Thâm Uyên Nữ Thần (Vực Sâu Nữ Thần)
Edit: Quanh
Ỷ vào mình đã đăng ký bảo hộ siêu cấp, nên Lý Phần nói chuyện không hề kiêng nể gì.
Quản lý phòng livestream không có cách nào cấm ông ta bình luận, cũng gấp đến không chịu nổi. Sau khi được Dụ Sân cho phép, Bách Chính tắt livestream của cô đi.
"Đi ngủ trước đã, ngày mai sẽ ổn thôi."
Đôi mắt Dụ Sân sáng lấp lánh, cô nhìn anh, gật đầu.
Lý Phần vẫn đang tức giận, lại không ngờ tới đột nhiên lại được thông báo tài khoản của mình đã bị khóa.
Lý Phần: ???
Theo lý, trở thành người dùng chứng thực tên thật của Đuôi Mèo có rất nhiều quyền lợi, làm người dùng vip của nền tảng livestream ngày thường rất được kính trọng, Lý Phần là người dùng đầu tiên ở Đuôi Mèo bị khóa tài khoản.
Không riêng gì ông ta, những người mồm miệng độc ác, tiêu cực đều bị khóa tài khoản.
Nói cách khác, bọn họ không còn cách nào đăng ký tài khoản ở Đuôi Mèo được nữa, thông tin đã bị cho vào danh sách đen.
Phản ứng đầu tiên của Lý Phần là, lẽ nào Đuôi Mèo điên rồi sao? Không muốn kiếm tiền nữa sao? Một khách hàng lớn như ông ta mà bọn họ cũng dám khóa tài khoản của ông ta!
Tiếp đó, Lý Phần liên tục tìm chăm sóc khách hàng khiếu nại, gọi điện cho bên chuyên môn, nhưng đầu dây bên kia chỉ nói là lệnh của cấp trêи.
Lý Phần cũng không ngốc, cuối cùng ông ta cũng nhận ra chỗ không thích hợp. Rốt cuộc người ra lệnh khóa tài khoản của ông ta có địa vị như thế nào?
Streamer điều hương không phải là bạn gái của giám đốc Đuôi Mèo đấy chứ? Nhưng nghe đồn rằng gần đây, người nhà họ Từ đến thành phố S, giám đốc Đuôi Mèo chắc là không có gan lớn đến thế. Đột nhiên ông ta nghĩ đến một khả năng đáng sợ, bị dọa đến cả người đổ mồ hôi lạnh.
Không, không phải là người đó đâu!
Thành thật mà nói, ngay cả gặp mặt người kia Lý Phần ông ta còn không có tư cách. Nếu người kia tức giận, muốn giết chết ông ta thì còn dễ hơn là giết một con kiến. Hơn nữa, người kia sẽ để ý mấy chục vạn sao? Tài sản nhiều đời nhà họ Từ tích lũy, đủ cho mấy chục thế hệ tiêu xài cũng không hết, đó chính là nhà họ Từ có tên trêи bảng xếp hạng nhà phú hào đó!
Đuôi Mèo có phá sản đi nữa thì người kia cũng không thèm chớp mắt.
Mồ hôi lạnh của Lý Phần chảy ròng ròng.
Ngày hôm sau Dụ Sân đi học, thấy Bách Chính đang đợi mình, anh nói: "Anh có thể đưa em đi được không?"
Dụ Sân nghiêng nghiêng đầu: "Được mà." Vốn dĩ khuôn mặt Dụ Sân đã xinh đẹp khiến người ta yêu thích, bây giờ còn làm thêm động tác như vậy nữa, thật đáng yêu chết được.
Bách Chính không đến công ty trước, mà lại đưa cô đến trường học.
Dụ Sân để ý, hôm nay Bách Chính hình như cố ý trưng diện thì phải, tây phục trêи người phẳng phiu, mặt mày trầm ổn, tóc tai cũng đều vuốt cẩn thận tỉ mỉ.
Đến trường học, anh không rời đi ngay mà vươn tay nắm tay cô, mười ngón tay đan chặt vào nhau.
