòng Đỗ Hoán không cam lòng nói thầm.

Tuy rằng hắn cùng Vũ Hạ Nghiêm đều là danh tướng được bệ hạ sủng ái thế nhưng Vũ Hạ Nghiêm dù sao cũng là chủ soái của lần này, hơn nữa Vũ Hạ Nghiêm cũng là một vị kim đan cường giả mạnh hơn hắn, cho nên tuy hoài nghi Vũ Hạ Nghiêm muốn hắn thăm dò át chủ bài của Trấn Đông quân nhưng hắn không dám không lĩnh mệnh.

Quân nhân phải vô điều kiện nghe chủ soái phân phó, nếu trái lệnh thì bị trảm lập tức không nhân nhượng.

"Nghiêm Tuấn, bản tướng là Đại Triệu vương triều Xa Kỵ tướng quân Đỗ Hoán, ngươi có dám cùng bản tướng đánh một trận?"

Sau một khắc Đỗ Hoán cưỡi hãn huyết bảo mã đi tới trước cổng thành, rống to.

"Có gì không dám?"

Nghiêm Tuấn khinh thường cười lạnh, trực tiếp đồng ý khiêu chiến của Đỗ Hoán.

Nghiêm Tuấn ngay sau đó trực tiếp từ trên thành lầu nhảy xuống đứng trước mặt Đỗ Hoán, ánh mắt sát ý lăng lệ.



"Giết!"

Đỗ Hoán rống to một tiếng, trực tiếp g·iết tới Nghiêm Tuấn, hắn muốn trực tiếp chém g·iết Nghiêm Tuấn để xả giận trong lòng.

Mà Nghiêm Tuấn thấy vậy liền cười gằn, Đỗ Hoán chỉ là một vị Trúc cơ đỉnh phong võ giả mà thôi, làm sao có thể là đối thủ của hắn sau khi chuyển tu huyền cấp công pháp mà bệ hạ ban tặng?!

"Không biết sống c·hết!"

Nghiêm Tuấn khinh thường nói, sau đó Nghiêm Tuấn cùng Đỗ Hoán lập tức v·a c·hạm nhau kịch liệt.

Oành!

Trong nháy mắt Đỗ Hoán trực tiếp bay ngược mà ra, miệng phun máu tươi, ngũ tạng lục phủ sau khi v·a c·hạm với công kích của Nghiêm Tuấn liền bị xê dịch, sau đó đi đời nhà ma.

Mãi đến tận thời khắc cuối cùng của sinh mệnh, Đỗ Hoán mới rõ ràng Nghiêm Tuấn có thực lực khủng bố cỡ nào, Nghiêm Tuấn tuyệt đối là một vị nửa bước Kim Đan kỳ cao thủ.

Lúc này Nguyên soái Vũ Hạ Nghiêm càng là trợn mắt ngoác mồm, Đại Diệp vương triều một vị nhị phẩm võ tướng dĩ nhiên dễ như ăn cháo chém g·iết Đỗ Hoán? Đây rõ ràng là chiến lực nữa bước kim đan kỳ, thậm chí mạnh hơn.

"Nguyên soái Vũ Hạ Nghiêm, có dám cùng bản tướng đánh một trận?"

Nghiêm Tuấn nhìn chằm chằm vào Vũ Hạ Nghiêm, lạnh lùng nói.

"Nghiêm Tuấn, bản tướng không nghĩ tới ngươi dĩ nhiên đột phá tới nữa bước kim đan kỳ, hẳn là sau lưng ngươi có cao nhân?"

Nguyên soái Vũ Hạ Nghiêm nhíu mày, hỏi.

Nghiêm Tuấn cười lạnh không đáp, chỉ cúi đầu xuống về hướng tường thành như cung nghênh ai đó.

Nguyên soái Vũ Hạ Nghiêm đưa mắt theo hướng phía Nghiêm Tuấn cúi đầu, chỉ thấy trên tường thành một vị thanh niên nam tử tuấn lãng nhưng không kém uy nghiêm đang đứng sừng sững, giống như một vị đế vương sở tại, vô cùng cao ngạo.

"Hắn là...Diệp hoàng đế, Diệp Hải. . .?" Sắc mặt Vũ Hạ Nghiêm rung động khi nhìn thấy dung nhan của vị thanh niên nam tử này.

"Haha.. xem ra bổn vương đến kịp lúc để xem trận chiến này."



Ánh mắt Diệp Hải lóe lên một luồng sát ý nghiêm nghị, mỉm cười nói.

"Bệ hạ vạn tuế. . .vạn tuế. . . vạn vạn tuế!" Vô số binh sĩ trấn đông quan đồng loạt quỳ xuống sau khi thấy Diệp Hải xuất hiện, ánh mắt cuồng nhiệt xen lẫn ngạc nhiên.

"Chúng quân bình thân." Diệp Hải phất tay, một luồng cự lực vô song nâng đỡ hơn năm trăm nghìn binh sĩ cùng lúc đứng lên, để lộ râ thực lực vô cùng khủng bố.

Ngay sau đó Diệp Hải trầm giọng quát ‌ nói: "Võ Minh Chiếu."

"Có thuộc hạ."

Thân ảnh Võ Minh Chiếu như quỷ mị xuất hiện sau lưng Diệp Hải, cung kính quỳ xuống.

Thấy Võ Minh Chiếu thân ảnh xuất hiện, vô số binh sĩ đại triệu chợt giật mình, bọn họ đều nhận ra thân phận của Võ Minh Chiếu.

So với Diệp Hải chỉ có số ít người địa vị cao trong thập quốc mới biết chân dung, thì Võ Nguyên hoàng đế Võ Minh Chiếu tên tuổi cùng dung nhan thiên hạ đêu biết, dù sao hắn tại vị cả hơn mấy chục năm rồi.

"Giết sạch!"

"Đại Triệu quân sĩ một tên cũng không để lại."

Diệp Hải thu hồi ánh mắt, sau đó quay đầu nhìn về phía Võ Minh Chiếu, sát ý xông thẳng lên trời, quát khẽ.

"Thuộc hạ lĩnh mệnh."

Võ Minh Chiếu cung kính tuân lệnh, lúc này thân ảnh hắn bước ra một bước.

Oanh — —

Kim Đan trung kỳ khí tức như cột sóng xông thẳng lên trời, ầm vang bạo phát, uy thế bao phủ toàn bộ Trấn Đông quan.

Võ Minh Chiếu chợt quát lên: "Trấn đông binh sĩ ở đâu."

Tiếng quát to này vang vọng đất trời, dẫn tới bầu trời vang lên từng đợt sóng xung kích oanh tạc bốn phía, tiếng to như hồng lôi cuồn cuộn.

"Trấn Đông doanh ở đây!"

Hơn năm trăm nghìn Trấn Đông Doanh tướng sĩ, giờ phút này vẻ mặt ai nấy đều phấn khích cùng điên cuồng rống lên, sát ý đầy tràn.

Đồng thời trên tay Võ Minh Chiếu rút ra bảo đao chỉ hướng về phía nguyên soái Hạ Vũ Nghiêm, lạnh lùng quát to một tiếng: "Theo bản tọa đạp diệt kẻ địch, g·iết!"

"Giết g·iết g·iết!"

Vô số binh sĩ Trấn Đông doanh hưởng ứng gầm thét không tiếc mạng mà lao về phía Đại Triệu.