Thâm Uyên Nữ Thần (Vực Sâu Nữ Thần)

Chương 86




Edit: Lệ

Buổi chiều Chúc Uyển đã trở lại.

Tinh thần cô ấy mệt mỏi, ngáp dài nói: "Ngày hôm qua liên hoan muộn quá, mình vô cùng buồn ngủ, thế là không trở về trường học, mấy người Hoa ca đặt phòng rồi mình ở lại đấy nghỉ ngơi một đêm. Dụ Sân tối hôm qua mình gọi điện cho cậu không được, làm mình lo gần chết."

Dụ Sân nói: "Mình không có việc gì."

Cô không nói chuyện của Lâm tổng với Chúc Uyển, cho dù cô ấy biết thì có thể làm gì? Huống chi cô đoán Lâm tổng không thể ra tay hại người được nữa.

Gần đến giao thừa, đại học cũng kết thúc kì thi và nghỉ đông, một số học sinh còn ở trường học không có trở về.

Lương Nhạc Đan là người ở đây, cô ấy đã sớm trở về nhà, Dụ Sân và Chúc Uyển không ở phòng ngủ mà bọn cô đi livestream ở trong căn hộ.

Mấy ngày nay Dụ Sân livestream trực tiếp, Hoa ca vẫn cần cù chăm chỉ phát sóng.

Dụ Sân gọi điện thoại cho anh ta: "Hoa ca, gần đây anh có nhìn thấy Lâm tổng không?"

Lại nói việc này cũng lạ, Hoa ca livestream, Lâm tổng sẽ đến xem ít nhất bốn năm lần một tuần, nhưng hiện tại đã một tuần, Lâm tổng cũng không tới lần nào, Hoa ca còn không liên hệ được.

Trong lòng Hoa ca đã nhận định mất đi một "Kim chủ", anh ta rất thất vọng.

"Anh không có gặp ông ta, em tìm ông ta có chuyện gì sao?" Hoa ca vốn định nhắc nhở Dụ Sân, Lâm tổng có tâm tư đối với cô, thế nhưng quan hệ của họ cũng chưa tốt tới mức đó, anh ta nói những lời này không thích hợp.

"Không có việc gì, em chỉ muốn hỏi một chút."

Hiện tại Dụ Sân càng thêm khẳng định, Bách Chính đã trở lại. Sự tồn tại của một người, sẽ không vì không nhìn thấy nữa mà bị xóa đi.

Nhưng anh không muốn nhìn thấy cô cũng là chuyện không thể phủ nhận, ba năm trước và ba năm sau, thái độ của Bách Chính vẫn không thay đổi. Cô biết cô không thể chờ đợi câu trả lời.

Dụ Sân đi dạo trêи đường lúc hoàng hôn, thành phố S mùa đông cũng không lạnh, phía chân trời còn có ánh chiều tà tuyệt đẹp.

Cô mua vé máy bay, còn hai ngày mới có thể trở về, hiện giờ không cần livestream, cũng không có nơi để đi.

Dụ Sân dứt khoát đến bệnh viện thăm Lương Nhạc Trí.

Hiện tại cô đã biết tại sao Lương Nhạc Trí bị người ta đánh gãy tay, bởi vì anh ta tiện mồm hôn cô một cái, bị người đó biết rồi.

Dụ Sân cảm thấy buồn cười, anh không muốn yêu cô, không muốn ở bên cô, lại cố tình không cho bất kỳ ai tới gần cô.

Đôi mắt Lương Nhạc Trí trừng lớn, hoài nghi mình ngủ còn chưa tỉnh, lắp bắp hỏi: "Dụ, Dụ Sân, em tới thăm anh?" Vẻ mặt của anh ta không thể tin được giống như vừa bỏ tiền ra mua hai tờ vé số, cuối cùng lại trúng mấy trăm vạn.

Cái này là chuyện tốt gì vậy?

Dụ Sân đặt trái cây ở đầu giường: "Anh đã khỏe hơn chút nào chưa?"

"Khỏe, khỏe, anh chỗ nào cũng khỏe, bây giờ anh có thể đứng lên đi hai bước."