Bọn họ đi được vài bước, người đi bên cạnh đều quay đầu nhìn bọn họ. Ở trường học, Dụ Sân rất nổi tiếng, chắc là không mất bao lâu nữa tin tức cô có bạn trai sẽ truyền khắp cả trường.
Hôm nay Bách Chính nhìn cực kì đẹp trai, lúc không cười trông còn rất ngầu.
Thiếu niên ngày trước chơi bóng rổ có thể khiến nữ sinh thét chói tai, trải qua một năm lại có thêm chút trầm ổn, càng khiến người không rời mắt được.
Dụ Sân ngoan ngoãn để Bách Chính nắm tay mình.
Bách Chính biết lớp học của cô ở đâu, nhưng vẫn cố tình chọn đi qua sân vận động và con đường nhỏ có nhiều người qua lại nhất, cuối cùng mới đến tòa nhà dạy học.
Dụ Sân chớp mắt: "Anh đang làm gì thế?"
"Ba năm vắng mặt, tuyên bố chủ quyền."
Cô không nhịn được mà cười, cảm giác được Bách Chính tự ti kia đã đi xa, anh đã quay trở về làm Bách Chính bá đạo ngang ngược như xưa rồi.
"Anh của trước kia đã biến mất rồi."
Bách Chính nói: "Em không thấy mới tốt, vừa điếc vừa mù, còn phải làm phẫu thuật, rất xấu."
Bộ dạng thảm hại như vậy, anh không muốn để cô nhìn thấy.
Dụ Sân đột nhiên hỏi: "Nếu em xấu đi, anh sẽ bỏ rơi em sao?"
Bách Chính nhìn cô, chậm rì rì hỏi: "Em nghĩ sao?"
Anh còn ước cô thật xấu, nếu vậy sẽ không ai thích cô, chỉ còn anh thích cô mà thôi, vậy thì cả đời này cô chỉ có thể đi theo anh. Nhưng nếu nói ra lời này, cô gái nhỏ chắc chắn sẽ tức giận, nên anh đành không nói.
Dụ Sân tự hiểu thành anh sẽ không bỏ cô, cô tự suy bụng ta ra bụng người, nói với anh: "Em cũng sẽ không ghét bỏ anh đâu."
Đáng yêu quá mức.
Anh cười cười.
Cô thật ngốc, lúc giận anh cũng không duy trì được mấy ngày, bảo sao đến Dụ Nhiên cũng không chịu được. Nhưng cô càng tốt, anh lại càng nghĩ đến dòng máu dơ bẩn của mình.
Dụ Sân vẫy tay với anh, đi lên lớp học.
Bách Chính nhìn bóng lưng của cô, mấy năm nay, anh đã bỏ lỡ quá nhiều thời gian ở bên cạnh cô, bây giờ nhớ lại, mỗi phút mỗi giây đều khiến anh nuối tiếc.
Quá trình chờ đợi một người anh hiểu rất rõ ràng, tuy ngày thường vẫn nói cười vui vẻ nhưng trong lòng có bao nhiêu cô đơn, chỉ có tự bản thân anh biết được.
Nhưng Dụ Sân rất tốt, rất tốt, cô chưa bao giờ để ý tới chuyện đó.
Cô vẫn nghĩ rằng anh muốn trở thành vận động viên, nhưng thật sự không phải, anh không muốn trở thành gì cả, tâm nguyện duy nhất của anh là muốn cùng cô trưởng thành.
Đứng ở dưới mặt trời, nơi mà cô có thể nhìn thấy anh.
*
Đại học thường tan học sớm, Từ Học Dân thấy Bách Chính kết thúc hội nghị sớm, bộ dáng như sắp phải rời đi.
"Bách thiếu, hôm nay cậu tan ca sớm sao?"
Bách Chính nhìn chú Từ một cái: "Hình như chú rất không vui."
Gương mặt Từ Học Dân buồn rầu, ông chủ đi rồi, người già như ông vẫn phải ở lại tăng ca.
Bách Chính cười như có như không: "Chú Từ, người giỏi thường nhiều việc."
Anh gọi chú Từ, nghe rất lễ phép, chỉ là lúc bình thường anh gọi như vậy thì sẽ không có chuyện tốt gì. Nhưng nhìn Bách Chính cười, Từ Học Dân rất vui mừng.
