Thâm Uyên Nữ Thần (Vực Sâu Nữ Thần)

Chương 95




Edit: Quanh

Bạch Chính ôm Dụ Sân đi ra ngoài, đúng lúc gặp được Thường Liên chưa kịp rời đi.

Từ trong lồng ngực của anh, Dụ Sân để lộ ra một đôi mắt sáng lấp lánh. Thường Liên, mời người đến đây ăn cơm, mặt già cũng đỏ lên.

"Bách tổng."

Bách Chính gật đầu với ông ta, ôm Dụ Sân rời khỏi nhà hàng.

Xe anh đỗ trong gara, vừa mới khởi động thì điện thoại của Dụ Sân vang lên. Dụ Sân nhìn thoáng qua, sau đó đặt điện thoại bên tai Bách Chính.

Anh rũ mắt nhìn cô.

Thiếu nữ chớp chớp mắt nhìn anh: "Anh trai của em." Rõ ràng cô hơi có ý đùa giỡn.

Bách Chính nắm lấy bàn tay nhỏ kia, bình tĩnh nói chuyện điện thoại với anh trai của người ta.

Sắp 11h rồi, trong xe có thời gian, mà Dụ Sân còn chưa trở về.

Giọng nói lạnh nhạt của Dụ Nhiên từ đầu bên kia truyền tới: "Đang ở đâu?"

Mí mắt Bách Chính không buồn nhấc, mấp máy đôi môi mỏng: "Trong xe tôi."

Rất tốt, hai người gọi điện thoại nói tổng cộng chỉ có sáu chữ, thành công làm mùi thuốc súng tràn ngập.

Dụ Sân không nghĩ tới hội thoại của bọn họ đơn giản mà thô bạo như thế, lúc này cô hơi hối hận, muốn lấy lại điện thoại tự mình nói chuyện với Dụ Nhiên. Nhưng Bách Chính đã giữ tay cô lại, không cho cô rút điện thoại về.

Dụ Nhiên: "Đưa con bé về."

Bách Chính khởi động xe, anh bận tâm Dụ Sân đang ở bên cạnh, vẫn chưa trực tiếp trả lời Dụ Nhiên: "Anh nghĩ hay thật đấy." Anh sờ sờ tóc cô, hơi cười, rất dịu dàng.

"Tôi sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt."

Dụ Sân không hiểu sao, cô cũng cười với Bách Chính. Vừa đáng yêu lại vừa ngọt ngào.

Bách Chính thẳng tay cúp điện thoại.

Dụ Nhiên trầm mặc thật lâu, lần đầu tiên anh hiểu được, vì sao con người lại phát minh ra những câu chửi tục.

Bách Chính không đưa Dụ Sân về Lãng Đình, anh lái xe tới một tiểu khu ở trung tâm thành phố, ánh đèn rực rỡ của nơi này vô cùng đẹp.

"Anh cũng mua nhà ở đây à?"

"Ừ, nhìn xem có thích không."

Lúc anh mở cửa thì Dụ Sân mới phát hiện ra, căn nhà này và căn nhà Bách Chính đang ở hoàn toàn không giống nhau.

Thảm trải sàn mềm mại, chiếc gối ôm đáng yêu xinh xắn, thậm chí còn có cả dép trong nhà cho con gái.

Mấy hôm trước cô qua Lãng Đình, nơi đó chỉ có hơi thở lạnh như băng của đàn ông độc thân, nhưng nơi này lại tràn ngập hương vị gia đình, đến ánh đèn cùng là sắc vàng ấm áp.

Phòng ở rất lớn, cô vừa bước vào đã trợn mắt há hốc mồm, đây là kiểu xây dựng một tầng thông nhau, từng phòng đều có cách trang trí riêng biệt.

Đẩy cửa ra còn có phòng dương cầm, phòng sách, thậm chí còn có phòng cho thú cưng.

Tưởng chừng như căn nhà kim ốc tàng kiều*, còn không phải là mới bố trí gần đây.

(*dùng để chỉ ngôi nhà đẹp, sang trọng bên trong cất giấu giai nhân hoặc người tình.)

Bách Chính đã nuôi ai ở đây rồi?

