Thâm Uyên Nữ Thần (Vực Sâu Nữ Thần)
Edit: Cá Vàng, Thanh Thanh
Dụ Sân sắp ngạt thở mới được nâng lên khỏi mặt nước.
Cô ho khan, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, nhưng còn có chuyện quan trọng hơn việc tức giận.
"Lương, khụ khụ, Lương Nhạc Trí còn ở trong nước."
Bách Chính hít vào một hơi, không nói gì, anh không nói lời nào kéo Dụ Sân vào bờ. Sau đó xoay người nhảy xuống hồ.
Dụ Sân vừa ho khan vừa nhìn chằm chằm vào mặt nước. Rất nhanh sau đó, Bách Chính giống như đang xách theo một con chó chết, túm cổ áo của một người đàn ông lên.
Lương Nhạc Trí vì sặc nước đã lâm vào hôn mê.
Dụ Sân sợ anh ta thật sự bị ngạt chết vội vàng vỗ vỗ vào mặt anh ta: "Lương Nhạc Trí, Lương Nhạc Trí."
Toàn thân Bách Chính ướt sũng, lạnh lùng nhìn bọn họ.
Lương Nhạc Trí ho khan một tiếng, phun ra một bụm nước. Cuối cùng anh ta cũng tìm được đường sống trong chỗ chết, nhưng cánh tay còn đau vô cùng. Lúc này nhìn thấy Dụ Sân, anh ta ngồi phịch trêи đất, lẩm bẩm nói: "Anh còn sống sao?"
Dụ Sân gật gật đầu.
Lương Nhạc Trí thở phào nhẹ nhõm.
Bấy giờ lý trí của Lương Nhạc Trí mới trở lại, vội vàng hỏi Dụ Sân: "Em không sao chứ? Vừa rồi anh không được tỉnh táo lắm, có làm em bị thương không? Đều là do anh không tốt. Nếu sớm biết như vậy thì đã không chơi cái gì mà mười cây nổ cùng lúc rồi."
Dụ Sân vừa muốn trả lời thì bỗng cả người bị nhấc lên.
Lúc này Lương Nhạc Trí để ý thấy bên cạnh mình có một người đàn ông đang trầm mặc, người đó còn rất trẻ tuổi, thân hình cao lớn.
"Này, anh làm gì vậy?"
Người đàn ông không để ý tới anh ta, ôm Dụ Sân rời đi.
Chuyện gì cũng có thể nhịn, nhưng chuyện này thì không thể. Dám làm trò cướp vợ tương lai ngay trước mặt anh ta.
Lương Nhạc Trí muốn đứng dậy, nhưng cánh tay đau đến mức anh ta phải kêu lên một tiếng nên lại nằm xuống.
Lương Nhạc Trí chỉ có thể hét lớn: "Này, tên kia, tôi cảnh cáo anh, mau bỏ Sân Bảo xuống. Đứng lại, ai cho anh đi, anh là ai?"
Bách Chính không để ý đến anh ta, anh ôm Dụ Sân đi mỗi lúc một xa.
Dụ Sân ở trong lòng anh. Nhiệt độ cơ thể hai người lạnh băng. Lúc này cô không giãy giụa, chỉ im lặng nhìn anh.
Trong ba năm này, không chỉ cô trưởng thành, Bách Chính cũng vậy.
Năm tháng không thể mài mòn được sự góc cạnh của anh, chỉ làm cho khóe mắt hay đuôi lông mày của người đàn ông trẻ tuổi mang theo vẻ trầm ổn mà trước đây không có.
Tầm mắt của cô từ lông mày sắc bén của người đàn ông, một đường rơi xuống con ngươi đen, bờ môi tái nhợt. Cuối cùng dừng ở trêи máy trợ thính ở trêи tai, dừng một chút.
Dụ Sân an tĩnh làm anh dừng bước.
Bách Chính rũ mắt thấy một đôi mắt lạnh lùng, đôi mắt thiếu nữ trong lồng ngực quá mức sáng ngời, nhưng mà cô dùng ánh mắt nhìn người lạ mà nhìn anh, làm trái tim anh hơi đau nhói.
Anh trầm mặc chớp mắt một cái, đi đến một khách sạn gần hồ Tiểu Ngọc gần, thuê hai phòng.
Lễ tân trước quầy nghi ngờ nhìn bọn họ.
