Chương 9: Phiền phức
Một bên nghe được Văn Minh đều sững sờ thầm nghĩ:
" Được rồi đi, ta là bảo khách sáo, ngươi cư nhiên hẳn là không khách sao thật, này tiền mới nhận 4 triệu của hệ thống hẳn là không biết sau đêm này còn lại bao nhiêu đây, với lại thiết lập nhân vật của ngươi cũng hơi sai sai đi, nhìn đến một mặt hẳn nhìn lên là cao lãnh, đến lúc nói lên thì cũng coi như là ta đánh giá sai rồi đi, này gọi là đậu bỉ đúng hơn a.... " .
Văn Minh lấy tay xoa đầu, cảm thấy hơi hoài nghi nhân sinh của mình.
Tuy vậy, hắn vẫn gắng gượng nhịn đau trong lòng nở nụ cười bảo:
" Ha ha tốt a, ăn nhiều mới khỏe nha, mọi người thoải mái gọi món nha"
Một bên Phương Tình cũng cảm thấy hơi chột dạ, ở phía dưới bàn thì một tay níu níu áo của Hoài Vy, miệng thì thầm nhỏ :
" Này, tớ cũng chỉ bảo là t·rừng t·rị một chút thôi, này cậu làm không quá chứ, nhân gia dù sao cũng chưa lừa gạt tình cảm mình gì lắm đâu, lại nghèo c·hết rồi, này mình còn nhận ra tiếc nuối trong mắt Văn Minh khi cậu bảo kiêu hết món á, này hai ta làm vậy có tốt không a, sợ đến tháng người ta không có tiền tiêu thì lại tội c·hết. "
Hoài Vy liền quay lại chạm nhẹ, bảo nhỏ vào tai Phương Tình:
" Được rồi, giáo huấn hắn ta một bữa đi, cho chừa cái tội bạ đâu cũng tán, hại Phương Tình nhỏ nhắn của mình thương tâm ít đâu, phải không bé xinhhhhhh".
Nghe vậy mặt Phương Tình mặt nhỏ đỏ lên, không kìm được 2 tay mảnh khanh đánh nhẹ liên tục vào người Hoài Vy, còn không ngừng thì thầm:
" Người ta mới không nhỏ nhắn, còn là tuổi đang phát triển đây" .
Làm đến Hoài Vy không ngừng nhận thua, đại biểu giơ tay đầu hàng đâu, xong đó Phương tình lại nói nhỏ bên tai Hoài Vy :
" Được rồi, nghe cậu, đúng là nên giáo huấn một trận đâu".
Nhìn đến 2 người qua ta lại Hoài Vy với Phương Tình, Văn Minh là không biết hai người họ là nói gì, chỉ thấy hai người tốt đẹp mắt đâu, hắn lại ngắm thêm một hồi để bù số tiền tối này mất không oan a, này còn tính đem về hỗ trợ cô nhi viện một ít đâu, nhìn đến là chưa được rồi, hắn là để lần sau kiếm nhiều hơn bù để hỗ trợ luôn vậy.
Lại nói chuyện một hồi, món ăn điều lên bàn.
Nhìn đến một dãy bàn toàn đồ nướng, 2 cô nương mắt điều trố ra, nghĩ địa đúng là hơi nhiều thật, nhưng cũng ngon mắt đâu, thế là một bên vừa ăn vừa nói chuyện với Văn Minh, Văn Minh cũng cười ăn nói lại với 2 người.
Chủ yếu chuyện cũng quanh đi quanh lại về Văn Minh hắn đâu, như kiểu giờ đã học xong chưa, hiện tại có đi làm thêm, dự tính sau này hay chưa, hoặc đơn cử như là còn độc thân không........
Nghe đến Văn Minh hắn không ngừng cảm thản con gái thời đại mới nha, hỏi chính là nhiệt tình như vậy, ngươi không ngại chứ ta là có đây.
Chính là nói chuyện thì nói, ăn cũng không ngừng, lại nói 2 người Phương Tình và Hoài Vy đúng là đói bụng nhưng là cũng không ăn được bao nhiêu, chủ yếu là mang tâm đùa chơi Văn Minh đâu, ai ngờ nhìn đến từng đầu, từng đầu dĩa thịt nướng vậy mà Văn Minh có thể ăn hết vào bụng.
Hai người Phương Tình, Hoài Vy nhìn trân trối, nghĩ địa ăn tốt như vậy, dạ dày người sẽ không đáy đi, hẳn là cái heo a.
Vẫn là Hoài Vy cái này nhân ngả ngớn đùa vui hỏi:
" Òa, Văn Minh, người ăn cũng quá tốt đi, mình còn nghĩ đêm này phải bỏ thừa mứa lại đây, ai ngờ mình cậu xử lý hết được đây, dạ dày này cũng không xưng với người như cậu a, quái tai nhaaa ".
Lại liếc mắt nhìn Văn Minh một tí, cảm thấy tui không được đẹp lắm nhưng quan sát kĩ còn có tí cơ bắp đâu, hắn cũng là người tập luyện đi.
