Thần Bí Lão Công Không Thấy Mặt

Chương 200







Từ Nhị gia bị dọa cho giật mình khi nhìn thấy nụ cười hữu nghị có phần quỷ dị của cô gái tóc dài, muốn nói là người hàng xóm này có phải quá tốt rồi không? Lúc con gái bọn họ mất tích mới tốt nghiệp đại học được hai năm, mới bắt đầu công việc căn bản không kiếm được nhiều tiền, nhưng mỗi năm con bé vẫn muốn gửi tiền về cho gia đình, bản thân ăn uống ngủ nghỉ cũng muốn tiêu không ít tiền, mỗi lần như vậy bọn họ đều không cần, nhưng con bé cứ ép phải nhận. Chi tiêu lặt vặt, một năm cũng không còn bao nhiêu.

Huống hồ con gái bọn họ đã chết mấy năm rồi, người hàng xóm này lại tới đưa bọn họ nhiều tiền như vậy, còn nói là con gái bọn họ đưa, điều đó là không thể nào.

Vị cảnh sát vẫn luôn đứng bên cạnh nói, “Hai người nhận đi, quả thực Cố đại sư là hàng xóm của con gái hai người.”

Từ Nhị gia nhận tiền, nghĩ thế nào cũng cảm thấy không yên tâm, đương nhiên trong lòng vẫn rất cảm động, cô gái này nhìn có vẻ rất đáng sợ, nhưng lòng dạ tốt bụng, không giống như những người nhìn có vẻ rất nhu nhược dịu dàng, nhưng chuyện gì cũng làm được!

Cố Phi Âm nhận được một làn sóng người tốt, Bính Bính chống cằm âm trầm.

Buổi tối hôm đó, Từ Bính Bính kích động báo mộng ba mẹ mình biết, tiền là của cô, là cô cực khổ kiếm được, mặc dù tìm cô gái tóc dài đổi, nhưng cũng không phải cho không.

“……???”


Sáng ngày hôm sau lúc Từ Nhị gia tỉnh lại cảm thấy không thể nào hiểu được, bọn họ mơ thấy một giấc mơ kỳ lạ? Nghĩ tới con gái, lại cảm thấy giấc mơ kỳ lạ chính là giấc mơ kỳ lạ, dù sao cũng tốt hơn là không mơ thấy con gái.

Lúc bọn họ rời khỏi thành phố A, mắt đã khóc đến sưng lên, bọn họ vẫn luôn nghĩ rằng con gái bọn họ bị mất tích, vẫn luôn suy nghĩ biện pháp tìm người, cũng suy đoán khả năng lớn nhất chính là bị bọn buôn người lừa tới những vùng núi hẻo lánh để lấy chồng, nói không chừng qua năm nữa sẽ quay trở lại, tóm lại là người vẫn còn sống, đâu nghĩ tới lúc Từ Anh mất tích sớm đã chết từ lâu rồi?

Bây giờ người đầu bạc tiễn người đầu xanh, đương nhiên trong lòng sẽ cực kỳ đau khổ, cũng may hiện tại hung thủ đã bị bắt, cũng coi như cho bọn họ một tia an ủi.

Đương nhiên Bính Bính đã chết thì phải làm tang lễ, Bính Bính cũng trở về quê hương, còn dẫn theo bà lão, nữ quỷ áo đỏ, nữ quỷ trung niên, còn có những tiểu quỷ ở căn nhà ma, từ sau khi chết bọn họ chưa được uống chén rượu, không dễ gì mới có cơ hội uống chén rượu, đương nhiên là xếp thành một hàng rất dài đi theo Bính Bính trở về nhà.

Cố Phi Âm cũng muốn đi, cô cũng muốn uống chén rượu, đương nhiên biết chén rượu ngon tới cỡ nào, thịt cá xếp đầy bàn còn tùy ý ăn, giống như một thiên đường, chỉ nhìn đã cảm thấy đặc biệt xa xỉ, một bàn ăn đó đủ để cô ăn một tháng. Đáng tiếc cô phải đi làm không đi tới đó được, chỉ có thể tiếc nuối nhìn những tiểu quỷ đi theo Bính Bính, khiến cô ngưỡng mộ muốn chết.

Lúc này cô cũng muốn làm quỷ, không phải là con người vì kế sinh nhai mà bôn ba kiếm sống…… Quên đi, vẫn nên làm việc cho tốt, dù sao thì những ngày tháng ở nhân gian rất gian khổ, áp lực rất lớn về cạnh tranh công việc, không thể làm qua loa được, bằng không thì không một bữa cơm, mà là mấy bữa cơm cũng không ăn được.