Bách Chính đi theo cô, duỗi tay mở căn phòng cuối cùng, là một phòng đầy đủ hết các thiết bị điều hương. Những dụng cụ từ cơ bản đến chuyên nghiệp đều có đủ, còn có cả những dụng cụ mà Dụ Sân tìm đã lâu.

"Em có thích căn phòng này không?"

Dụ Sân không thể tin được, cô cực, cực kì thích nó. Nhưng mà――

"Anh mua căn nhà này trong mấy ngày nay à?"

"Không phải." Bách Chính liếc nhìn cô: "Mua từ ngày anh về nước."

Dụ Sân không hiểu: "Nhưng nhà trước đó, chẳng phải là anh không tính gặp lại em lần nữa mà?"

Anh cười, đáy mắt hiện lên vài tia lưu luyến: "Đúng là không tính, nhưng lúc em mười bảy tuổi, anh đã hứa sẽ mua cho em một căn nhà lớn hơn."

Chuyện này từ lúc nào vậy?

Anh vừa nói vậy, Dụ Sân lại thật sự nhớ đến. Năm ấy, mùa đông ở thành phố T có tuyết rơi, lần đầu tiên cô tới chung cư nhỏ của Bách Chính, tò mò quan sát.

Bách Chính nói tương lai anh chỉ có hai bàn tay trắng, nhưng sẽ nỗ lực kiếm tiền để nuôi cô, và mua cho cô một căn nhà thật lớn.

Khi đó, anh không nghĩ đến việc trở về nhà họ Từ, trong lòng anh cũng có ước mơ, chỉ muốn trở thành vận động viên với đám Kiều Huy.

Thế nhưng biết bao nhiêu ngày đêm trôi qua, mơ ước của anh dần mai một, không còn kiên trì, nhưng anh vẫn nhớ rõ lời nói mau cho cô một căn nhà lớn.

"Nếu chúng ta không làm lành lại thì sao?"

Lông mi anh run rẩy, ngoài dự đoán, anh không nói gì.

Dụ Sân kiễng chân lên nhìn anh: "Có phải anh có chuyện gì giấu em không? Sẽ không phải vốn dĩ anh tính giam em lại đấy chứ!" Lương Nhạc Đan rất hay xem mấy tiểu thuyết kiểu này, nữ chính không ngoan ngoãn liền bị đánh gãy chân, giam giữ lại, càng nghĩ cô càng cảm thấy quá mức chân thật.



Bách Chính đỡ lấy bả vai cô, hơi bất đắc dĩ: "Em lại nói bậy bạ cái gì đó?"

"Em cũng không ở đây, anh sở hữu căn nhà này thì có ích gì chứ?"

Anh cười cười, ánh mắt thật ra lại rất dịu dàng: "Anh yêu em, nhưng anh không phải là tên biến thái."

Đột nhiên được tỏ tình, Dụ Sân quên luôn cả việc truy cứu nguyên nhân.

Hai má cô đỏ ửng, trong lòng có bao nhiêu mềm mại đến khôn tả. Có một người vẫn luôn yêu mình như lúc ban đầu, cho dù mình không còn xuất hiện trong cuộc đời của người ấy nữa, nhưng người ấy sẽ lưu giữ những ký ức ấy cả đời.

Đến cuối cùng, Bách Chính cũng không giải thích nguyên nhân với cô, anh biết anh có chứng hoang tưởng rất nhẹ.

Nếu có thể kìm nén tình yêu điên cuồng dễ dàng đến vậy, Từ Ngạo Thần cũng sẽ không cưỡng hϊế͙p͙ Mục Mộng Nghi. Lúc Bách Chính nhớ cô nhất, ngoại trừ việc xem cô livestream, thời gian còn lại đều là mượn từ vọng tưởng để xoa dịu bản thân.

Có một mái ấm như vậy, anh có thể bình tĩnh rất nhiều. Giống như người mình thích cũng đang ở đây vậy.

Từ Học Dân biết, nhưng lão già thành tinh này không hề nói gì.

Si tâm vọng tưởng dù sao vẫn tốt hơn so với Từ Ngạo Thần cường thủ hào đoạt rất nhiều đúng không?