" Hà, vẫn có thể đi, có thể dạo này cơ thể là hơi đói, nên bổ sung một tí chất a, ăn nhiều hơn bình thường một xíu " .
Trả lời là vậy nhưng Văn Minh là biết bụng hắn cũng sắp không chứa nổi rồi, nhưng tiếc nỗi tiền đã mua mà ăn không hết thì lãng phí quá.
Cũng may là hắn vừa nâng cấp cơ thể, ăn còn tốt hơn, chứ nói thật thì đúng là sức của hắn như trước thì đúng là không thể nào mà xử lý hết cái chỗ thức ăn này được, 2 cô nàng này kiêu cũng quá nhiều rồi, nếu không phải 2 người ta còn cảm thấy xinh xinh thì đúng là ******.
Đang cảm thán đủ mệt trong ngày hôm này rồi thì chợt Văn Minh nghe đến tiếng keng, khiến hắn và 2 cô nàng kia giật mình đâu, nghe như là tiếng vỡ của chai lọ gì đấy ở cách hắn không xa phía sau quán.
3 người quay lại nhìn thì thấy đúng là có chuyện thật, thấy một nhóm 4 người đang ngồi nhậu mà đạp chai xuống sân quán, miệng còn không ngừng cười nói nhưng câu hoan ô uế ngữ đi.
" Chuyện gì a, chuyện gì a ".
Này công chủ Vĩnh Sinh liền chạy tới, thấy một nhóm 4 người ông chủ Sinh cũng liền nhíu mày lại, 2 tay xoa đầu, rồi tiền gần tới nhóm người đó, nhìn biểu cảm của ông chủ Sinh thì Văn Minh biết là có chuyện gì không thuận lợi rồi, lại hóng một hồi thì đúng như hắn suy nghĩ.
" Ông chủ Sinh a, nhìn đến là tối này làm ăn tốt quá chứ ?"
Nói chính là một tên đầu trọc,hai tai mang khuyên tai, bên má còn vết thẹo khá sâu, nhìn như là dao kéo để lại, bên 2 tay còn có hình xăm ở 2 bên, mặt mũi bặm trợn, dáng người đô con, cũng khá dữ dằn, lại khá cao nhìn đến có gần 1m75 có thừa, nhìn đến hẳn là người đứng đầu lũ này.
Cạnh bên còn 3 người còn lại xem cũng à tiểu đệ loại hình, một bên hò hét, ném đồ trợ uy đâu, điển hình nhân vật quần chúng không cần dùng văn tả nhiều, ngươi nghĩ đến xấu xã, bỉ ổi bao nhiêu chính là bấy nhiêu a,
Nghe đến vậy ông chủ Sinh trong lòng tuy không vui nhưng cũng không dám nói ra, chỉ là rặng cười nói lại :
" Ai nha, anh Hắc, nay khí trời đẹp đang tính hỏi tại sao thì thấy ngài, chắc là ở trên biết ngài tối tới nên mới cho khí trời tốt như này lão buôn bán đây ".
Anh Hắc tên thật là Phùng Hắc Tài, chuyên làm bảo kê với đàn em ở mấy khu nhậu gần khu vực này không ai biết là từ đâu ra, ông chủ Sinh chỉ biết là khi ông làm đây thì đã có thu phí này rồi.
Một vài ông chủ có thông báo lên phía trên nhưng ngặt nỗi là người ta có giải quyết nhưng vài ngày lại được thả ra, sau đó mấy ông chủ tố cáo thì lại bị chúng cho một trận, chặp xung quanh mọi người điều sợ nên cũng mặc kệ, vạn hạnh là ít nhất phí bảo kê cũng không phải là nhiều lắm với lại tháng chỉ thu một lần, cắn răng các chủ quán vẫn có thể giao được.
Một bên lão Hắc cười hà hà lại không vòng vo nói thẳng với ông chủ Sinh:
" Lão sinh, vẫn là không nói nhiều đi, quy củ mọi người điều hiểu cũng không đợi ta nhắc lão đi"
Vừa nói, còn không quên cầm chai bia tu một mạch đến hết chai, nhìn đến người xung quanh điều nhíu mày, hẳn điều biết đây là kẻ hung hãn, không thể dễ giải quyết đi, tội nghiệp ông chủ Sinh phải gặp mấy cái loại d·u c·ôn, du thủ, du thực này.
" Điều hiểu, điều hiểu nha anh Hắc, lão Sinh ta cũng không phải nhiều lời loại người kia, có thể là, có thể là ...."
Nói đoạn lão Sinh hơi dừng lại một một tí nhưng vẫn can đảm địa quyết định nói rõ ra với Hắc Tài:
" Có thể tháng này chưa tới nha anh Hắc, hắn là 2 tuần nữa a, anh Hắc có sai lầm gì không ".
Một bên Hắc Tài nhìn lão sinh, cười khinh lên, hắn nhìn tới đừng trước mặt mình lão Sinh, lắc đầu gằn giọng lên bảo:
" Lão sinh a lão Sinh ....... Đến ..... lúc..... nào... mà .... đến .... .lượt.... lão ... hỏi .... lại ......ta .... vậy ..... hả ??????"