……

Đương nhiên chuyến đi phải mất mấy ngày, chỉ có điều nỗi oan của Bính Bính đã được rửa sạch, hai tên hung thủ đều bị bắt về quy án, chờ đợi bọn họ sẽ là sự trừng phạt của pháp luật, còn có sự quan tâm đặc biệt của những tiểu quỷ, đương nhiên là sau khi chết phải ngâm trong chảo dầu mấy năm mới được, bây giờ sống hay chết cũng không hề dễ chịu.

Nữ quỷ áo đỏ nói: “Thù của Bính Bính đã báo, tâm nguyện còn lại đã hoàn thành, cô có muốn đi địa giới không?”

“Cái gì? Bính Bính phải đi rồi?”

“Thù đã báo rồi, ở lại nhân gian cũng không có chuyện gì để làm, nhất định phải đi rồi.”

Vừa dứt lời, những tiểu quỷ đều kinh ngạc, đồng loạt quay đầu nhìn Bính Bính đang không ngừng gặm nến, mặt cô ấy thâm trầm mắt xoay tròn, cúi đầu tiếp tục gặm nến.

Đừng nói, nếu Bính Bính phải đi, Cố Phi Âm vẫn có chút luyến tiếc, dù sao thì bọn họ ở chung vui vẻ như thế nào, còn làm hàng xóm của nhau lâu như vậy, tình cảm không chỉ có một chút.

Cố Phi Âm nghĩ nghĩ nói: “Nếu không thì chúng ta tổ chức một bữa tiệc vui vẻ để chia tay Bính Bính? Tiễn cô ấy một đoạn đường, hy vọng kiếp sau cô ấy sẽ đầu thai làm người tốt, làm người có tiền thì có chút khó, dù sao thì yêu cầu để đầu thai làm người có tiền vẫn rất cao, ừm, tứ chi hoàn thiện là được rồi.”

Nữ quỷ áo đỏ kinh ngạc: “Bữa tiệc chia tay?”

Nữ quỷ trung niên nói: “Bữa tiệc chia tay thì có thể, dù sao Bính Bính phải đi rồi, cuối cùng mọi người chúng ta cũng tụ tập náo nhiệt một trận.”


Quỷ chặt đầu và quỷ không đầu cũng giơ tay tán thành, bọn họ thích náo nhiệt nhất.

Quỷ phu nhân đang duỗi móng tay nói: “Lúc nào? Đến lúc đó nói một tiếng, nếu cần người giúp đỡ thì cứ nói, có thể tìm Tiểu Hỉ.”

Tiểu Hỉ cười hì hì.

Bà lão: “……”

Bính Bính: “……”

Đương nhiên bữa tiệc chia tay Từ Bính Bính phải náo nhiệt, những tiểu quỷ ở căn nhà ma gần cầu vượt đều muốn tới, lúc đầu còn có kế hoạch tới tặng quà chia tay, nhưng nghĩ tới Bính Bính đi đầu thai chứ không phải đi xa, tặng quà cho cô ấy không phải mấy con quỷ chiếm được tiện nghi sao, vậy thì rất tiếc, nghĩ đi nghĩ lại vẫn là thôi đi.

Hơn nữa một bữa tiệc chia tay mà thiếu thịt, rượu thì không thỏa thích, vì thế bắt đầu bàn bạc góp chút tiền, tìm chủ nhà đổi tiền, mua chút thịt heo và gà vịt về nấu, ngoài ra bọn họ còn bảo quỷ nước đi bắt một ít cá trở về, hấp kho đều có thể, mùi vị cũng không tệ.

Cố Phi Âm còn nói: “Bây giờ mua đồ thực sự rất đắt, tùy tiện mua một con gà mái phải mất trăm tệ, nếu mọi người có thời gian, thì đi bắt một ít gà rừng vịt trời trở về, thuận tiện lại đào một ít nhân sâm, vừa ăn ngon lại không mất tiền, rất đáng giá. Chỉ tiếc là lợn rừng là động vật được bảo vệ, không được bắt, nếu không thì tùy tiện bắt một con lợn rừng là phát tài rồi!”

Những tiểu quỷ nghe thấy chủ ý này thực sự không tồi, gà rừng có thể vào núi bắt, còn vịt trời thì phải xem quỷ nước rồi.

Quỷ nước: “……???”

Bây giờ hắn không chỉ bắt cá tôm, còn phải phụ trách bắt vịt trời nữa sao? Quả nhiên là một đám quỷ không biết thỏa mãn!