Bách Chính không định dẫn Dụ Sân tới đây sớm như vậy. Nhưng thứ nhất, Dụ Sân không thích căn nhà lạnh như băng của anh ở Lãng Đình. Thứ hai, Dụ Nhiên đến, anh không muốn cô quay về bên cạnh Dụ Nhiên, nên chỉ có thể đưa cô tới đây.

Trong "Ngôi nhà" này, cô muốn livestream cũng có thể.

Căn nhà cách trường đại học của Dụ Sân không xa, không cần chuyển đồ đạc vào cũng có thể ở luôn.

Nếu đổi lại là người khác, Dụ Sân sẽ cảm thấy sởn tóc gáy, nhưng đối phương là Bách Chính, cô cảm thấy dường như khá bình thường.

Bách Chính vẫn luôn nhìn cô, ánh mắt đó thiếu chút nữa liền biến thành lời nói.

――Em có thích nơi này không, có đồng ý ở lại đây không?

Trái tim Dụ Sân đập thình thịch, mất một lúc lâu sau, cô mới nhẹ giọng hỏi anh: "Có quần áo để tắm rửa không?"

Bách Chính sửng sốt một một chút, ngay sau đó hiểu được ý của cô, trong mắt anh tràn đầy ý cười.

"Có."

Trong phòng ngủ chính thật lớn có một phòng để quần áo, không chỉ có quần áo, mà còn cả hàng loạt mẫu túi xách hàng hiệu. Nếu không phải cô biết Bách Chính không có mưu tính từ trước, cô cũng hoài nghi là anh đang bẫy mình.

Bây giờ đã gần 12 giờ, Dụ Sân không thể trở về chỗ của Dụ Nhiên với Chúc Uyển bên kia nữa.

Bách Chính dừng một chút, chủ động nói: "Anh qua đối diện tìm một chỗ ở, em có yêu cầu gì, có thể gọi anh."

Chỉ cần Dụ Sân không đi theo Dụ Nhiên, vậy thì anh có thể nhìn thấy cô mỗi ngày rồi.

Anh xoay người định rời đi, nhưng một bàn tay nhỏ đã giữ chặt vạt áo anh.

Bách Chính quay đầu lại, thấy một đôi mắt ngập nước, cô cố gắng khiến bản thân mình không cần ngượng ngùng: "Anh đi rồi em sẽ sợ."

Nói thật, mấy kẻ có tiền như bọn họ chẳng lẽ không cảm thấy để một người ở nơi như này rất có bầu không khí của mấy câu chuyện ma xưa sao? Lại còn là một tầng thông nhau.

Hầu kết của Bách Chính giật giật: "Vậy anh không đi nữa, anh ở lại với em."

Thiếu nữ gật đầu.

Đổi lại là người khác, chắc sẽ coi lời Dụ Sân nói như mời gọi. Nhưng cô biết, Bách Chính sẽ không.

Anh ghét bỏ bản thân mình, có lẽ trong một thời gian ngắn cũng sẽ không thể trở lại bình thường.

Bách Chính ở căn phòng bên cạnh cô, phòng ở sạch sẽ, hai người ngủ một giấc thật yên ổn vô sự.

*

Sáng sớm ngày mười một, Dụ Nhiên mua vé máy bay trở về thành phố T, anh cũng hiểu rằng, củ cải trắng nhà mình rất khó bảo vệ, nên dứt khoát không hao phí sức lực vào việc này nữa.

Thời gian của Dụ Nhiên quý giá, anh bận đến mức chân không chạm đất, làm trụ cột vững vàng trong giới khoa học kỹ thuật. Anh bỏ ra mấy ngày nay để bên cạnh Dụ Sân, cũng khiến lão giáo sư vô cùng đau lòng.

Bây giờ trở về thành phố T thăm cha mẹ, chắc cũng chỉ nhìn vài lần rồi lại đi.

Mấy năm nay, có người được như ý nguyện, cũng có người bận đến vội vội vàng vàng.

Thật ra Chúc Uyển không ngại Dụ Sân dọn đi trước, bởi vì cô ấy cũng muốn dọn đi rồi. Một năm này cô ấy làm streamer về trò chơi cũng kiếm được không ít tiền, bây giờ đã có thể thuê một căn phòng mới lớn hơn chút.

