Chương 3: Nghỉ việc
Nếu nói về thành phố Huế thì nếu nói lớn thì không hẳn lớn, nói nhỏ thì không phải là nhỏ quá đi so ra hẳn vẫn là một trong 63 tỉnh, thành phố, cũng là một trong nhưng vùng chuẩn bị lên trực thuộc trung ương của đất nước.
Còn để nói về dân trí thì vẫn cứ là khá tốt so với mặt bằng chung với các tỉnh khác, ngoài ra thì trật tự an ninh lại khá tốt luôn được đảm bảo, cảnh quan môi trường xung quanh được chú ý để hài hòa với thiên nhiên hơn, trong đó thì đương nhiên các công viên mở ra để người dân có không gian vui chơi hoạt động là không thể thiếu được rồi.
............................
Công Viên Nguyễn Văn Trỗi, 18h30 tối.
Xung quanh công viên tuy khá tối, nhưng dù sao là vẫn ở trong thành, không gian rộng lớn nên người đi bộ nhiều, có thưởng thức cảnh, có ngồi ăn vặt, vẫn không để ý đến thời gian là bao nhiêu các cặp đôi trẻ tay trong tay dạo quanh công viên tối, dù sao thì tuy không được đẹp cho lắm nhưng quanh công viên vẫn có đầy đủ cây cối, không gian thoáng đãng đủ cho người dân trong khu vực sinh hoạt thư giãn.
Hà ......hộc...... hà - tiếng thở phì phò vàng lên quanh hai người già đang chạy, nhìn có vẻ là một cặp vợ chồng chạy bộ.
" Ông à hôm nay ông và tôi chạy ngang đây thôi nhỉ, cũng gần tối"
Một cặp đôi già đang chạy bộ trong khuôn viên công viên nói với nhau.
" Được rồi bà nó vẫn còn khá sớm, nhưng bà thấy mệt thì hai ta về cũng được".
Ông lão đáp lại:
" haiz cũng là già rồi, không còn sức trẻ như trước, bà nhìn xem cậu thanh niên trước kìa, từ trước khi đôi ta tới là tôi thấy cậu ta đã chạy rồi, này thanh niên đúng là khỏe, không như thể hệ cùng tuổi cậu ấy bây giờ".
Bà vợ nhìn đến phía chàng trai mà ông lão chỉ, gật đầu công nhận :
"Ông nói tôi mới để ý, có sức khỏe vậy là tốt, thanh niên ai cũng như cậu ta rèn luyện vậy thì xã hội có sức sống hẳn, làm tôi nhớ đến trước kia ông cũng vậy, cung oai hùng, mãnh liệt, nhất là trên....."
Nói đoạn bà lão hơi đỏ mặt.
" Bà này, thật là ...." ông lão cười đáp lại:
" Về thôi, về thôi ... chuyện này ai lại ở ngoài nói chứ".
Nói là vậy nhưng trên mặt ông vẫn không dấu nổi niềm tự hào, nha ai mà chẳng sướng trong lòng khi được người phụ nữ của mình khen cơ chứ.
Sau đó hai người liền dừng việc chạy bộ lại để đi về.
Lại nói người mà ông bà lão chỉ không ai khác lại chính là Văn Minh, mà giờ đây là đang chạy hùng hục để hoàn thành nhiệm vụ, Văn Minh là không biết là mình đang được người khác nghị luận đâu.
Nhìn đến cả người mồ hôi, hơi thở khó khăn, thở hồng hộc, lại nhìn đến trên phần ghi chú quãng đường nhiệm vụ, Văn Minh cảm thấy khổ.
" Mụ nội nó, chạy cả 2 tiếng mới được có 12 km, được rồi là cả chạy cả nghỉ, nói vậy kẻo hệ thống ngươi lại bắt bẻ ta".
Văn minh cảm thấy hệ thống đang chê cười nhìn mình làm nhiệm vụ đâu đó đây này.
Để chứng thực suy nghĩ đó liền là thấy hệ thống không mời mà tự xuất hiện ra phản pháo Văn Minh:
" Là, kí chủ, bản hệ thống cũng đâu có câu câu bắt bí kí chủ đâu, bổn hệ thống mới không có hẹp hòi vậy".
Nói vậy nhưng giây tiếp theo sau đó thì y như rằng hệ thống lại tiếp tục bài ca đá khéo Văn Minh:
" Tuy vậy chứ, bản kí chủ không thấy là mình chạy 'Quá Nhanh' so với người bình thường a, người ta chạy cũng được đến 10 km/h, đến kí chủ đâu hẳn 2h mới lết được 12 km, ngài đây là cảm thấy vậy mới vui vẻ nha".
" Haiz, lẽ ra biết kí chủ chạy Nhanh vậy bổn hệ thống tiếp theo phải giảm thời gian chạy thôi a, yên tâm bổn hệ thống điều là vì sự phát triển của kí chủ a" rất có nhân tính hóa hệ thống còn làm vẻ thở dài cho Văn Minh thấy.
Văn Minh:..... Đại gia người, thầm mắng trong lòng Văn minh nghĩ địa:
" Đó là người bình thường chạy người ta là người chạy chuyên nghiệp, còn ta dù sao nói khỏe mạnh là bưng vát đi, nào có tập chạy nhiều đâu, sao có thể sao sánh vậy được".
Nói đoạn nhưng Văn Minh lại không t·ranh c·hấp với hệ thống, dù sao cũng mệt thở không ra hơi, nào có sức tranh cãi, Văn Minh tiếp tục chạy thêm một đoạn ngắn, lại ngồi nghỉ trên cái ghế đá trước mặt.