Từ Học Dân cầm lấy tài liệu, nhắm mắt làm ngơ.
Năm nay Bách Chính vốn rất bận rộn, ở đại học S, trêи danh nghĩa anh cũng coi như là bạn cùng trường với Dụ Sân, nhưng cô gái nhỏ lại không biết, bản thân Bách Chính cũng rất ít khi đến trường học.
Nếu muốn nói đến giáo viên xuất sắc, vậy thì không ai khác ngoài Từ Học Dân, trực tiếp làm việc tại công ty tốt hơn nhiều so với những gì học ở trường, nhưng nếu gặp được bài giảng công khai nào hay, Bách Chính vẫn sẽ quyết định đi nghe giảng.
Bách Chính muốn đi, đây không phải là tùy hứng làm bậy.
Anh vào phòng nghỉ thay quần áo, không còn mặc tây trang nữa, mà mặc một chiếc sơ mi đơn giản.
Năm nay anh gần 22 tuổi, mặc như vậy cũng không khác mấy so với sinh viên, cũng không có ai nghĩ anh có liên quan đến "Nhà họ Từ" trang trọng nghiêm túc kia.
Sắc mặt Từ Học Dân khó hiểu nhìn cậu chủ nhỏ đi ra ngoài.
Nhờ có thang máy riêng, nên Bách Chính cũng không cần tiếp nhận lễ rửa tội bằng ánh mắt của nhóm nhân viên. Anh căn thời gian rất chuẩn, vừa tới đại học S thì đúng lúc Dụ Sân tan học.
Thời tiết mùa xuân se se lạnh, nhưng khí hậu thành phố S lại ấm áp, bây giờ trăm hoa đua nở, mặt trời ngả dần về tây, thiếu niên sơ mi trắng dựa bên cạnh xe đạp.
Gương mặt anh lạnh lùng, hai tròng mắt sáng như chứa đầy sao trời, trêи thân còn có khí chất cao ngạo tự động tản ra, mấy nữ sinh đi đường nhỏ giọng thét chói tai.
"A a a a đẹp trai quá, đó là sinh viên của trường mình sao?"
"Không biết nữa, chưa từng nhìn thấy."
"Vóc người thật đẹp, chân thật dài, mùi hormone nồng nặc, trời ơiiiii."
"Qua đấy xem không?"
Có nữ sinh bạo dạn muốn đi đến xin WeChat, Bách chính nhìn nữ sinh một cái khiến trái tim thiếu nữ đập thình thịch, anh nói: "Tôi đang chờ bạn gái."
Nữ sinh thất vọng rời đi.
Cho dù gen không tốt, nhưng diện mạo Bách Chính xuất sắc thì không cần bàn cãi, năm đó Nghi phu nhân là mỹ nhân cỡ nào, càng không nói đến Từ Ngạo Thần tồn tại như là bug. Bách Chính đứng ở cổng trường, tự nhiên thành một cảnh đẹp riêng biệt.
Dụ Sân tan học vừa ra đến cổng trường, liếc mắt một cái đã thấy anh.
Anh trẻ tuổi, tinh thần mạnh mẽ phấn chấn, vốn dĩ rất kiêu ngạo không để ý người nào, nhưng vừa nhìn thấy cô, môi anh cong cong, vươn cánh tay ra.
Mắt cô cũng cong theo, chạy đến bên cạnh anh.
"Bách Chính, sao anh tới đây?"
Anh nói: "Đón em đi ăn cơm."
"Không về nhà ăn sao?"
Dụ Sân gọi nơi đó là "Nhà" khiến anh không kìm được sự dịu dàng ở trong lòng. Bách Chính sờ tóc cô: "Hôm nay không ăn ở nhà, chúng ta đi chỗ khác. Lên xe đi."
Vừa nói, anh vừa ngồi lên xe đạp.
Dụ Sân ngạc nhiên vô cùng, cô đã từng thấy Bách Chính đi moto, đi xe thể thao nhưng chưa bao giờ thấy anh đạp xe đạp.
