Tôi cụp mắt xuống và mỉm cười nhẹ: ‘Chu Cẩn Nhiên, cảm ơn anh đã nhờ trợ lý Lâm ra sân bay đón tôi.”
“Từ Sơ Niệm?”
“Hôm nay tôi đến đây để trả lại thứ này cho anh.”
Tôi lấy từ trong túi áo khoác ra một chiếc hộp nhỏ đưa cho hắn.
Đó là một chiếc vòng cổ hàng hiệu sang trọng thông thường. Nhưng đây lại là món quà sinh nhật duy nhất Chu Cẩn Nhiên đã tặng tôi trong nhiều năm như vậy. Trước đây, tôi rất yêu quý và trân trọng, chỉ dám đeo nó duy nhất vào ngày sinh nhật. Nhưng bây giờ, tôi không cần nó nữa.
Chu Cẩn Nhiên không trả lời, sắc mặt lạnh lùng ngồi đó, mím chặt môi. Tôi chần chờ một chút rồi tiến vào, đặt chiếc hộp lên bàn.
‘Từ Sơ Niệm! Tay cô…”
Cô gái đứng gần tôi nhất khẽ kêu lên.
Ánh mắt Chu Cẩn Nhiên lập tức rơi vào tay tôi. ngôn tình tổng tài
Mu bàn tay đầy sẹo, đầu ngón tay phồng rộp, có chỗ đóng vảy tạo thành những vết sẹo xấu xí.
Tôi thu tay vào ống tay áo, một lần nữa nhìn về phía Chu Cẩn Nhiên.
“Chu Cẩn Nhiên, hôm tay tôi còn một việc cuối cùng phải làm.”
“Chuyện gì?” Hắn lên tiếng đầy lạnh lùng.
“Những năm qua tôi đã làm phiền anh rất nhiều.” Tôi hướng hắn áy náy cười.
“Trước đây tôi quá tùy hứng, xin anh thứ lỗi!”
“Về sau tôi tuyệt đối sẽ không.”
Nói xong, tôi không ở lại nữa, xoay người đi ra ngoài.
Khi tôi vừa bước ra khỏi phòng, Chu Cẩn Nhiên lớn tiếng gọi tôi lại.
“Từ Sơ Niệm.”