Ngồi nằm ngửa mặt lên thở, Văn Minh đúng là cảm thấy mệt quá mệt, môn chạy bộ này vẫn đúng là không phải quen thuộc của hắn làm đến hắn chịu hết nổi.
Ông chủ có người trả nợ, ông chủ có người trả nợ..... đang ngồi nghỉ thì Văn Minh nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang lên, Văn Minh cầm lấy, lại nhìn đến tên hiện lên hắn bấm vào nghe.
" Alo Văn Minh a, tối hôm nay sao không đi làm bên quán nướng vậy, là đau ốm a ".
Một giọng nữ từ bên kia điện thoại vang lên, Văn Minh chợt nhớ ra là hắn hay là quên đi làm hôm nay đâu.
Lại nói đến việc làm thì dù sao hắn cũng làm chăm chỉ gần hai năm trong quán nướng rồi, hết cách rồi ai bảo bên họ bao ăn, bao uống đâu tiền lương cũng khá, tháng cũng kiếm được đôi ba triệu đủ trang chãi cho cuộc sống của hắn ít nhiều, hắn lại là một trong nhưng người làm lâu đời chăm chỉ nhất, bà chủ quán còn trích thêm tiền cho hắn đâu mà cũng tính là người thân quen của mình đi, vẫn nên là báo bà chủ một tiếng.
Nghĩ nghĩ đến đó Văn Minh cũng đáp lại chủ quán.
" Bà chủ Lâm a, nay cháu quên mất báo với bà chủ, nhưng cháu cũng tính là xin nghỉ luôn không đi làm nữa, tiền công làm 7 ngày trước cũng là không lấy luôn ạ, cám ơn bà chủ trong mấy năm nay đã giúp đỡ cháu, tạm biệt ạ".
Tiếp địa, thấy hơi thiếu thiếu gì đấy, Văn Minh nghĩ nói phải bổ sung thêm một ít cho bà chủ rõ, dù sao hắn là người có nguyên tắc nha.
"Này tuy có hơi gấp gáp thật, nhưng không phải là cháu có gì ác cảm với bà chủ, chỉ là nay có cháu có việc tốt hơn rồi, dễ nuôi sống bản thân hơn, còn thuận tiện nếu may mắn còn có thể giúp đỡ bên cô nhi viện được nữa a, nên cháu cũng tính là thật xin nghỉ luôn ạ, lần nữa cám ơn bà chủ đã giúp đỡ từ lâu nay a".
Bên đầu dây kia đến nghe hết Văn Minh sau đó bà chủ Lâm cũng thấy hơi bất ngờ, chủ yếu là hơi đột ngột một tí thầm nghĩ thằng nhãi này thường chăm chỉ làm, nay nói nghỉ là nghỉ liền, đúng là làm cho người ta không kịp chuẩn bị a, nghĩ đến tính nói gì lại thôi bà chủ Lâm chỉ đáp:
" Thằng nhãi này, nghĩ cũng không nói một lời trước, làm ta bất ngờ đấy, bà già ta không hỏi lý do gì đâu, chỉ là người nếu đã chọn con đường mới của thì phải thành công tốt trên con đường đã chọn đi, hi vọng ngươi sức khỏe tốt đến sau này là được rồi".
" Là bà chủ, cám ơn bà chủ, chúc bà chủ sức khỏe, tạm biệt, hẹn gặp lại bà chủ."
Nói xong Văn Minh liền tắt máy .
Văn Minh nghĩ đến hẳn là nói rõ ràng như vậy chắc bà chủ cũng thông cảm đi, với lại hắn còn không nhận tiền công phần làm thừa, cũng coi như giúp môt phần nào đó chia tay cho bà chủ quán, nói đi nói lại nếu sau này người trên người rồi, bà chủ quán còn được hắn giúp nữa đây chứ lại, haha.
Tính đến là vậy Văn Minh cảm thấy lại tốt hơn phần nào, cũng không đến mức thương cảm như hắn nghĩ, miệng thì thầm nói lên "Giữ sức khỏe a, bà chủ " xong đó hắn lại tiếp tục đứng dậy chạy bộ cho hoàn thành nhiệm vụ của hệ thống.
Nhìn đến đầu dây bên kia tắt máy bà chủ Lâm định thần một hồi vẫn khá là tiếc nuối địa thở dài :
" Nói với nó là vậy chứ thằng nhãi cũng coi là người chăm chỉ, trung thực cũng không biết là chuyện gì, mong nó không gặp bất trắc gì đi ". - Vừa lắc đầu vừa ngẫm bà chủ cảm thán.
Chính là đang khá thương cảm bà chủ lâm lại vang lên tiếng ngoài quán nướng:
"Bà chủ ơi cho 3 suất sườn nướng, diềm nướng ba chỉ nướng đeee "
"Tới liền, tới liền,ai mua đó a, đợi chút nào"
Vứt lại đó bà chủ Lâm lại ra phục vụ công việc của mình.
Được rồi, Văn Minh là có suy nghĩ của nó, việc làm ăn đúng là vẫn phải thực hiện tiếp thôi, bà chủ ta nào có thời gian suy nghĩ nhiều, hẳn là nghĩ nên thuê đứa nào bù chỗ thằng nhãi kia hợp lý hơn đi.
" Tới liền, tới liền a, thêm dĩa thịt nướng nữa chứ khách nhân!!!"