Chương 28: Liều Mạng
Chương 28: Triêu Mẫn Liều Mạng
Ý đã quyết, nữ tử áo đen nắm chặt thanh đao, khí huyết trong người toàn bộ bùng nổ. Nàng bắn thẳng về phía bác gái Bạch Cương, bắt đầu vung đao.
Một đao, lại một đao, như gió như bão, mặc kệ có tác dụng hay không liên tục trảm ra.
Vút v·út !!!
' Keng — — '
Vút !!
Chỉ trong một thời gian ngắn nàng đã vun ra vô số đao, thanh đao dần bốc ra hơi nóng, màu sắc trở nên đỏ hồng như vừa được đặt trong lò nung.
" A " Cảm nhận được bản thân đã đến cực hạn, nữ tử áo đen hét lớn, khí huyết toàn bộ chạy đến hai tay, nàng dùng toàn lực vung ra một đao cuối cùng từ trên xuống dưới, trong đôi mắt phượng hiện lên tia máu.
" C·hết — —"
Nhiên Mộc Đao Pháp !!!
Lưỡi đao vạch qua không gian, mãnh liệt như gió bão, tiếng ' Xẹt ' vang lên, không khí bị xé rách, Bạch Cương trong hình hài bác gái lập tức b·ị c·hém làm đôi.
Cơ thể Bạch Cương xuất hiện một vết đứt từ vai trái kéo xuống hông phải, cả cơ thể phân chia thành hai nữa.
" Hộc hộc " Nữ tử áo đen khuôn mặt tái nhợt, thở dốc liên hồi, nàng dùng thanh đao cắm xuống mặt sàn chống đỡ thân thể.
" Một chút nữa...chỉ một chút nữa nó đã tiến hóa thành Hắc Cương " Nhìn lông tóc của bác gái đã sắp biến thành màu đen hết, trong lòng nàng thấy rất kinh sợ.
Chuyện quái gì thế !? Sao Bạch Cương có thể trong thời gian ngắn như vậy tiến hóa lên Hắc Cương !? Dù nó ăn rất nhiều thịt người cùng uống lượng lớn máu tươi cũng không có khả năng.
Tuyệt đối không thể !
Dù rất khó tin, rất nghi hoặc nhưng bây giờ nàng không có thể gian để đoán mò, bên kia còn một con Hắc Cương đang ở đó, Diệp cố vấn bọn họ thì không biết đến bao giờ mới đuổi đến kịp.
Cố nén đau nhức, nàng nhanh chân đến gần chiếc hộp chứa thanh đao, từ bên trong lấy ra một chiếc kim tiêm, trong kim tiêm có một loại dung dịch đặc sệt màu đỏ tươi.
Mở nắp ra, nàng khẽ cắn răng cắm mũi kim vào cổ tay, sau đó tiêm tất cả dung dịch vào trong người.
' Khí Huyết Nhân Tạo ' đây là loại sản phẩm mới được nghiên cứu ra, có tác dụng cấp tốc khôi phục khí huyết cho võ giả trong lúc chiến đấu, tác dụng vô cùng tốt, dù là võ giả Tông Sư cũng có thể khôi phục một nửa khí huyết.
Tốt thì tốt đấy nhưng nó vẫn có nhược điểm, đó là không thể dùng liên tục, một người mỗi tháng chỉ có thể sử dụng tối đa ba lần, nếu vượt qua có khả năng sẽ để lại tổn thương không thể phục hồi.
Nữ tử áo đen tên Triệu Mẫn, là đội phó đội 2, trực thuộc chi bộ Ma Đô, Cục Quốc An Đặc Cấp.
Là đội phó của một đội cấp cao, nàng liền là Võ giả Tiên Thiên cực hạn nên dùng một mũi tiêm đã đủ để khôi phục toàn bộ khí huyết.
Dung dịch màu đỏ hòa lẫn vào máu tươi, Triệu Mẫn cảm giác như có vài trăm con kiến đang bò trong người, không đau đớn gì nhưng khó chịu không tả được.