Dụ Sân vội vàng nói: "Thôi, không cần anh phải xuống, ngồi hẳn hoi đi."

Lương Nhạc Trí theo đuổi cô hai năm, làm những chuyện ngu ngốc vô số lần, từ trước tới giờ chưa từng có chuyện Dụ Sân chủ động tới gặp anh ta.

Anh ta vừa vui mừng lại kϊƈɦ động, lắp bắp không nói nên lời.

Dụ Sân biết dù Lương Nhạc Trí thoạt nhìn không đáng tin cậy, nhưng thật lòng thích cô, bằng không Lương Nhạc Trí sẽ không giúp anh trai cô.

Bộ dạng lắp bắp đáng thương của anh ta làm cơn tức giận của Dụ Sân tan biến.

Nói ra thì Lương Nhạc Trí thật sự rất thảm, hôn cô một cái, kết quả phải nằm đến khi ăn tết cũng chưa khỏi hẳn.

Dụ Sân có chút áy náy đối với anh ta, cô nói chuyện với anh ta thêm một lúc.

Lương Nhạc Trí không ngừng cười.

Cô cũng cười theo.

Lương Nhạc Trí bị cô mê hoặc: "Dụ Sân, lúc cười trông em thật đẹp."

Trước kia cũng có người khen cô như vậy, cô chớp mắt, thu hồi cảm xúc trong lòng: "Chúc anh sớm ngày bình phục."

"Đừng đi!" Lương Nhạc Trí theo bản năng giữ lại, anh ta ngượng ngùng nói: "Anh xin lỗi, lần trước anh không cố ý. Nếu em không thích, từ nay về sau anh sẽ không làm như vậy nữa."

Ánh mắt thiếu niên chân thành, Dụ Sân mím môi: "Em cũng nên xin lỗi anh, anh bị thế này có thể là do em gây ra."

Lương Nhạc Trí không nhìn thấy sự suy sụp của cô, vội nói: "Những chuyện điên rồ kia có liên quan gì đến em, cho dù có liên quan, anh cũng rất vui khi được em đánh một trận."

Ánh mắt anh ta mong chờ: "Dụ Sân, hôm nay em đến thăm anh, có phải có một chút cảm giác với anh rồi không? Đợi đến khi anh khá hơn thì em cho anh một cơ hội để theo đuổi nhé. Anh tốt nghiệp rồi cũng sẽ không đi. Anh sẽ thi thạc sĩ ở trường này, anh ở bên cạnh em."

Dụ Sân nói: "Lương Nhạc Trí, em đã có bạn trai rồi."

"Anh biết, Nhạc Đan đã nói cho anh nghe, nhưng không phải anh ta là bạn trai cũ sao? Nhiều năm như vậy, cũng không thấy anh ta tới tìm em. Loại đàn ông này có giữ được đến Tết không?"

Dụ Sân nghĩ, đúng thật là sắp đón Tết một lần nữa rồi.

Lương Nhạc Trí ɭϊếʍ ɭϊếʍ môi, cọ cọ như một con chó nhỏ: "Em suy xét đến anh đi, đợi đến khi anh thừa kế tài sản của ba, anh đều cho em."

Lời này nếu như bị Lương tổng nghe thấy, chắc chắn sẽ rất tức giận.

Lương Nhạc Trí quyết định đánh cược một phen, anh ta xui khiến Dụ Sân: "Anh có chủ ý này, nếu bạn trai cũ vẫn để ý đến em, chắc sẽ không để em với người khác ở bên nhau mà không phản ứng lại đúng không? Không bằng chúng ta giả thành người yêu, nếu anh ta thật sự thích em, nhất định sẽ tìm đến, nếu không tới em hãy buông anh ta đi."

"Thôi đi, đối với anh không công bằng."

"Không có việc gì, anh thích làm lốp xe dự phòng của em."

"..." Dụ Sân không còn lời gì để nói, cô cảm thấy đau đầu. Điều gì đã xảy ra với những người đàn ông này vậy? Lúc trước Mục Nguyên cũng nói y hệt như vậy.

Nếu không phải cánh tay đang băng bó, Lương Nhạc Trí hận không thể lăn tại chỗ, thử suy xét anh đi! Thử suy xét anh!