Nam nữ trẻ tuổi cả người ướt nhẹp, người đàn ông thì không thấy rõ biểu cảm, cô gái trong lòng ngực anh thì mím môi, nhìn ra được là đang tức giận.
Cuối năm, bên ngoài lạnh như vậy, nếu không phải bọn họ đều là người có giá trị nhan sắc rất cao thì nhân viên công tác quả thực muốn báo cảnh sát.
Bách Chính đưa Dụ Sân vào phòng, mở nước nóng.
Cả đường bọn họ không nói chuyện, giờ phút này anh cũng chỉ bỏ Dụ Sân vào trong bồn tắm, ý bảo cô tự mình tắm, anh chuẩn bị đi ra ngoài.
Dụ Sân túm chặt cổ áo anh.
"Anh định làm gì?"
Đưa cô tới đây, anh lại định rời đi đúng không?
Bách Chính nhìn gương mặt tái nhợt của cô, nhỏ giọng nói: "Anh không đi, em tắm xong chúng ta lại nói."
Dụ Sân buông lỏng tay, cô ôm lấy đầu gối, nhẹ giọng nói: "Nếu lần này anh lại đi thì cả đời này đừng xuất hiện lại nữa."
Bước chân Bách Chính dừng một chút, anh đưa lưng về phía cô, đóng cửa lại.
Dụ Sân tắm rửa xong đi ra thì thấy Bách Chính đã tắm xong rồi. Có tiền thì tiện thế đấy, anh có thể đi đến phòng bên cạnh tắm rửa.
Dụ Sân ngồi xuống đối diện anh.
Cô mở chai nước khoáng, uống một hớp, cuối cùng cảm thấy mình đã sống lại.
Bách Chính cho rằng cô sẽ phẫn nộ, tức giận, hay là truy hỏi, tệ nhất là cô sẽ khóc.
Nhưng mà cô bình tĩnh hơn anh tưởng tượng nhiều.
Ngược lại là anh thiếu kiên nhẫn, thấp giọng mở miệng: "Lương Nhạc Trí không hợp với em."
"Vậy ai thích hợp, anh sao?"
Anh liếc nhìn cô một cái, trong giọng nói của cô gái có vài phần châm chọc, Dụ Sân rất ít khi nói chuyện như vậy.
Bình thường cô đều ngoan ngoãn lại lễ phép. Lúc nói chuyện khiến trái tim người ta thoải mái đến ngọt ngào.
Nhưng mà có lẽ anh đã quên mất, Dụ Sân như vậy là sau khi thích mình. Trước khi thích anh, mỗi một lần nói chuyện cũng sẽ chọc vào trái tim nhỏ bé của anh.
"Anh cũng không thích hợp."
"Tôi cũng thấy rất kỳ lạ." Dụ Sân chống cằm, giống như kinh ngạc cảm thán tò mò nhìn anh: "Ba năm trước Bách thiếu nói tôi không thú vị, sau đó đi luôn. Ba năm sau vậy mà nhàn rỗi đến giúp tôi chọn đàn ông."
Môi anh giật giật, không phát ra bất kỳ âm thanh gì.
Dụ Sân nhìn anh nắm chặt nắm tay, hai người ai cũng không đề cập đến chuyện xảy ra trong hồ kia. Anh không đề cập tới, tựa như là không muốn thừa nhận bản thân mình đã đánh vỡ kiên trì với quyết tâm bao năm như vậy. Dụ Sân tạm thời không đề cập tới, kỳ thật là cô đã tức đến muốn nổ tung.
Nhân lúc cô hít thở không thông mà cưỡng cô hôn anh, Bách thiếu thực sự là làm tốt lắm.
"Vậy anh cũng nói xem vì sao Lương Nhạc Trí không thích hợp?"
Bách Chính rũ mắt: "Anh ta suýt chút nữa hại chết em."
"Đó là bởi vì có người nào đó đánh gãy tay anh ta, làm anh ta không có cách nào bơi lên."
Bách Chính liếc nhìn cô một cái.
Dụ Sân hít sâu một hơi, ngược lại cười: "Như vậy đi, tôi cảm thấy anh rất thích quản chuyện của tôi, anh cảm thấy Lương Nhạc Trí không xứng, nói vậy ánh mắt anh tốt hơn tôi. Anh nói một chút xem ai tương đối thích hợp, tôi đón nhận đề nghị của anh. Miễn cho lần sau lại không hiểu ra sao bị người ta đặt dưới đáy hồ, dạy bảo đến mức tôi phải tỉnh táo."
