Chương 7: Hổ hình quyền (tàn thứ quyển)
" Tên như ý nghĩa nha kí chủ, là không trọn vẹn võ kỹ chứ sao, chứ không kí chủ nghĩ sao mà giá nó lại thấp vậy cơ chứ, người ta võ kỹ là thanh cấp đấy, thanh cấp nói gì cũng phải gần ngàn điểm mới mua được nha kí chủ."
" Đây bản hệ thống chỉ trích phần ra bán giá vậy là tốt rồi a, còn nếu muốn hết thì mong kí chủ cố phấn đấu để kiếm thêm điểm mua, ngại gì phải không kí chủ, tập hợp đủ tàn quyển là kí chủ cũng đủ 1 bộ thanh cấp, đâu có lỗ".
Hệ thống dừng lại 1 tí, lại nói tiếp:
" Kí chủ không tự thân cảm giác được gì à, hẳn là kí ức võ kỹ cũng phải dung nhập rồi chứ, tự thân cảm nhận là biết bản hệ thống cũng không lừa kí chủ gì đi".
Nghe đến thế thì Văn Minh cũng để ý lại thật, hắn cũng cảm nhận được cơ thể có sự tăng tiến một ít hẳn là 2 điểm tiềm lực bổ sung cho toàn thuộc tính mang lại, ngoài ra trong đầu cũng thêm phần quyền pháp long hổ quyền.
Mở ra bản thuộc tính Văn Minh liền thấy rõ tự thân biến đổi, ngoài các điểm thuộc tính tăng 2 ra thì dưới còn thêm mục ghi chú.
Võ học: Hổ hình quyền( tàn thứ quyển)
Thông thạo: Thông thạo chiến đầu bằng tay cấp 1
Gật gật đầu địa nghĩ cũng coi như không hẳn là lừa dối đi, dù sao cảm thấy tự thân biến hóa cũng biết là hệ thống đang nói thật, lại thử múa một hồi là đánh ra được bộ quyền pháp kia,
"Chậc thoải mái"
Văn Minh cũng coi như chấp nhận rồi, Văn Minh xem cũng cảm thán đúng hệ thống xuất phẩm dù tàn thứ vẫn là tinh phẩm, là hắn trách oan hệ thống.
" Tốt, Hệ thống, này cũng coi như hoàn thành nhiệm vụ với phần thưởng tốt đi, mai ta lại tiếp tục, đến điểm thư giãn hệ thống ngươi hẵng cũng là không phàn nàn gì đi".
" Là, kí chủ, tập xong đúng là cần điểm thư giãn, ăn uống ngủ nghỉ mới hồi sức được, hệ thống ta là người nói lý, cảm thấy người nói hợp ý cũng chính ý ta".
Văn Minh:........"Hệ thống, ta nói a, Ngươi nói thì nói có cần câu câu thêm Văn, thêm thơ không, ta nghe chặp phạm bệnh mất".
Hệ thống nghe vậy liền không phục đáp trả: " Thân ái kí chủ, phong cách của bổn hệ thống, ngươi là không hiểu, chờ đến ngươi đạt đến cấp độ đỉnh cao, liền biết trên đời nào có câu câu là văn đến ý tứ, hăng say mỗi ngày, khắp nơi nhanh nhạy, đối đáp trôi chảy chính là bản thệ thống đang làm đây, kí chủ nói phải không..."
Nhìn đến tràng hệ liệt mà hệ thống nói Văn Minh bó tay rồi, ngươi là hệ thống, ngươi là có lý, ta đúng là có ngu mới đi tranh luận với ngươi, bất lực trợn mắt hắn cũng liền thôi tranh cãi :
" Được rồi, ta không tranh luận với ngươi, ta vẫn là đi ăn đây"
Nói đoạn bắt đầu chạy về, mặc kệ trên người mồ hôi, Văn Minh vẫn quyết định sẽ đi ăn tạm quán nào trên đường về đấy, theo hắn nhớ thì gần về chỗ trọ hắn ắt là có nhiều chỗ bán đồ nướng thì phải, là giờ phút bổ sung năng lượng bằng đồ tốt rồi, quyết định là vậy Văn Minh liền hướng đó chạy tới.
..............................................
Ông chủ đâu, cho 10 xiên nướng thịt đi
" có ngay, có ngay "
"Lại cho thêm 2 két bia, ông đây hôm nay không say không về, nhà kia mụ cọp cái mà dám hó hé là ta đánh luôn, kim cô bổng của lão tử đã lâu rồi không xuất vỏ, là đã đến lúc cho con cọp cái kia biết ai là chủ rồi".
" Lộc ca uy vũ " - Một đám bạn thân địa vừa uống một bên vừa reo hò trợ uy
" Rồi rồi có bia, có hết, có hết, mọi người đợi 1 tí nào"
Nhìn đến, không khí quán nhậu sôi động, thường thường quán không khí là vậy, có nhân có bạn có bè, thêm tí rượu bia là đủ thâu đêm vui vẻ suốt sáng, người là như vậy, vui vẻ đau cần từ cái giàu sang gì.
Đơn giản đôi khi là từ cái gần gửi bình dị nhất là có rồi, nhưng đời không thiếu nhất vẫn là những người khác kiểu đó, vẫn mong muốn tìm cái niềm vui xa xa mà không thấy được niềm vui bình dị cạnh bên này .