Sắp khai giảng, những người giúp việc ở Lãng Đình cũng đã dọn sang nhà mới.

Các dì các thím không ngừng trêu chọc ở sau lưng, chủ nhân nhà họ Từ bình thường lạnh lùng, cao ngạo như vậy, không ngờ từ quen bạn gái, đến giờ vẫn chưa vào phòng con gái nhà người ta, vẫn còn chia phòng ngủ.

Nhưng bọn họ cũng rất thích Dụ Sân, thiếu nữ vừa hiểu biết, lễ phép lại ngoan ngoãn, nhưng tuyệt đối không hiền như bụt, khi nói lời ngọt ngào đều khiến lòng người tan chảy.

Trước kia gia chủ nhà họ Từ không có chút vị tình người, hiện tại trong mắt đều sắp bùng nổ sự vui vẻ ấm áp, trước khi ra ngoài,đều là anh tự tay xỏ vớ cho cô.

Ngày đầu tiên khai giảng, Dụ Sân lại bắt đầu livestream.

Có người nhìn thấy bài trí trong phòng, đã cảm thấy không đúng.

[Streamer chuyển sang nhà mới sao? Phòng livestream cũng to hơn mấy lần.]

[Đúng vậy, tôi cũng phát hiện, có nhiều thiết bị quá, Hương Hương chuyển nhà rồi sao?]



Dụ Sân dành chút thời gian nhìn bình luận, mắt to cong lên thành trăng non: "Đúng vậy."

[Hình như Hương Hương không ở cùng Vãn Vãn nữa, chẳng nhẽ Hương Hương có bạn trai rồi!]

Suy đoán này vừa xuất hiện, bình luận đã bùng nổ.

Trước đây, tiểu nữ thần điều hương là của mọi người, cô nói chuyện thẳng thắn thành khẩn, mọi người đều biết cô không có bạn trai. Không có bạn trai, vậy chính là nữ thần của mọi người, nếu như cô thuộc về ai đó, vậy thực sự... Làm mọi người không cam lòng.

Dụ Sân cũng không định giấu giếm, vì thế cô mỉm cười một cái.

Không phủ nhận, vậy chính là thầm thừa nhận.

Cô cũng không coi livestream là nghề nghiệp chính của mình, bình thường cũng không có ý lấy lòng người xem, chỉ lễ phép cảm ơn.

Không ngờ nụ cười này, có người thoải mái hào phóng nói chúc mừng, có người lại muốn xen vào cuộc sống của cô.

Xông pha đi đầu là người đứng đầu bảng của cô, tên là Ông chủ Lý Phần.

Lý Phần rất không vui, ông ta thật sự yêu chết cái nhan sắc của vị streamer này, si mê cực kỳ. Cho nên, một ông lớn như ông ta mới đến đây xem cô điều chế hương, một tuần ông thưởng cho cô mười mấy vạn, nhưng người ta vậy mà lại là hoa đã có chủ?

Lý Phần không thể chấp nhận được.

[Dựa vào cái gì chứ, tôi mới là người đầu bảng, lần trước tôi muốn xin Wechat cô cũng không đồng ý, giả bộ thanh thuần cái gì, kết quả đảo mắt một cái liền ở bên người khác, có phải cô muốn lừa tiền không!]

Ông ta vừa nói vậy, có mấy người cùng suy nghĩ cũng lập tức hưởng ứng theo, còn có anti-fan khác, cũng bắt đầu nói những lời khó nghe.

[Nhìn qua còn tưởng băng thanh ngọc khiết, không biết chừng đã thay bạn trai mấy lần rồi đấy.]

[Không ở bên nhất bảng nhì bảng, chẳng lẽ lại yêu thích một kẻ nghèo rớt mồng tơi à?]

[Đồ lừa đảo, phí công tôi kick thưởng nhiều như thế, tôi muốn khiếu nại nền tảng, trả tiền lại cho tôi.]

...

Cách một cái màn hình, mọi người không hề kiêng nể gì mà nói ra những lời thật ghê tởm. Dụ Sân làm streamer tự do, thậm chí cũng không phải ở lĩnh vực về sắc đẹp, là do bọn họ tự nguyện kick thưởng, nhưng hiện tại tâm lý lại không cân bằng.