Bất quá khó chịu là đáng giá, cơ thể từ trạng thái trống rỗng quay lại trạng thái đầy đủ khí huyết, Triệu Mẫn thấy không có vấn đề liền vác đao đi nhanh về chỗ Hắc Cương.
Lúc này tình hình bên đó đã rất không ổn, bốn tên đặc công đã trở thành t·hi t·hể lạnh lẽo nằm dưới mặt sàn, tên đội viên kia cũng bị móng vuốt cào ra ba v·ết t·hương lớn ở ngực.
Thấy vậy Triệu Mẫn liền g·iết vào, khí huyết bùng nổ một đao chém lui Hắc Cương, quay sang nhìn tên đội viên b·ị t·hương kia. " Lui về xử lí v·ết t·hương đi, sau đó qua hỗ trợ Đường Phi "
Ý nghĩ rất tốt, nhưng Hắc Cương không phải không khí, nó như phát điên mặc kệ Triệu Mẫn chém lên người mình, lao nhanh đến cạnh tên đội viên b·ị t·hương.
Tên đội viên đó tưởng Triệu Mẫn đến đã an toàn nên hoàn toàn không kịp phản ứng, trong ánh mắt sợ hãi của hắn năm cái móng tay đen của Hắc Cương đã bóp lấy đầu.
Hắc Cương bóp chặt ' Rắc — ' xương sọ lập tức vỡ vụn, nó kéo mạnh tay về, cái đầu của tên đội viên liền bị rút ra, tách khỏi thân thể.
Máu tươi tại phần cổ chảy như xối nước xuống, Hắc Cương đưa đầu đến cạnh miệng mình, thỏa thích uống máu.
" Mẹ kiếp, đi c·hết đi !!!" Cảm xúc của Triệu Mẫn lập tức bạo tạc.
Nàng xông đi lên, một hơi chém ra vô số đao, lưỡi đao một lần nữa trở nên đỏ hồng, khi đã tích tụ đủ uy lực, liền chém ra một đao mạnh nhất.
Nhiên Mộc Đao Pháp !!!
' Phốc — '
Bả vai Hắc Cương lập tức bị lưỡi đao sắc bén chém trúng, một cánh tay bay thẳng ra ngoài.
Hắc Cương b·ị c·hém mất cánh tay, cũng nhân cơ hội này dùng tay còn lại đập ra, móng vuốt cắm thẳng vào bụng Triệu Mẫn.
" A !" Triệu Mẫn kêu lên đau đớn, dùng phần khí huyết cuối cùng đá một cước, thành công giữ khoảng cách với Hắc Cương.
Hắc Cương bị đá lùi, muốn tiếp tục t·ấn c·ông Triệu Mẫn nhưng bị rất nhiều viên đạn đánh tới ép nó không thể tiến lại gần.
" Khục khục — " Triệu Mẫn té ngã trên sàn, ho ra máu đen, liên tục thi triển hai lần Nhiên Mộc Đao Pháp đã tạo áp lực rất lớn với cơ thể nàng, nếu không phải có ' Huyết Khí Nhân Tạo' chống đỡ, nàng rất có khả năng đã đột tử.
Giờ làm sao ?
Triệu Mẫn dùng tay che miệng, đầu óc mờ mịt, dựa theo tình hình này nếu Diệp cố vấn không đuổi đến kịp thì bọn họ chỉ có thể chờ c·hết.
" Ư " Nàng muốn nhặt thanh đao lên, bất quá cơ thể không ra sức, hai chân phù phiếm, đôi tay rỉ ra máu tươi do dùng sức quá nhiều.
" A " Một đặc cảnh hét thảm, bị cương thi cắn rách cổ họng.
Hắc Cương dù b·ị c·hém mất một bên vai cùng tay trái cũng không phải mấy tên đặc cảnh cầm súng tiểu liên có thể đối phó, bắn có trúng hay không là chuyện nhỏ, có tác dụng hay không mới là chuyện lớn.
' Phốc ' Lại một đặc cảnh c·hết đi, lần này là bị móng vuốt đâm xuyên ngực, trái tim xuất huyết.