Một hồi Văn Minh đã Đi tới quán thịt nướng cạnh gần trọ thì hắn cũng ngồi xuống ăn, lại kiêu chủ quán 4 phần thịt, vẫn là có tiền ăn thoải mái, giờ có hệ thống hắn lại dư dả kiêu thịt ăn đâu, còn nhớ trước đây hắn cả tháng mới có bữa thịt ăn, còn là tiếc nuối ăn chứ nào có thoải mái như giờ.
Đang lúc Văn Minh hồi ức thi ông chủ tiệm nướng mang phần thức ăn tới vỗ mạnh vào vai của Văn Minh, cười nói to:
" Thằng nhóc này, nay hẳn là mặt trời mọc phía Tây đi tiểu tử ngươi cũng có lúc kiêu 4 phần thịt nướng, nay là có dịp đặc biệt gì đi, không thì tiểu tử ngươi cũng chả kiêu được như thế này, là tán được bạn gái phải không haha."
Văn Minh nghe đến đó mặt điều đen, không phục địa đáp:
" Cháu nói này ông chủ Sinh, bộ không có dịp đặc biệt là cháu không thể ăn được đi, làm như cháu không bỏ ra tiêu nổi ấy, còn bạn gái gì đây bỏ đi bỏ đi, nay là tập trung làm việc nha . chuyện bạn gái gì đây là tạm bỏ qua đi cháu là quyết tâm rồi ".
Còn câu Văn Minh hắn không nói với ông chủ Sinh là đợi hắn lên đời rồi thì chưa chắc haha.
Lại nói ông chủ Tiệm Sinh tên đầy đủ là Nguyễn Vĩnh Sinh, năm này 55 tuổi người gốc Quảng Bình, gia cảnh tuy không bảo là nghèo nhưng cũng không khá giả bao nhiêu, cũng là chưa lập gia đình tại vì vết thưởng ở dưới phần bụng khi t·ai n·ạn gây ra ảnh hưởng đến sinh dục, ở trong đó khó sống nên chuyển ra Huế làm ăn, mở tiệm đồ nướng cũng được 2-3 năm, hương vị tay nghề đều ổn, khách nhân cũng cảm thấy thích, thế là mở đến giờ.
Còn tại sao quen nhau âu cũng là trùng hợp ngày nào năm trước đó hắn là hết tiền, không có đồ ăn lại cãi nhau với bà chủ Lâm bên chỗ làm nên càng túng quẫn, liền chạy ra ngoài tìm đồ ăn, gặp chỗ này liền ghé vào tính ăn quỵt nào biết đâu là ông chủ mới nhìn là biết hắn định làm gì, không những không chửi còn cho hắn thêm đồ ăn, thế là hắn với ông chủ thân từ đó, gặp có khi hắn Văn Minh còn qua giúp đỡ bán hàng không công đâu.
" Tiểu tử này ".
Ông chủ mắt nhìn Văn Minh cảm thấy hẳn là không khó khăn như ông nghĩ, hẳn là tiểu tử này là có gì vui đây, ông chủ cũng biết hắn là không có duyên số với con gái.
Tại sao ông biết thì cũng phải hỏi là lần nào thằng khỉ này tán thất bại lại qua đây kiêu dĩa đậu với bia đâu nhìn là ông là hết muốn bảo, khuyên khuyên là khuyên không được quá cứng đầu.
Nghĩ nghĩ một hồi, ông chủ Sinh lại cười tiếp lời :
" Được rồi, là ta nhiều chuyện, tiểu tử ngươi vẫn là ăn đi, nhớ kĩ gặp khó khăn gì thì cứ nói ta biết, lão Sinh ta tuy không khá giả gì nhưng giúp tiểu tử người 1 tí vẫn là có thể đi".
Cảm thấy giọng của lão Sinh tuy khá thô lỗ nhưng Văn Minh biết là lời lão là thật lòng, hắn cũng cảm thấy ấm lòng 1 ít, nghĩ địa đợi sau này ta Văn Minh giàu lại không ngại kéo lão Sinh 1 đầu đâu.
" Được rồi, ta lại đi bán tiếp đây, tiểu tử ngươi tiếp tục ăn " - Nói đoạn Ông chủ Sinh liền tiếp tục đi.
Văn Minh đợi ông chủ đi thì hắn lại tiếp tục ăn..
.....................................................
Một bên khác đang trên đường đi 2 người trên xe máy, một cao một thấp người, nhìn đến dáng người cong tròn đầy đủ ắt hẳn là con.
"Haiz đói quá a, Hoài Vy a ngươi và ta ghé gì ăn đi, ta đói sắp ngất rùi aaaaaa.
Nhìn một bên õng ẻo, mặt thì áp vào lưng mình Phương Tình, Hoài Vy cũng hết nói rồi, quay lại liền là 2 tay nhéo lấy má Phương Tình.
" Ăn, ăn, ăn ngươi cả ngày chỉ biết ăn đâu, được rồi đi ăn đồ nướng được chưa ".
Lại nhìn khuôn mặt tội nghiệp của Phương Tình, Hoài Vy là chịu thua, 2 người liền lái tới quán nướng cay gần bên Lê Lợi.
Chạy một hồi tới nơi, thấy khá nhiều người đang ăn trên bàn, nhìn có vẻ là đông nhân khí, chuẩn bị 2 người chọn chỗ chợt Hoài Vy để ý trước có ai đó dáng vẻ khá quen quen đang ngồi ăn
" A, đó là .."