Chương 10: Mạng Sống Không Bằng Giấy Vụn
Reng ! Reng ! Reng !
Trần Vũ lười biếng vươn tay lên đầu giường bắt lấy điện thoại, nhìn thoáng ma màn hình.
Số 0xxxxxxx, Mẫu thân.
"..."
" Hô " Chần chờ chốc lát, hắn bấm nhận cuộc gọi.
" Nhi tử ? " Trong điện thoại truyền ra âm thanh nhẹ nhàng, ôn nhu.
Tràn Vũ không nhịn được cắt lời " Mẹ này, chúng ta vẫn là nói chuyện như trước kia đi "
" Được rồi " Trong điện thoại truyền ra âm thanh quan tâm. " Con trai đã khỏe chưa ? Lát nữa mẹ đến dẫn đi bệnh viện kiểm tra thêm một phen "
" Không, không cần, sức khỏe đã rất tốt "
Hai người trò chuyện thêm chốc lát, Trần Tú Thanh bắt đầu nói chuyện chính.
" Hôm nay có rảnh không, qua đây chúng ta ăn một bữa cơm coi như chúc mừng con tai qua nạn khỏi "
Trần Vũ nghĩ nghĩ chút liền đồng ý " Được, để con tự qua là được "
" Đừng quên " Trần Tú Thanh nhắc nhở vài câu nên coi trọng sức khỏe liền cúp điện thoại.
" Hô ~~~" Thở dài một hơi, Trần Vũ đưa điện thoại trở lại đầu giường, tiếp tục trị liệu.
Gần sáu giờ chiều, Trần Vũ cùng hai người hộ vệ ra ngoài tìm một quán nước sang trọng ngồi thư giản, chờ đến giờ hẹn ăn tối.
Trần Vũ tại lầu 4, một mình chiếm một bàn, ngắm nhìn mặt trời đang dần chìm xuống, nắng chiều rủ xuống cho người ta một loại cảm giác nhẹ nhàng êm diệu.
Đinh !
Là tin nhắn, là Chu Tử Huyên.
— —
Chu Tử Huyên: " Tiểu Vũ, ngươi đang làm gì ? Ta lại bắt đầu nhớ ngươi rồi (づ ̄ ³ ̄)づ "
Trần Vũ: " Thư giản đây, muốn đến một ly sao ? " * Gửi kèm hình ảnh ly Cafe*
Chu Tử Huyên: " Oa ~~ thật tuyệt, ta từng qua chỗ này, mỗi tội cách trường hơi xa (*・~・*) "
Chu Tử Huyên: " Đại học năm tư thật mệt mỏi (*꒦ິ꒳꒦ີ) hôm nay lại phải qua đêm ở trường mất "
Trần Vũ: " Ây, vui vậy sao ? Ta còn chưa tốt nghiệp cao trung, khó mà cảm nhận được niềm vui của ngươi, ha ha ha — — "
Chu Tử Huyên : " Chán ghét (`ε´) "
Chu Tử Huyên : " Dám trêu chọc bản cô nương à, muốn tìm đánh (•`O´•)9 "
Trần Vũ: " Muốn thật đấy, bây giờ ngươi có thể rời khỏi trường đến tìm ta, ta liền để ngươi đánh đủ "
Chu Tử Huyên : " Hít, làm không được, Lưu lão sư đã vác đao đến, ta còn chưa muốn c·hết ヽ( T-T)ノ "
Trần Vũ: " (´ω`*) "
...9981 tin nhắn khác.
— —
Nhắn tin xong, Trần Vũ đặt điện thoại lên mặt bàn, nhìn thoáng qua thời gian ' 6h34m ' thời điểm hẹn ăn tối là 7h.
Lách cách — — lắc nhẹ ly cafe đưa đến cạnh miệng, nghiêng nhẹ ly...
Vào lúc này, một âm thanh va đập bất thình lình vang dội cả khu phố " Ầm — — !!!"
Uỳnh uỳnh, uỳnh uỳnh uỳnh — —
" Ặc " Trần Vũ thiếu chút thì sặc, vội đứng lên nhìn về phía bên phải, những khách nhân khác cùng tầng lầu cũng làm cùng một động tác..
Bên đó đã tụ tập không ít người, âm thanh ồn ào huyên náo, còn bọn họ nói gì thì không rõ, khoảng cách khá xa, Trần Vũ không phải lúc nào cũng sẽ thi triển thuật Cường Hóa.
Một chiến xe bán tải bất ngờ từ chỗ đó phi nhanh ra, nó liên tục vượt mặt xe đằng trước như có ma đuổi, rất nhanh liền biến mất ở cuối đường.
Nghĩ nghĩ, Trần Vũ xoay đầu cho Tần Uyên ở cách đó không xa một ánh mắt.
Tần Uyên không hổ là hộ vệ đac trải qua huấn luyện khắc nghiệt, nháy mắt liền hiểu ý, vội đi xuống lầu xem xét tình hình, nếu cần cũng sẽ hỗ trợ một hai.
" Tai nạn sao ? " Tràn Vũ lắc lắc đầu quay về bàn, uống cafe chờ đợi.