Bên này bởi vì từ tiệc chia tay của Bính Bính mà bận rộn, thì bên kia cuối cùng hòa thượng Liễu Nguyện cũng tới thành phố A, lúc nhìn thấy thành phố A, đôi mắt lão không kiềm được nước mắt.

Ông cũng không biết rốt cuộc mình đã tới đây như thế nào, đừng nói ông, ngay cả Tịnh Hành cũng mỏi mệt, tiều tụy không thể tả.

Trên đường đi tới đây bọn họ này thực sự đã gặp rất nhiều chuyện, trật đường ray chỉ là chuyện nhỏ, chẳng qua là cần tốn nhiều thời gian một chút, chờ một lát là có thể tới đích, nhưng điều đáng sợ nhất là túi tiền bị trộm, điện thoại cũng bị trộm, đã vào trong cục cảnh sát hai lần, dằn vặt qua lại, huống hồ trên thế giới này không có tiền một bước cũng khó đi, đây quả thực là ác mộng.

Có thể sống sót tới thành phố A, đó quả thực là bọn họ phúc lớn mạng lớn.


Bọn họ đã như vậy, thì hiển nhiên Chân Độ càng thảm hại hơn, lúc đuổi theo tên trộm cậu ta đã té nhào một cái, cánh tay vốn đã gãy càng trở nên nghiêm trọng hơn, lúc này động một chút cũng rất đau, nhưng tinh thần cậu ta vẫn rất tốt, vẫn còn cười hớn hở được, thấy cậu ta như vậy Liễu Nguyện và Tịnh Hành chỉ cảm thấy hoảng sợ, mồ hôi lạnh túa ra.

Cũng may bọn họ sắp tách ra rồi! Cuối cùng cũng tách ra rồi!

Liễu Nguyện chắp tay trước ngực, A di đà phật: “Chúng ta đã tới thành phố A, vậy bây giờ tách ra đi, chúng tôi còn có chuyện quan trọng khác cần phải làm.”

Chân Độ nói: “Được.”

Liễu Nguyện kéo Tịnh Hành trực tiếp rời đi, đầu cũng không dám quay lại, chỉ sợ Chân Độ nói bọn họ cùng đường có thể đi cùng nhau, Chân Độ thực sự là ác mộng, ông sợ ở cùng Chân Độ quá lâu, chính mình sẽ chết oan uổng, vậy thì không có cách nào nhìn thấy chị Cố!

Tịnh Hành vẫn quay đầu lại nhìn, nói thầm với sư phụ: “Rốt cuộc số mệnh của Chân Độ là gì? Vì sao cậu ấy lại xui xẻo như vậy, giống như bị thứ gì đó cố ý nhằm vào.”

Liễu Nguyện cũng không nhìn thấu Chân Độ, mấy năm ông đi theo sư phụ cũng chưa từng gặp số mệnh nào lại kỳ lạ như vậy, chỉ có điều nếu nhìn không thấu, điều đó có nghĩa là ông trời không muốn người khác nhìn thấu, đây là số mệnh của Chân Độ, tất cả còn phải xem cơ duyên.

“Nếu sư phụ ta còn sống, có lẽ ông ấy sẽ biết một chút, nói không chừng có thể giúp Chân Độ.”

Tịnh Hành biết, sư phụ của Liễu Nguyện cũng chính là sư tổ của cậu ta, chùa Bạch Ngọc cũng một tay ông ấy thành lập.

Sư tổ trong truyền thuyết có trình độ Phật học cực kỳ cao, trên thông thiên văn dưới thông địa lý, có thể nhìn thấy kiếp trước và tương lai, những ngày ông ấy giảng kinh trong phạm vi mười dặm những đại quan quý nhân * tranh nhau tiến lên phía trước, cũng vì sư tổ mà chùa Bạch Ngọc từ một ngôi miếu nhỏ ở đầu thôn đầu đã biến thành Phật điện rộng lớn như bây giờ.
Nữ quan trong cung thời xưa.
……

Liễu Nguyện và Tịnh Hành sau khi thoát khỏi Chân Độ thì trên đường đi nhẹ nhõm hơn rất nhiều, hai người đi nhiều chuyến xe buýt, yên ổn tới trước nhà Cố thí chủ, lúc này Cố Phi Âm cùng với những tiểu quỷ đang ở trong nhà hầm gà rừng vịt trời, đương nhiên giết gà vịt không cần cô phải làm, quỷ nước sớm đã ở bờ sông xử lý tốt, trở về rửa sạch một chút là được. Ngoài ra còn phải mua chút nước sốt chấm thịt heo, dù sao thì buổi tối cũng là tiệc chia tay, đồ nên chuẩn bị vẫn nên chuẩn bị cho tốt.