Dụ Sân chỉ nhìn thoáng qua, hương cô chế sắp xong, cô cũng không phải là người thích cãi nhau. Quản lý phòng livestream lại rất cẩn trọng, người nào bình luận quá khó nghe đều thẳng tay cấm ngôn.

Nhưng những người khác thì dễ dàng cấm ngôn, nhất bảng Lý Phần này mua bảo hộ siêu cấp, không có cách nào cấm ngôn được.

Mọi người ở trêи này cãi nhau ồn ào, cửa phòng đột nhiên bị mở ra.

Một người đàn ông sắc mặt u ám mặc quần áo ở nhà, đứng cạnh cửa.

Dụ Sân xắn tay áo lên, ngạc nhiên hỏi: "Sao anh lại tới đây?"

Tất nhiên là bởi vì anh cũng đang xem cô livestream.

Bách Chính không nghĩ tới cô sẽ thừa nhận mình, nhưng anh không cho phép những người đó bôi nhọ cô.

Một Đuôi Mèo anh còn không để ý, có thể thoải mái đưa cho Dụ Sân chơi đùa, huống chi mấy chục vạn kick thưởng của những tên nghèo hèn kia.

Nhưng anh tôn trọng nghề nghiệp của Dụ Sân, cho nên không định lên tiếng quấy rầy.

Sắc mặt Bách Chính quá mức khó coi, giống như sắp không khống chế được tính tình nóng nảy muốn xách những người miệng chó không mọc được ngà voi kia đi chôn hết, nếu như cô gật đầu.

Dụ Sân biết trêи internet có nhiều người thích công kϊƈɦ người khác, nên tâm trạng cũng khá tốt. Hôm nay vừa khai giảng, ban ngày cô bận đi học, buổi tối còn phải livestream, Bách Chính lại phải đi làm, hai người cơ bản không thể nào chạm mặt.

Thảo nào anh chỉ có thể ở phòng bên cạnh nhẫn nhịn xem cô livestream.

Anh thật sự rất tốt với cô.

Camera không chiếu đến cạnh cửa.

Dụ Sân cũng cảm thấy mấy người kia thật quá đáng, bọn họ dựa vào đâu mà muốn can thiệp vào cuộc sống của cô, tốt nhất là khiến mấy người mồm miệng không sạch sẽ kia tức chết luôn. Cô dứt khoát đi đến, cánh tay trắng trẻo đưa đến trước mặt người đàn ông: "Tay áo."

Vì thế, trong phòng livestream, mọi người chỉ nhìn thấy ngón tay thon dài của người đàn ông, đang kéo tay áo xuống giúp cô.

Dụ Sân kiễng chân lên, hôn nhẹ một cái lên mặt anh.

Giọng nói của cô mềm mại thơm tho giống như nỉ non: "Cảm ơn."

Bạch Chính sửng sốt, môi cong lên, ngón cái anh vuốt ve đôi môi cô: "Hôm nay đừng livestream nữa."

Trong phòng livestream chỉ có thể nhìn thấy thiếu nữ kiễng chân lên thôi là đã bùng nổ――

[AAAA không phải chứ, Hương Hương đang hôn anh ta kìa! Nói với tôi đây không phải sự thật đi!]

[Sao lại ngọt ngào vậy chứ, Hương Hương phải cố kiễng chân lên như vậy, chứng tỏ chiều cao kém rất nhiều! Tôi còn chưa từng thấy bộ dạng Hương Hương làm nũng như vậy đâu.]

[AAA biến tôi trở thành người đàn ông kia đi.]

[Wow, giọng nói bạn trai cô ấy dễ nghe quá, giọng siêu trầm nha.]

[Có bản lĩnh thì bảo anh ta lộ mặt ra, tôi muốn nhìn xem tên đàn ông đoạt đi nữ thần của tôi, rốt cuộc là mặt hàng gì.]

...

Đám người Lý Phần giận sôi lên.

Ông ta kick thưởng tổng cộng sắp 20 vạn rồi đấy! Ngay cả tay nhỏ của người ta cũng chưa được nắm được, tên đàn ông không có tiếng tăm gì kia, có tư cách gì!