Rất nhanh bên dưới đã truyền đến xe cứu thương cùng xe cảnh sát, hỗn loạn cùng kẹt xe nhanh chóng được giải quyết.
Lại trôi qua 5 phút, Tần Uyên xách vẻ mặt khó coi từ dưới lầu đi lên.
" Thế nào ? "
Trần Vũ bất ngờ có hứng mở một trò đùa " Đột nhiên bị táo bón ? "
"..." Tần Uyên sắc mặt cứng ngắc dở khóc dở cười " Thiếu gia đừng đùa, là t·ai n·ạn "
Trần Vũ im lặng vài giây, tiếp đó cho hắn một ánh mắt như đang nhìn kẻ ngu si " Ồ, ra thế, ta mới biết luôn đấy "
"..." Đến phiên Tần Uyên im lặng.
" Người mù đều biết t·ai n·ạn, ngươi vẻ mặt khó coi vậy là sao ? "
" Đúng, đúng rồi " Tần Uyên nghe vậy vỗ trán đưa điện thoại qua, bên trong có một đoạn video từ camera theo dõi. "Thiếu gia xem cái này liền hiểu "
Trong video là hình ảnh một ngõ hẻm vắng vẻ, cùng sự huyên náo ồn ào ngoài đại lộ so sánh thì có vẻ khác biệt rõ ràng.
Lúc này có hai học sinh, nhìn đồng phục có lẽ là học sinh tiểu học, cả hai bước vào trong con hẻm, tất cả đều bình thường cho đến khi cả hai đến cạnh một chiếc xe bán tải đậu cạnh đó.
Có lẽ do điểm mù, chiếc xe bất thình lình lùi lại đem cả hai họ sinh nọ đè ép vào gầm xe, tài xế đã nhận ra vội đưa xe tiến tới, làm xong hắn đi xuống xem xét tình hình hai học sinh.
Nhìn xong, hắn đứng đó đi qua đi lại nhìn có vẻ rất lo lắng nhưng không hề gọi cứu thương mà quay lại xe, chiếc xe được khởi động lùi về sau, một lần lại một lần cán qua cơ thể hai người học sinh, lúc này đột ngột có nhà dân mở cửa, người đó thấy cảnh này hét toáng lên, tài xế giật mình liền lái xe lao thẳng ra khỏi hẻm, sau đó là một tiếng " Ầm ! " thật lớn.
" Xe bán tải khi lao ra khỏi hẻm tông phải một chiếc BMW, bất quá đã thành công bỏ chạy " Tần Uyên thấy video kết thúc liền giải thích thêm.
" Hai học sinh bị cán m·ất m·ạng, cảnh sát vẫn đang truy tìm h·ung t·hủ "
Trần Vũ trả điện thoại, thần sắc không giấu được vẻ nghi hoặc.
" Có lẽ tài xế không muốn gánh chịu viện phí "
" Ừm ?" Trần Vũ hơi ngẩng đầu ý bảo Tần Uyên nói tiếp.
" Theo pháp luật, tài xế sẽ phải gánh chịu toàn bộ viện phí trong thời gian chữa trị cùng chờ khôi phục cho hai người học sinh, còn phải bồi thường rất nhiều các loại tổn thất"
" Có lẽ hắn nhận ra v·ết t·hương quá nghiêm trọng, thế còn là hắn để hai học sinh c·hết đi, vậy thì chỉ cần bồi thường một lần cùng ở tù một vài năm là đủ"
" Bất quá hắn không ngờ đến là khu vực đó vừa được gắn camera chưa đến một tuần lễ "
" Có đoạn video này sẽ không chỉ đơn giản là ngồi tù một vài năm đâu "
Nghe Tần Uyên nói xong Trần Vũ cũng đã hiểu hết đầu đuôi câu chuyện.
" Hai cái mạng còn chẳng đáng giá bằng mấy tờ giấy vụn " Trần Vũ buồn cười nói nhỏ.
Tần Uyên lắc lắc đâu không nói gì.
Đối với thiếu gia chút tiền ấy có khi là giấy vụn thật, nhưng đối với một tài xế xe bán tải có khi là số tiền cả đời đều khó mà dành dụm được.
Trần Vũ đúng là không hiểu, ở địa cầu hắn không thiếu tiền, ở thế giới bên kia liền càng không, nắm đấm ai lớn so với tiền tài quan trọng hơn rất nhiều.
" Đi thôi, cũng sắp 7 giờ " Trần Vũ không nói gì thêm về vụ việc lúc nãy, cầm lấy điện thoại rời khỏi quán nước.
Lần này Trần Vũ cùng mẫu thân Trần Tú Thanh hẹn ăn cơm ở một nhà hàng Tây.
Đợi đến hắn bước vào phòng riêng, mẫu thân Trần Tú Thanh đã sớm đến, bên cạnh nàng còn ngồi một nữ nhân trẻ tuổi khác.
" Ngươi đến rồi, mau lại đây "
" Cha dượng ngươi giờ vẫn còn ở Kinh Thành nên không đến được, bất quá ta có đem Nhược Tuyết đi qua cùng vui "
Mẫu thân Trần Tú Thanh vừa nói vừa lôi kéo hắn ngồi xuống.