Hơn nữa ngày thường anh ăn mặc như mấy người lớn tuổi trưởng thành, hôm nay rất tươi mới tràn đầy sức sống. Nhìn qua, thật giống một sinh viên nghèo kiết xác nhưng lại xán lạn như ánh mặt trời.
Cô sửa lại váy một chút rồi ngồi lên sau xe.
"Ôm chặt anh." Anh thấp giọng nói.
Thiếu nữ nghe vậy, cho anh một cái ôm to đùng, gương mặt thân mật dựa sát vào lưng anh. Bách Chính ngừng lại một chút, không ngăn được khóe môi cong lên.
Anh kín đáo ngậm miệng, không nhắc nhở thiếu nữ, chỗ mềm mại trêи người cô dán thật chặt trêи lưng anh.
Bách Chính không nói gì, lại khiến cho Dụ Sân mong muốn anh làm gì đó, từ tối hôm qua, sau khi cô bị fans mắng, anh chủ động rất nhiều.
Thiếu niên chở thiếu nữ đi trêи con đường hai bên toàn cây xanh, gió xuân nhẹ nhàng thổi đến trêи má, trong lòng Dụ Sân đột nhiên cảm thấy thật kỳ diệu.
Cô đột nhiên nhanh trí nói: "Anh đang dẫn em đi hẹn hò sao?"
Anh không trả lời.
Gió thổi qua tóc mái lòa xòa trêи trán anh.
Dụ Sân thấy rất thú vị, lúc trước cô cố tình nói không tha thứ cho anh, không nghĩ tới anh lại yên lặng, trực tiếp thực hiện những nghĩa vụ của một người bạn trai. Thật xấu nha, cô cố ý véo eo anh một cái, xe đột nhiên lệch hướng.
Bách Chính nghe thấy tiếng cười vui vẻ giòn tan phía sau.
"Đừng nghịch ngợm, cẩn thận không lại ngã đấy."
Anh có chút bất đắc dĩ, vốn không chịu được trò trêu chọc của cô, nhưng chính bản thân cô lại không hiểu rõ.
Cũng may, qua một con đường dành riêng cho người đi bộ đã gần đến tiệm cơm nhỏ.
Dụ Sân bám vào quần áo trêи eo anh: "A, là quán này sao?"
Quán này có món cá kho niêu, vị thịt béo ngậy tươi mới, Dụ Sân và bạn cùng phòng đều rất thích ăn cơm ở đây. Sau này làm streamer, ngày nào cũng bận rộn, không có thời gian qua đây nữa.
Bách Chính nắm tay cô: "Đi thôi."
Anh gọi món rất tự nhiên, không cần hỏi Dụ Sân muốn ăn gì.
Dụ Sân nhìn một chút: đậu phụ ngàn lớp, váng đậu, vụn ngó sen, đậu da,...
Tất cả đều là món cô thích, không có một món nào mà cô không thích cả.
Cô giống như phát hiện ra bí mật gì đó, hai mắt tròn xoe, nhìn Bách Chính.
Tất cả đều là món cô thích.
Dụ Sân chớp chớp mắt, nhưng không hỏi, cô chờ Bách Chính giải thích cho mình. Bà chủ quán quen Dụ Sân, lúc bưng đồ ăn lên cười tủm tỉm trêu chọc: "Cô gái, hôm nay dẫn bạn trai đến ăn cơm sao?"
Bách Chính nhìn chủ quán.
Dụ Sân cũng nhìn anh một cái, ho nhẹ một tiếng: "Đúng vậy."
Trong mắt Bách Chính tràn ra ý cười.
Chủ quán nhìn thiếu niên này lại cảm thấy có chút quen mắt.
Ăn xong, mặt trời còn chưa có lặn xuống, ánh hoàng hôn nhuộm chân trời thành một màu vàng ấm đẹp đẽ.
Anh lại ngồi lên xe đạp chở cô, giọng nói anh trầm thấp nói với cô: "Sân Sân, hát một bài anh nghe thử."
Dụ Sân lắc chân, không biết vì sao cô cũng cảm nhận được phần vui vẻ đơn giản này.
Năm tháng tốt đẹp, gặp được đúng người, cũng không phải bôn ba vì cuộc sống.
Giọng thiếu nữ trong trẻo bắt đầu hát.