Tuyển anh, anh sẽ làm trâu làm ngựa cho em.

Huống hồ đến mặt của tình địch anh ta còn chưa thấy, anh ta không tin mình thua kém người kia.

*

Dụ Sân không nghĩ tới, đi bệnh viện một chuyến, về nhà có nhiều thêm một người ăn Tết.

Lương Nhạc Trí cũng không trở về nhà, giả làm người yêu với với Dụ Sân, cảm xúc dâng trào.

Anh ta chọc trúng chỗ mềm mại trong tim của Dụ Sân, như một con cún, nhìn cô với bộ dạng đáng thương.

Dụ Sân không đồng ý với chủ ý tồi tệ này, vé máy bay là do Lương Nhạc Trí mặt dày đi mua, vốn dĩ anh ta là người não rỗng, anh ta có chủ ý thì cô cũng không xử lý được .

Thậm chí Lương Nhạc Trí còn nghĩ tới, anh đi theo Dụ Sân về nhà, nếu như ba mẹ Dụ Sân thích người trẻ tuổi có triển vọng như anh ta, không phải là càng có hy vọng hơn sao?

Tay của anh ta vẫn còn băng thạch cao, trông nó thật sự khó coi.

Dụ Sân đi vệ sinh, anh ta cũng đi theo, thật đúng là đồ ngốc. Dụ Sân gọi điện cho Lương Nhạc Đan: "Cậu tới đem anh trai cậu đi đi."

Lương Nhạc Đan vui mừng khôn xiết: "Cái gì? Anh trai tớ chuẩn bị theo cậu về nhà ăn Tết á, quá tốt rồi, năm nay ăn Tết không cần gặp anh ấy, phiền cậu giữ anh ấy lại vài ngày nha Dụ Sân, đừng để cho anh ấy chết đói là được. Làm ơn đi! Nha!"

Cô ấy lập tức cúp máy.

Dụ Sân: ...

Bây giờ cô không trông mong vào ai, Bách Chính thích trốn thì cứ trốn đi, Lương Nhạc Trí thích theo thì theo.

Lương Nhạc Trí vui vẻ nói: "Hình tượng của anh như này có phải không tốt lắm không, muốn gặp ba mẹ vợ thì nên mua cái gì?"

Dụ Sân che đôi mắt, không nỡ nhìn thẳng.

*

Từ Học Dân không ngờ rằng lời ông nói cách đây không lâu sẽ trở thành hiện thực nhanh như vậy.

Một ngày nào đó, Dụ Sân sẽ có người thích mình.

Tiểu Bách tổng mới cho Lâm Bằng Nghĩa một bài học, mới không được bao lâu cô gái ấy đã không thuộc về anh nữa. Lúc này, Bách Chính không còn tư cách để dạy dỗ Lương Nhạc Trí.

Bách Chính biết được Dụ Sân và Lương Nhạc Trí cùng nhau trở về thành phố T, đôi đồng tử đen láy run lên.

Từ Học Dân cảm thấy được ông chủ nhỏ có chút khó chịu.

Bách Chính khàn giọng hỏi: "Hai người họ trở về khi nào?"

"Buổi sáng hôm nay."

Từ Học Dân nói: "Cậu nên buông đi."

Từ Học Dân nghĩ một chút, nói một cách công bằng và thành thật: "Con trai của Lương tổng có phẩm hạnh không tồi, gia cảnh nhà họ rất tốt. Nghe nói em gái Lương Nhạc Trí rất yêu quý Dụ tiểu thư."

Bách Chính đau như có kim châm, lạnh lùng nói: "Anh ta không xứng với Dụ Sân. Lương Nhạc Trí ngu ngốc, thô bỉ, đầu óc đơn giản. Anh ta là người ngậm thìa vàng từ bé, không có năng lực bảo vệ Dụ Sân."

Anh dùng những lời lẽ cay độc và xấu xa, nói Lương Nhạc Trí xuống không đáng một xu nào.

"Nhưng mà, bây giờ Dụ tiểu thư thích cậu ấy."

Cái gì cũng không thể thắng nổi những lời này, người đàn ông lạnh lùng lập tức đông cứng lại, môi anh run lên mấy lần, không thể phát ra âm thanh.

