Chương 13: Cảnh Sát Tìm Đến Tận Cửa
7h đêm, Cục cảnh sát thành phố.
Trong phòng họp, Phương Chính cùng hai đội viên đang lật xem các loại bản án, đối với cảnh sát thì giờ này vẫn còn rất sớm, về nhà là không thể nào về nhà, nên làm việc liền làm việc, nên tuần tra liền đi tuần tra.
Lâm Tử từ ngoài phòng họp đi vào, trong tay cầm một phần văn kiện.
" Phương đội, đã có thể xác định, Lý Ngũ t·ử v·ong hoàn toàn là do t·ai n·ạn trùng hợp..."
" Không có dấu vết nào cho thấy là do người làm, cũng không có người bám theo, có thể phủ định khả năng báo thù cho hai người học sinh..."
Phương Chính thoáng gật gù, đọc cặn kẽ phần báo cáo do Lâm Tử đưa đến, thấy không có vấn đề gì liền hướng về phía Lâm Tử nói: " Đóng hồ sơ đi, vụ án này kết thúc ở đây "
Nói với Lâm Tử xong lại nhìn về phía những đội viên khác trầm giọng.
" Hôm nay mọi người khổ cực một chút, gần đây các vụ án g·iết người gia tăng rất nhiều "
" Khu biệt thự tại phía đông vừa xảy ra vụ án diệt môn, c·hết một nhà bốn người "
" Hồ sơ đều ở trên bàn, mọi người cứ xem qua..."
Nói đến đây hắn chỉ vào đối diện một tên nam tử tuổi trẻ, soái khí, cả người tràn đầy ánh nắng,
Hắn là Vương Nhạc, giống Lâm Tử, cũng là người mới, đều là người có thiên phú không tồi, lúc ở tổ đội thường đã làm ra không ít thành tích, được đặc cách gia nhập vào tổ chuyên án.
" Tiểu Vương ngươi dẫn thêm vài người đến hiện trường hỗ trợ, Tô Mi đã sớm ở đó, nhớ đừng cậy mạnh, theo nàng học hỏi "
" Phương đội ngài yên tâm, ở cùng với Tô Nhu tiền bối ta tuyệt đối có thể phát huy hết thực lực "
Anh tuấn soái khí Vương Nhạc lễ phép vâng dạ, nụ cười tỏa nắng, chỉ là có thể nghe vào bao nhiêu thì ai mà biết được.
" Sợ chính là ngươi như vậy đấy" Phương Chính khóe miệng hơi co giật, thấy nhức đầu không thôi khi trong tổ đến một tên kỳ hoa.
...
Sáng sớm thứ sáu, Trần Vũ ngồi trên ghế sofa ăn sáng uống trà, vừa ăn vừa hướng hộ vệ dò hỏi.
" Tiểu Tần, bên ngoài xảy ra chuyện gì à, tối hôm qua hình như có tiếng xe cảnh sát "
Tần Uyên đã sớm tìm hiểu qua liền nói: " Nghe đâu một nhà bốn người bị g·iết, cách chúng ta hai tòa biệt thự... "
" Người giúp việc quên đồ nên mới sớm phát hiện ra, hiện trường rất thảm liệt, nữ giúp việc đều bị dọa khóc "
"..." Trần Vũ thấy hơi kỳ quái " Ngươi biết hơi nhiều quá thì phải "
" Ta có người quen cảnh sát, chút chuyện nhỏ " Tần Uyên cười nhạt trang bức.
" Lá gan rất lớn, không sợ bại lộ bị đá ra khỏi ngành sao "
" Ta không nói, hắn không nói, ngài không nói, ai biết ?"
" Há, ngưu bức " Trần Vũ tặng hắn một ngón tay cái, lại uống một ngụm trà nhàn nhạt nói.
" Bất quá không liên quan đến chúng ta, tìm hiểu sơ qua liền được, đừng tạo thêm phiền phức "
Tần Uyên sắc mặt hơi đổi, hiểu thiếu gia muốn nói đến điều gì " Ta hiểu được, sẽ không có lần sau "
Hai người vừa trò chuyện xong liền thấy A Hổ từ ngoài sân tiến vào, bước đi nặng nề.
" Thiếu gia, có hai cảnh sát đến, nói muốn gặp ngài "
"...!?" Trần Vũ thiếu chút nữa phun hết trà ra ngoài, vừa nói ba chữ không liên quan khỏi miệng cảnh sát liền tìm đến tận cửa.
Tự mình buồn bực vài giây liền để A Hổ đi ra mời cảnh sát vào.
Trần Vũ không có gì phải sợ, một nhà bốn người đó cũng không phải hắn g·iết.
Vả lại đối phương chắc chắn chỉ đến hỏi thăm người dân xung quanh thôi, trốn trốn tránh tránh mới là có vấn đề.
Rất nhanh, A Hổ liền dẫn theo hai vị cảnh sát đi đến.
Một nam một nữ, cả hai đều mặc cảnh phục, bên hông hơi trồi lên, có lẽ là súng ngắn.
" Đây là Trần Vũ thiếu gia, cũng là chủ biệt thự "
A Hổ hướng hai người giới thiệu, nữ cảnh sát gật đầu tỏ ra đã hiểu, đi đến cạnh bàn.