Hai người đến rạp chiếu phim thì dừng lại.
Thiếu nữ thở hổn hển một lúc, cuối cùng đỏ mặt nói với anh: "Bách Chính, dây giày em bị mắc vào xe rồi."
Thiếu niên vội ngồi xổm xuống, gỡ dây giày mắc ở bánh xe ra cho cô.
Cô cụp mắt nhìn anh, Bách Chính gỡ xong dây giày, lại tự mình ôm cô đứng xuống.
Bọn họ tới không sớm không muộn, phim vừa mới bắt đầu chiếu, đây là một bộ phim về đời sống thường ngày giống kiểu phóng sự. Có người sẽ cảm thấy thật bình yên, có người sẽ cảm thấy nhàm chán.
Bọn họ ngồi ở hàng cuối cùng, ở rạp chiếu giơ tay cũng không nhìn thấy năm ngón, Bách Chính đút bắp rang cho cô.
Thỉnh thoảng cô sẽ cắn phải ngón tay anh, anh lại run lên một chút, không hé răng.
Bách Chính đút rất có quy luật, Dụ Sân chỉ vừa ăn xong tầm vài giây, miệng lại lần nữa có thêm bắp rang.
Rất nhanh tạo thành quán tính, cho nên đến khi cô há miệng lần nữa, không có bắp rang bơ cho vào mà là môi của thiếu niên.
Đây là lần đầu tiên anh chủ động hôn cô từ khi anh cảm thấy bản thân mình bẩn.
Phim chiếu cái gì, trong chốc lát chẳng còn quan trọng.
Hơi thở của cô gấp gáp, ngón tay vô thức đặt lên bả vai anh. Anh cũng không hôn sâu, thấy cô thẹn thùng đáp trả, chắc chắn rằng cô không cảm thấy ghê tởm, anh mới giữ lấy gáy cô, gia tăng nụ hôn này.
Dụ Sân choáng váng, co thành một nhúm nằm trong lồng ngực anh, cho đến lúc phim chiếu xong, cô cũng không biết đoạn sau phim chiếu những cái gì.
Lúc hai người ra ngoài, bầu trời đã chuyển sang màu xanh đen của đêm.
Bách Chính không lấy xe đạp, anh nắm lấy tay cô.
Đường từ đây về nhà rất gần.
Khuôn mặt nhỏ của thiếu nữ đỏ bừng, kỳ thật anh cũng không tốt hơn cô chút nào, cảm giác hưng phấn của đàn ông vốn mãnh liệt hơn, nhưng trong lòng anh lại mềm mại, chỉ muốn nhớ rõ thời khắc này vĩnh viễn.
"Sân Sân, chờ anh ba năm, em có thấy cô đơn không?" Anh xoa đầu cô: "Xin lỗi, anh biết em đã từng khóc rất nhiều, rất thương tâm."
Khóc đến mức khiến trái tim anh cũng vỡ nát theo.
Ba năm này, Mục Nguyên thường xuyên tới thăm cô, Lương Nhạc Trí theo đuổi cô, chỉ có anh là phải đứng ở xa quan sát, không thể giúp cô làm việc gì.
Lúc anh mù mắt đã tích trữ được một quyển album thật dày, trong đó đều là những tấm ảnh sinh hoạt hàng ngày của cô.
Dụ Sân nhìn anh, hốc mắt có chút nóng.
Anh không nhắc đến thì thôi, vừa nhắc đến cũng khiến cô cảm ấm ức.
"Anh vẫn luôn ở bên cạnh em phải không?"
Anh yên lặng một lát, cong môi: "Ừ."
Ngoại trừ những lúc phải chữa bệnh, anh thường lặng lẽ trốn trở về. Từ Học Dân biết, nhưng lại giả vờ như không. Vọng tưởng của anh đã xâm nhập trong xương cốt, anh lừa chính mình đã buông tay, lừa đến mức bản thân mình cũng tin.
Trong ba năm này, có vô số lần anh đi trêи con đường cô đã đi, ăn những món mà cô đã ăn, nghe những quyển sách mà cô đã đọc.
Anh từng chống gậy dò đường, đi theo từng bước chân của cô.