Chương 16: Buổi Hẹn
Cục cảnh sát, phòng họp thuộc tổ chuyên án.
" Phương đội " Tô Nhu đứng ra giao một cặp văn kiện cho Phương Chính, vẻ mặt tương đối kém cỏi. " Vụ án lần này có cái gì đó rất không đúng "
" Nói thế nào ? " Phương Chính vừa hỏi vừa lật xem tài liệu.
" Hai phu thê Vương Kiến Xuân t·ử v·ong không có gì đáng nói, hung khí cùng là dao làm bếp...ngoại trừ hiện trường tàn nhẫn ra không có để lại quá nhiều dấu vết, chỉ có thể xác định trong biệt thự có kẻ đột nhập "
" Vấn đề ở chỗ hai người con, Vương Sinh cùng Vương Tuệ Tuệ..." Tô Nhu nói đến đây lộ rõ vẻ nghi hoặc.
" Theo khám nghiệm tại hiện trường cho thấy bọn họ đã ở trong phòng sinh hoạt hơn một tháng, không bước ra ngoài một bước "
Những người trong phòng họp nghe đến đây liền nhíu mày, suy tư.
" Đây là...bị phụ mẫu giam lỏng ?" Có đội viên đưa ra suy đoán.
Tô Nhu ngay lập tức phản bác " Không thể, cách đây hai ngày bọn họ vẫn ra ngoài ăn chơi làm việc như bình thường "
Không đợi người khác đưa ra ý kiến, nàng tiếp tục nói.
" Theo như khám nghiệm có thể xác định cả hai t·ử v·ong đều là do c·hết đói, thậm chí trong dạ dày của Vương Sinh còn phát hiện một mảnh túi xách da cá sấu..."
" Ta phán đoán có lẽ đối phương vì quá mức đói nên đã cưỡng ép xem nó như thức ăn "
"..."
"..." Cả căn phòng rơi vào tĩnh lặng, cả đám đều cảm thấy vô cùng khó hiểu, thấy quỷ dị, cứ như đang nghe chuyện ma.
Im lặng vài phút, có một cảnh sát kinh nghiệm nhiều năm nói ra ý nghĩ.
" Các ngươi không cảm thấy mọi việc rất xung đột logic sao "
" Nếu như Tô Nhu nói là đúng thì trừ phi có hai người giống nhau như đúc mới làm được "
" Cho dù hai người bị giam giữ được thả ra ngoài để tránh nghi ngờ thì tại sao bọn họ không cầu cứu !? Chỉ cần ra ngoài liền sẽ có vô số cơ hội "
Tô Nhu bất đắc dĩ " Đây cũng là những điều làm ta khó hiểu "
" Ta cảm thấy..." Lại có người đưa ra ý kiến, cả phòng bắt đầu thảo luận dựa theo dấu vết để lại.
Lúc này Phương Chính thần sắc lo nghĩ hướng Tô Nhu dò hỏi. " Tại hiện trường thứ đó không có xuất hiện cái gì dị thường chứ !? "
Hắn hỏi rất mơ hồ nhưng Tô Nhu ngay lập tức hiểu rõ.
" Không có " Nàng lắc đầu vung vẩy tay phải, nhẹ giọng tự giễu. " Vả lại nếu có thì ta cũng sẽ không báo cáo cho ngươi, tất nhiên, khả năng càng cao là liền cơ hội để báo cáo đều không có "
Phương Chính gật gù, giọng điệu ngưng trọng. " Nếu không có vấn đề vậy thì tiếp tục điều tra..."
" Bất quá phải đề cao cảnh giác, lượng sức mà làm, đừng đem mạng mình ra làm trò đùa "
Nhắc nhở thủ hạ xong, không đợi nàng đáp lại hắn liền gia nhập vào đám người đang thảo luận.
...
Trong biệt thự.
Trần Vũ lượn một vòng ngoại thành hóng gió xong quay về, vừa sắp bước xuống lầu lập tức đụng phải A Hổ từ bên dưới đi lên, trong tay còn cầm một túi dụng cụ sửa chữa.
" A ? Thiếu gia, ngươi rốt cuộc tỉnh " A Hổ giật mình một cái, tiếp đó nịnh hót nói.
" Thiếu gia ngưu bức, ngủ một giấc từ sáng đến tận tối, đến Tần ca muốn tìm đều tìm không được "
"..." Trần Vũ.
???
Ngủ mẹ nó, ta đây là đi làm chính sự.
Trong lòng thầm mắng, mặt ngoài vẫn giữ vẻ nghiêm túc, nhìn chằm chằm vào thân hình to con A Hổ.
" Chế giễu ta !? "
" ! " A Hổ lập tức hoảng hồn, vội nịnh nọt sửa lời.
" Ây !? Ta là đang khen người đấy chứ, giấc ngủ thật tốt "
"..." Trần Vũ một lời tóm gọn tất cả tâm tình.
" Cút "
A Hổ khuôn mặt cứng đờ, nghĩ đến cái gì vội đưa túi đồ trong tay hướng về phía trước, nói. " Thiếu...thiếu gia, ta còn cần thay bóng đèn "
" Lăn "
' Bộp ' một tiếng, âm thanh vang dội.
Một thân hình to con từ trên bậc thang bay thẳng xuống, kẻ đó võ nghệ không kém, một cú luộn ngược đã có thể nhẹ nhõm tiếp đất an toàn.