Sắc mặt Bách Chính trắng bệch.
Anh muốn giải thích, lại đột nhiên nhớ tới, anh vốn cũng không nên giải thích. Suy nghĩ ban đầu của anh rõ ràng là không muốn có bất kỳ vướng mắc gì với Dụ Sân nữa.
Nhưng anh không giữ được nguyên tắc.
"Nói đi, sao không nói thế?"
"Sân Sân."
"Đừng gọi tôi như vậy." Dụ Sân bỗng nhiên vung tay anh ra.
Lúc này Bách Chính mới phát hiện trong mắt cô ngấn lệ, cô gái bình thường không tức giận, nhưng lúc nổi giận thì cực kỳ đáng sợ.
Cô che mặt lại, nước mắt chảy vào lòng tay.
Cô gái cuộn mình thành một khúc nhỏ.
Cô đột nhiên khóc, khóc đến mức làm anh không có cách nào. Bách Chính sờ sờ tóc cô: "Đừng khóc, là anh không tốt."
Anh khó khăn nói: "Em, em muốn thích ai thì thích người đó, anh sẽ không bao giờ quấy rầy em. Chuyện dưới hồ vừa rồi anh rất xin lỗi, nhưng anh không nghĩ tới sẽ để em xảy ra chuyện. Nếu em tức giận, có thể ấn đầu anh vào bồn tắm."
Anh quả thực không nghĩ tới sẽ làm cô tổn thương, mặc dù vừa rồi bị lòng đố kỵ làm choáng váng đầu óc, Bách Chính cũng không nghĩ tới việc đồng quy vu tận với bọn họ. Anh muốn cô sống thật tốt.
Dụ Sân khóc càng lớn tiếng.
Trời mới biết, ba năm này cô vất vả thế nào mới quen được sự thật là Bách Chính đã rời khỏi cuộc sống của mình rồi.
Anh muốn đi thì đi, muốn về thì về, coi cuộc sống của cô là công viên trò chơi sao?
Bách Chính không nghe được tiếng cô khóc.
Chân tay anh luống cuống, lại không dám chạm vào cô. Hồi lâu sau mới dùng tay run rẩy nhẹ nhàng sờ tóc cô.
"Là anh không tốt."
Dụ Sân nức nở vài tiếng, Bách Chính không giải thích vì sao năm đó rời đi, Dụ Sân nức nở nói: "Tai anh, sao lại thế này?"
Bách Chính không nghĩ tới đề tài của thiếu nữ lại nhảy nhanh như thế, nhưng mà hiện tại anh chỉ nghĩ làm thế nào để cô không khóc, cô hỏi cái gì anh đành phải đáp lại cái đấy.
Tuyệt đối không thể nói thật.
Huyết thống toàn thân anh bẩn đến chính anh cũng không thể tiếp nhận được, không thể để cô cảm thấy buồn nôn được.
"Ở nước ngoài, không cẩn thận bị thương."
Dụ Sân không khóc nữa, cô dùng mu bàn tay xoa mắt một chút, trêи lông mi còn mang theo nước mắt, cả người vừa đáng thương mà lại đáng yêu.
Cô đã cho Bách Chính cơ hội giải thích, nhưng hiển nhiên anh lại không có dự định giải thích. Chính như trước đây cô đã từng nói, mỗi người đều có bí mật.
Cô hiểu rõ.
Dụ Sân bò lên giường, dùng chăn che mình lại. Cô vô cùng buồn bã, lại vô cùng uất ức. Trước đây Dụ Sân chưa bao giờ nghĩ tới hóa ra nhìn thấy một người, lại có thể lập tức bộc phát ra nhiều uất ức đến như vậy.
"Anh đi đi, giúp tôi đóng cửa lại, cảm ơn." Cô nhẹ giọng nói: "Trước kia cũng chưa từng tuyên bố ở bên nhau, cho nên chia tay cũng không cần phải nói."
Bách Chính cứng đờ ngồi ở chỗ cũ.
Dường như cô nghĩ tới gì đó, giọng nói mang theo vài phần dịu dàng: "Cảm ơn anh hôm nay đã cứu tôi, thế nhưng Bách Chính, sau này anh không cần bảo vệ tôi nữa, sống cuộc sống của mình đi."
Hồi lâu, Dụ Sân nghe thấy tiếng chén trà khách sạn bị va chạm, anh đứng lên, giúp cô đóng cửa lại.