Đợi đến khi khó khăn lắm mới có thể lên tiếng, Bách Chính chỉ kiên định lặp lại: "Dụ Sân không thể thích một người như vậy."

Rõ ràng mấy ngày trước, đêm đó cô còn ngoan ngoãn ngủ trong ngực anh.

Lương Nhạc Trí làm cái gì để xứng đáng có được tình yêu của cô?

Từ Học Dân không nhìn ra đôi mắt đỏ hoe của cậu, nhanh chóng cắt lời: "Cậu đã nói, tôn trọng lựa chọn của cô ấy."

Bách Chính đột nhiên đứng lên, ngực anh phập phồng lên xuống, đi ra ngoài.

"Bách thiếu!" Từ Học Dân vội vàng đuổi theo.

"Đừng đi theo tôi!" Anh hét lên, sau đó mím chặt môi, không mở mắt, thấp giọng giải thích: "Tôi chỉ đi thăm lão Bách một chút, cũng thật lâu rồi chưa về thành phố T."

Từ Học Dân thở dài nhìn anh biến mất sau cánh cửa.

Tim đã tan nát, còn cậy mạnh.

*

Dụ Sân không nghĩ tới về thành phố T còn gặp Mục Nguyên.

Tình cờ gặp trêи đường, Mục Nguyên cau mày nhìn Lương Nhạc Trí.

Lương Nhạc Trí cảm thấy nguy cơ rất mạnh, vội vàng vòng ra sau vai Dụ Sân, nói nhỏ bên tai cô: "Đây là bạn trai em?"

Lương Nhạc Trí đánh giá Mục Nguyên, chàng trai tuổi còn trẻ, có khí chất, dường như... Đẹp trai hơn một chút so với mình, nhìn quần áo và vải vóc, quả thực anh ta là một người giàu có.

rong lòng Lương Nhạc Trí có báo động lớn, không cần Dụ Sân trả lời, anh ta đã bắt đầu diễn, trìu mến nói: "Này, bảo bối, mau về nhà đi. Em đã nói là đưa anh đi gặp ba mẹ em mà. Để họ chờ lâu không tốt.

Dụ Sân đẩy anh ra: "Lương Nhạc Trí, anh bình thường chút đi, anh ấy không phải."

Mục Nguyên lạnh lùng nhìn Dụ Sân, thần sắc có chút ảm đạm: "Anh ta là người.."

Haizz, những thứ này là gì đây.

Dụ Sân nói: "Không phải, anh ấy là anh trai của bạn cùng phòng em, tên là Lương Nhạc Trí. Lương Nhạc Trí, đây là bạn của em, tên là Mục Nguyên."

Cả hai người đều không có ý bắt tay.

Buồn cười, cho dù hiện tại không phải bạn trai thì sau này có ai không muốn trở thành bạn trai chứ?

Hiểu lầm được giải quyết, nhưng Mục Nguyên có chút khó chịu: "Em muốn làm cái gì vậy? Thật muốn dẫn anh ta về nhà?"

"Không, Lương Nhạc Trí nhất định muốn tới, một lát nữa em sẽ dẫn anh ấy tới khách sạn."

Sắc mặt của Mục Nguyên dịu lại, còn Lương Nhạc Trí thì méo miệng.

Dụ Sân biết Mục Nguyên luôn có ý với mình, vừa rồi đúng thật làm Mục Nguyên khó chịu. Lương Nhạc Trí xuất hiện, Mục Nguyên còn như vậy, huống hồ là Bách Chính.

Đôi khi ý tưởng tồi tệ này lại có hi vọng.

Dụ Sân giải thích một hồi.

Mục Nguyên kinh ngạc nói: "Em nói Bách Chính đã trở lại?"

Dụ Sân gật đầu.

Cô bình tĩnh nói:" Nhưng em không nghĩ đến chuyện ép anh ấy đến. Chuyện của Lương Nhạc Trí quả thật là ngoài ý muốn. Mỗi người đều có lựa chọn cho riêng mình. Những gì em có thể làm cho Bách Chính đều làm hết rồi, không còn cách nào nữa. Em tôn trọng quyết định của anh ấy, em nhận thua rồi, em từ bỏ."