" Ta đi trước " A Hổ mau chóng bỏ chạy, chớp mắt đã không thấy đâu.
Trí thông minh này thật tuyệt...
Trần Vũ cảm khái muốn dùng tay che mặt, A Hổ có thể dựa vào trí thông minh thế này ngoan cường sống đến bây giờ đúng là không dễ dàng.
Gần sáu giờ.
Có đầy đủ lực tự vệ làm Trần Vũ tâm tình rất tốt, tùy tiện nằm trên ghế sofa ăn chút bánh ngọt.
Cầm điện thoại lên, không thấy thông báo gì mới.
Nhìn thoáng qua thời tiết, hôm nay không mưa, ánh nắng dịu mát, thoải mái, thích hợp đi dạo.
Nhìn qua thời gian...
" ! "
Ta có phải hay không quên cái gì !?
Trần Vũ nằm ngẫm nghĩ, trong tay đem điện thoại quơ vòng vòng.
Cũng không sợ rớt bể, hư thì mua cái mới, dù sao về vật chất cái kia tiện nghi cha kế phụ trách toàn bộ, chỉ cần không quá bất hợp lí mọi chuyện đều rất dễ nói.
Tần Uyên đứng cạnh đó nhìn ra phía ngoài, trong mắt hiện ra quanh cảnh bầu trời dần tối đen, thế là tiến lên nhắc nhở.
" Thiếu gia, ngươi hôm nay cùng Chu tiểu thư có hẹn, cách thời gian hẹn còn có một giờ "
"..." Trần Vũ lười biến lật người dậy từ trên ghế, nghi hoặc ngay lập tức biến mất.
" Cái trí nhớ mất toi, suýt thì quên "
Chẳng lẽ di chứng do xuyên trở về !?
" Bất quá trưa giờ tập chung giải quyết chính sự cũng là một cái lí do " Tự biện minh cho mình xong, Trần Vũ bắt đầu chuẩn bị sơ sơ.
Nói thế nào thì nói, Chu Tử Huyên hiện tại vẫn là bạn gái của hắn, đi hẹn hò ăn mặc chỉn chu mới tốt.
Một đống lớn những thứ cần sửa sang, trang phục, đầu tóc, nước hoa,... Làm xong tất cả, hắn nhớ lại vẫn cảm thấy ngán ngẫm.
" Vẫn là thế giới bên kia tốt đẹp, khoác một cái áo choàng liền có thể chạy khắp thế giới..."
" Dù sao nơi đó vẫn còn là chế độ Bộ lạc, mạnh hơn nữa cũng là Đế chế, liền nước hoa đều mẹ nó không có...Một tên so một tên hôi thúi "
" May mà ta vẫn rất ở sạch, thường tắm, đáng khen nha" Trần Vũ nhớ lại chuyện cũ liền không nhịn được trêu chọc bản thân một phen.
Hôm nay Tần Uyên ăn mặc rất ra dáng, âu phục đen, dày da, kính mác, mọi thứ đầy đủ.
" Đi thôi "
...
...
7 giờ đêm.
Trần Vũ cùng Chu Tử Huyên ngồi đối diện nhau dùng bữa, từ trên cao nhìn xuống thành phố về đêm.
Phong cách cũ rích, Trần Vũ cũng không nghĩ ra được phương phức nào hay hơn, sến súa quá hắn không ưa lắm,...
Cũng không thể dẫn nàng bay thẳng lên không trung đi ? Phong cách đủ ngầu đấy nhưng không thích hợp ở thời điểm hiện tại, hắn đối với Chu Tử Huyên còn có đôi chút ngăn cách.
Hai người chăm chú dùng bữa, lâu lâu uống một tí rượu vang, không khí không tính kém.
Chu Tử Huyên ngoạm một miếng nhỏ gan ngỗng, bất thình lình ngẩng đầu lên, khó hiểu hỏi.
" Tiểu Vũ ~~~"
" Ngươi nhìn chằm chằm ta làm gì, ánh mắt thật kỳ quái, ta cũng đâu phải người ngoài hành tinh "
Trần Vũ đối với bạn gái của mình nên nhìn liền nhìn, liếc liền liếc, quang minh chính đại mà làm.
Chỉ bất quá ánh mắt đúng là có chút là lạ, châm chước vài giây hắn nhẹ giọng nói.
" Ngươi làm kiểm tra thật sự rất tốt sao ? "
"..." Chu Tử Huyên đang đưa ly rượu đến cạnh môi đỏ dừng lại mấy giây, sắc mặt hơi hồng lên đem cả ly rượu đổ hết vào miệng.
" Ực, ực —"
Suýt nghẹn, nàng vỗ vỗ bộ ngực làm núi non trùng điệp ở đó nhảy nhót mãnh liệt như sóng vỗ.
Thần sắc tức tối, giọng điệu căm tức nói.
" Tiểu Vũ vậy mà không tin ta !!! Lần này ta vận may rất tốt, tuyệt đối không có khả năng trượt "
Cánh tay thon dài trắng nõn giơ lên cao như thể muốn đập bàn, bất quá nàng ngẫm nghĩ lại thấy làm vậy quá mất hình tượng liền bé ngoan thu tay về.
Nàng ngẩng lên khuôn mặt hồng hào đỏ ửng, có lẽ do say rượu, nhìn vào bạn trai mình không chớp mắt.
"..." Trần Vũ cùng nàng bốn mắt nhìn nhau, thật lâu không nói nên lời.