" Đồ khốn !!!" Người đặc cảnh cuối cùng còn sống sót đã sắp sụp đổ tinh thần khi nhìn từng người đồng đội c·hết thảm. " Đi c·hết đi đồ quái vậy "
Oành oành — — !!!
Một băng đạn được bắn ra, Hắc Cương không chút tổn hại nhanh chóng tiếp cận hắn.
Tên đặc cảnh nhìn rõ thấy móng vuốt đã đến sát mặt mình, mùi vị tanh tưởi chui thẳng vào mũi, hắn thần sắc tái nhợt, trong mắt hiện ra vẻ tuyệt vọng.
Móng vuốt đen đúa tanh tưởi đã chạm đến da mặt, một v·ết t·hương rỉ máu dần xuất hiện, c·ái c·hết đã sắp đến.
Nhưng vào lúc này, một cây cột sắt từ xa bay đến, nó bay v·út qua đập thẳng người Hắc Cương, ' Vút — — uỳnh !!!' nó như một quả bóng bị đập bay ra xa, va vào mặt tường tạo ra một vết lõm rất lớn.
Từ phía xa một thân ảnh lao nhanh đến.
" Diệp cố vấn !" Triệu Mẫn vui mừng khi thấy người đến, biết mình được cứu rồi.
Diệp Phàm hướng về phía nàng khẽ gật đầu, chỉ là vào giờ phút này khuôn mặt điển trai của hắn lại vô cùng khó coi, khó chịu như ăn phải con ruồi, không khác gì cha mẹ vừa q·ua đ·ời.
...
Một vài khu vực trong thành phố Ma Đô đã rơi vào hỗn loạn. Nhưng nơi đây, trường đại học Phúc Đán vẫn giữ được trạng thái yên bình, sinh viên nên đến liền đến, lão sư nên dạy học liền dạy học.
Trước cửa phòng giáo viên, một thân ảnh thon dài lén la lén lút như ă·n t·rộm đi đến.
Là Chu Tử Huyên.
Nàng đi thẳng vào trong phòng, gặp Lưu lão sư, Lưu Lãng Chiếu.
" Lưu lão sư ~~ " Chu Tử Huyên dùng giọng điệu làm người ta nổi da gà để chào hỏi.
Lưu Lãng Chiếu nhìn qua, nghi hoặc hỏi. " Là Tử Huyên à, lại làm sao rồi "
" Hì hì, ta đến xin nghỉ buổi chiều" Chu Tử Huyên thẹn thùng nói.
" Lại nữa ? " Lưu Lãng Chiếu cau mày, nhắc nhở nàng. " Gần đây ngươi xin nghỉ hơi nhiều đấy, dù thành tích có tốt cũng không nên quá lười biếng "
" Được rồi lão sư, ta biết mà thành tích chắn chắn sẽ không tụt đâu " Chu Tử Huyên nhõng nhẽo một hồi cuối cùng cũng được đồng ý, vừa định rời đi thì đột nhiên chú ý thấy Lưu lão sư giống như rất mệt mỏi, mí mắt có quầng thâm đen như gấu trúc.
Thế là nàng hiếu kỳ hỏi. " Lưu lão sư, ngươi ngủ không đủ giấc à "
Lưu Lãng Chiếu nghe vậy bất đắc dĩ xoa xoa mí mắt. " Ta cũng không biết bị sao nữa, ngủ đủ nhưng sáng sớm vẫn rất mệt mỏi, mí mắt thì thâm đen..."
" Ta đã bị thế mấy ngày nay rồi, chỉ có thể dùng sản phẩm dưỡng da bôi lên che khuất đi thôi "
" Lão sư vẫn là nên đi bệnh viện kiểm tra thử xem..."
" Ngươi nói đúng, có thời gian rảnh ta sẽ đi "
Chu Tử Huyên cùng Lưu Lãng Chiếu trò chuyện thêm chốc lát liền xin phép rời đi, nàng còn có chuyện quan trọng cần làm.