Mục Nguyên cong môi.

Lương Nhạc Trí thật sợ Dụ Sân cứ tiếp tục ở lại đây thì sẽ phải lòng cái tên họ Mục này, anh ta liền thúc giục: "Đi thôi, bên ngoài lạnh như vậy nhỡ bị đóng băng thì làm sao."

Nhìn bóng lưng của bọn họ, cuối cùng Mục Nguyên cũng nhận ra mình có một số phẩm chất không tốt.

Anh ta quá chững chạc và lịch sự.

Thế mà tình địch của anh ta, người này còn mặt dày hơn người kia.

*

Lương Nhạc Trí là một người ngốc nghếch.

Ngày thứ ba Dụ Sân đưa anh ta đến thành phố T, anh ta nhận ra một sự thật sâu sắc rằng anh ta có thể tự đóng băng chính mình.

Đương nhiên là Dụ Sân sẽ không đưa Lương Nhạc Trí về nhà để khiến gia đình hiểu lầm, nhưng hôm nay vị đại thiếu gia này nhất định phải dẫn cô đi bắn pháo.

"Anh cũng tới đây rồi, lại là giao thừa, người làm chủ nhà như em nên chơi với anh một ngày."

Dụ Sân bật cười mà nghĩ đến bốn lý do vô lý nhất để tha thứ ở Trung Quốc: Tới cũng đã tới rồi, Tết nhất, người đã chết rồi và trẻ con vẫn còn nhỏ.

Dụ Sân sợ anh ta làm ầm ĩ, đành phải đi gặp anh ta.

Lương Nhạc Trí đưa cô đến hồ Tiểu Ngọc để đốt pháo, nước ở đây rất sạch và trong, gần công viên, phong cảnh lại đẹp.

Anh ta ném pháo trúc đã được đốt xuống dưới nước, làm nước bắn lên cao.

Dụ Sân: Ấu trĩ.

Nhưng mà lúc sau cô phát hiện chơi với một người hài hước, quả thực rất vui. Chỉ là pháo trúc thôi nhưng Lương Nhạc Trí có thể nghĩ đến rất nhiều cách chơi khác nhau.

Rất lâu rồi Dụ Sân không chơi vui vẻ như vậy, cũng không nhịn được mà cười rộ lên.

Hai người chơi rất vui vẻ, Dụ Sân không cảm thấy gì nhưng Lương Nhạc Trí lại cảm thấy ngọt ngào.

Trong mắt người khác, cũng cảm thấy "Đôi tình nhân" này thật ấm áp và ngọt ngào.

Người đàn ông đội mũ màu đen nhìn họ từ xa cụp mắt xuống.

Lương Nhạc Trí thấy Dụ Sân cười, cảm thấy có động lực, nhất phải biểu diễn cho cô xem khi cùng đốt mười cây pháo sẽ như thế nào. Hồi nhỏ anh ta rất nghịch ngợm, cái gì cũng đã chơi qua.

Anh ta giẫm trêи tảng đá bên hồ và cắm pháo trúc vào lớp bùn. Nếu thuận lợi, chúng nó sẽ cùng nhau nổ, vô cùng kϊƈɦ thích.

Bờ hồ ẩm ướt và trơn trượt, Dụ Sân ngăn anh ta lại: "Anh đừng qua đó, em không muốn xem." Hồ này rất sâu.

"Không sao, anh chưa bao giờ bị thất bại."

Vừa dứt lời, Lương Nhạc Trí trượt chân ngã vào hồ, Dụ Sân há hốc mồm.

Nước hồ mùa đông rất lạnh.

Lương Nhạc Trí hoảng sợ trong chốc lát, may mà anh ta biết bơi, vừa định trấn an Dụ Sân mình không có việc gì, ngay sau đó lại nghĩ, mẹ nó! Có phải anh ta bị gãy tay không?

"Khụ... Khụ.. Cứu mạng!"

"..." Dụ Sân không có cách gì, không thể để anh trai của bạn tốt chết đuối vì chơi pháo, cô cởi áo khoác ra, nhảy xuống hồ.