" Chào ngươi, ta là Tô Nhu, thành viên tổ chuyên án, hôm nay đến đây có vài việc cần hỏi thăm "
Nàng vừa nói vừa đưa tay phải ra, tay còn lại cầm một tờ giấy chứng nhận thân phận cho Trần Vũ nhìn.
" Chào ngươi Tô cảnh quan, ta là Trần Vũ " Trần Vũ lễ phép cùng đối phương bắt tay, khóe miệng nở nụ cười vô hại, cũng nhân đây đánh giá đối phương.
Tô Nhu hôm nay ăn mặc chỉnh chu cảnh phục, tóc đen nhánh buộc đuôi ngựa, trang dung thanh đạm, trên cổ tay phải đeo một chuỗi tràng hạt bóng loáng, cả người tràn đầy anh khí kèm chút lạnh lùng.
" Ta là Vương Nhạc, tạm thời là trợ lí của Tô tiền bối " Nam cảnh sát cũng tự giới thiệu, nụ cười tỏa nắng rộ lên trên mặt như tiêu chí để nhận biết.
" Chào ngươi " Trần Vũ mời cả hai ngồi vào ghế, cũng để Trần Uyên đi rót hai ly nước lọc.
" Cảm tạ " Tô Nhu nhìn thoáng qua ly nước, cảnh giác không uống, bắt đầu vào việc chính.
" Xin hỏi Trần tiên sinh, không biết ngươi có nhận biết Vương Kiến Xuân hay không ? "
" Không quen "
" Vậy ngươi tối qua có phát hiện điều gì bất thường không? "
" Cũng không " Trần Vũ trả lời dứt khoát, ánh mắt hơi sáng đánh giá qua lại trên người Tô Nhu.
Tô Nhu thoáng cau mày " Trần tiên sinh thật sự không biết gì về Vương Kiến Xuân sao, cũng không nghe hàng xóm nhắc qua điều gì ?"
" Ha ha " Trần Vũ bất thình cười lên rồi nói " Tô cảnh quan, xem ra ngươi tìm lộn người, ở đây ta cái gì cũng không biết "
" Ừm !? " Tô Nhu nhíu mày càng sâu, ánh mắt lộ rõ nguy hiểm.
Đúng sau lưng nàng Vương Nhạc đều theo bản năng để tay lên sát hông.
Lúc này Tần Uyên đứng ra chen lời vào " Tô cảnh quan có điều không biết, Trần thiếu gia chỉ vừa tỉnh lại được ba ngày sau hơn hai năm trong trạng thái thực vật "
" Đối với những hàng xóm không đủ quen thuộc thì không nhớ là chuyện rất bình thường "
"..." Tô Nhu thoáng gật đầu, cơ mặt hòa hoãn lại " Ra thế, có thể hiểu được, thứ lỗi vì hành động vừa nãy"
Nàng vừa nói vừa cho Vương Nhạc một ánh mắt, để hắn bỏ tay xuống, Tần Uyên hai người cũng thả lỏng cơ thể.
Trần Vũ lúc này cười cười giải tỏa không khí căng thẳng " Không sao, vậy rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra vậy ? "
" Chuyện tương đối phức tạp " To Nhu chần chờ chốc lát quyết định nói ra ít thông tin, biết đâu lại để đối phương nhớ được cái gì. " Ta chỉ có thể nói là có n·gười c·hết tại biệt thự của Vương Kiến Xuân "
" Không nói thể nói quá nhiều, nếu ngươi muốn biết thêm có thể chờ thông tin trên trang xã hội của cảnh sát "
Trần Vũ không ép nàng, tùy ý cùng đối phương trò chuyện thêm vài câu, rất nhanh sau vài phút Tô Nhu liền cáo từ rời đi.
" Thứ lỗi đã làm phiền, nếu Trần tiên sinh có nhớ ra việc gì vậy thì hãy liên lạc với bên cảnh sát "
Để lại số liên lạc, Tô Nhu liền dẫn theo Vương Nhạc rời đi, đến cuối cùng Trần Vũ vẫn không quên liếc thoáng qua người nàng, liếc qua cánh tay trắng nõn kia.
...
Hai người Tô Nhu vừa bước ra khỏi cổng, Vương Nhạc liền thu liễm nụ cười tỏa nắng, hơi khó chịu nói " Hừ, tên Trần Vũ đó đúng là khó ưa "
" Lúc nãy cứ lâu lâu lại liếc nhìn chằm chằm vào ngươi vài giây, ánh mắt thật không tốt, ta dùng đầu gối đều biết trong đầu tên đó đang nghĩ đến những thứ dơ bẩn gì "
" Im miệng ! " Tô Nhu mặt không đổi sắc quát hắn. " Đừng đưa những thứ không liên quan vào vụ án, quay về điều tra xem những gì bọn hắn nói có phải thật hay không "
" Được " Vương Nhạc cứng họng, không dám phản bác.
Tô Nhu mắng đối phương xong liền tiến về căn biệt thự tiếp theo, vừa đi vừa dùng bàn tay trái bóp vào đồ vật ở cổ tay phải, phát ra âm thanh ' kèn kẹt'.