Chờ Bách Chính rời đi, Dụ Sân mở to mắt, vấn đề cô muốn hỏi nhất cô lại không hỏi.
Ví dụ như anh còn thích cô không?
Nhưng mà thực ra không cần hỏi, nếu như không thích, qua nhiều năm như vậy rồi, anh sẽ không giữ mãi cái bộ dạng biến thái với ɖu͙ƈ vọng khống chế mãnh liệt như vậy .
Nhưng nếu như còn thích, nhiều năm như vậy không trở lại, nhất định có lý do anh không muốn nói. Nếu không muốn nói, cần gì phải truy hỏi.
Tóm lại là chuyện hai người, một khi có một người lựa chọn rời đi, vĩnh viễn không có cách nào tiến thêm một bước.
Thế giới này, càng trưởng thành, càng hiểu rõ một số quy tắc mà người trưởng thành mới hiểu.
Nó dạy bạn âm thầm rơi lệ, dạy bạn miễn cưỡng cười vui, còn dạy bạn bình tĩnh buông tay.
*
Từ Học Dân biết, Bách thiếu trở về như vậy, không xảy ra chuyện gì mới lạ.
Bách Chính thất hồn lạc phách trở về, Từ Học Dân lại nhìn, vô cùng thông minh mà không dò hỏi.
Bộ dáng như bị người ta đá, bị chia tay này đủ để người ta hiểu ra rất nhiều.
Ông không hỏi, Bách Chính ngược lại tự nói.
"Cô ấy đang giận tôi."
Từ Học Dân suy nghĩ một lát, vẫn quyết định quan tâm ông chủ nhỏ một chút: "Dù sao thì cậu rời đi lâu như vậy, là một người con gái, trong lòng cũng sẽ khó chịu."
Lại nói, để người ta không thích cậu, không phải là dự định ban đầu của cậu sao?
Sao sau khi trở thành sự thật, ông chủ nhỏ lại không chịu được rồi.
"Haizz." Từ Học Dân trấn an anh: "Mùa xuân sắp tới rồi, tôi nghe nói thành phố S có một bữa tiệc rượu không tồi, cậu rảnh rỗi thì có thể đi thả lỏng."
Bách Chính căn bản không để ý đến ông.
Mặt Từ Học Dân không biểu cảm, nghĩ thầm, ông không thích hợp nói đến kinh nghiệm yêu đương với người ta. Ông độc thân cả đời mà.
Ai nấy đều thấy được Bách Chính rất không vui.
Lại qua một tuần, thấy anh mang theo vài phần tiều tụy, Từ Học Dân mới biết được gần như một tuần rồi Bách Chính không ngủ.
Nếu như trước kia người chống đỡ anh tồn tại là tình yêu thuần khiết của Dụ Sân, thì hiện giờ trong lòng anh trống rỗng đến đau đớn. Cô nói không cần anh nữa, không cần bảo vệ cô nữa.
Sở dĩ Bách Chính khác Từ Ngạo Thần, là vì anh từng được cô thích.
Không có tình yêu này, có lẽ sớm muộn gì anh cũng sẽ trở nên giống Từ Ngạo Thần.
Vốn dĩ Từ Ngạo Thần sẽ không chết, ông ta kiêu ngạo tùy hứng như vậy, là tình yêu của Mục Mộng Nghi với người khác phán ông ta tử hình.
Từ Học Dân đột nhiên ý thức được, ông chủ nhỏ cũng sẽ dần dần mất đi sức sống, chết đi ở trong vực sâu.
Từ Học Dân cảm thấy mình quá khó khăn, ông già độc thân cả đời, nhắm mắt kiến nghị một cách mù quáng: "Tôi cảm thấy, kỳ thật cậu không cần thiết rời khỏi cô ấy. Trêи thế giới này, nhất định có cô gái không ngại thân thể của cậu. Dụ Sân là cô gái tốt, có lẽ cô ấy thật sự không ngại."
Nói thì như thế, kỳ thật Từ Học Dân không nắm chắc chút nào. Ai sẽ không ngại thân thể bất cứ lúc nào có thể phát bệnh của Bách Chính, không ngại cả đời này anh cũng không có cách nào cho cô một đứa con.
Còn về sau này, có một ngày tinh thần có vấn đề, sẽ tổn thương cô hay không. Từ Học Dân không xác định, bọn họ cũng không dám đảm bảo.
Quả thực Bách thiếu đúng là không có sức cạnh tranh.
Ngón tay Bách Chính run rẩy.