Lạnh quá, nước mùa đông thật lạnh. Môi và răng của Dụ Sân run rẩy, bơi về phía Lương Nhạc Trí đang càng ngày càng trôi xa kia, thật vất vả mới túm được anh ta.

Quần áo mùa đông của Lương Nhạc Trí bị ngâm nước, chìm muốn chết. Dụ Sân kéo anh ta, dù là nương theo sức nổi của nước cũng không kéo đi được.

Lương Nhạc Trí bị sặc nước, người đang sặc nước thì rất hoảng loạn, có cái gì thì nắm lấy cái đó. Anh ta quấn lấy Dụ Sân.

"Lương Nhạc Trí, anh thả lỏng ra, như thế này em không thể cứu anh được."

Không chỉ là không cứu được, mà cả hai bọn họ còn có thể bị chết chìm.

Cánh tay của anh ta siết chặt.

Dụ Sân lạnh đến mức sắp mất hết sức lực, cuối cùng cô cũng biết lý do tại sao Lương Nhạc Đan lại cảm tạ trời đất năm nay anh trai không ở nhà ăn tết.

Ai có thể làm như vậy, đúng là tai họa sống!

Dụ Sân không buông tay, vẫn muốn mang anh ta lên bờ.

Năm mới, không ai ở gần hồ Tiểu Ngọc, nếu cô không cứu anh ta thì Lương Nhạc Trí thật sự ra đi mất.

Cô bị sặc hai ngụm nước, phát hiện còn cách bờ một chút.

Hai người sẽ không cùng nhau xong đời đấy chứ?

Ngay sau đó, có một tiếng động vang mạnh trêи mặt hồ.

Một bóng đen lao về phía họ.

Dụ Sân rơi vào vòng tay ấm áp hơn nước trong hồ, cô nhận thức được đây là ai, trong giây lát, Dụ Sân muốn khóc.

Sự tủi thân, buồn bực trong mấy năm nay, vỡ òa trong nháy mắt.

Cô ở trong vòng tay anh, không chịu buông áo của Lương Nhạc Trí ra, một bên đẩy ngực của Bách Chính. Cô mới biết rằng không phải là mình không tức giận, không có oán hận.

Đi đi, không phải bảo không gặp nhau nữa sao? Đừng chạm vào tôi.

Bách Chính mím môi, trong mắt gợn một tia tức giận mà đau xót.

"Em vì cậu ta mà không muốn sống nữa hả?" Anh cắn răng hỏi, đôi mắt ghen ghét đỏ bừng, người này quan trọng vậy sao? Cô chưa bao giờ yêu mình như vậy. Bách Chính nắm lấy tay Dụ Sân, cưỡng chế bàn tay bé nhỏ của cô buông ra.

Tay của Dụ Sân bị kéo ra khỏi quần áo Lương Nhạc Trí, không ai giữ, giãy giụa chìm xuống.

Bách Chính lạnh lùng nghĩ, tốt nhất là chết đi.

"Lương Nhạc Trí!" Dụ Sân sốt sắng, vội vàng nắm lấy anh ta.

Dụ Sân không biết sự ghen tuông của đàn ông khủng khϊế͙p͙ như thế nào, tiếng hét này khiến tim Bách Chính như đao cắt, lý trí hoàn toàn biến mất. Anh đột nhiên giữ chặt cằm cô, hôn lên môi cô.

Anh không nâng cô lên cao nữa, dứt khoát ôm cô cùng nhau chìm xuống hồ nước lạnh.

Dưới nước không có không khí, Dụ Sân lại cứng đầu và từ chối luồng không khí từ anh.

Kỹ năng bơi của Bách Chính tốt hơn cô nhiều.

Cảm giác hít thở không thông kéo dài, Dụ Sân choáng váng, cuối cùng không chịu được, ôm lấy cổ anh, vụng về hút lấy không khí từ anh.

Bách Chính điên cuồng hôn môi cô.

Rõ ràng như ý nguyện của anh, nhưng Dụ Sân cảm thấy người đàn ông đang ôm mình còn run rẩy nhiều hơn cả mình.

Cảm giác này, giống như là bị hút vào, càng giống như là tuyệt vọng.