Thầm Lặng

Chương 12: Cảm Xúc Phức Tạp




Chỉ trong chốc lát, hai bên mặt của Hồng Kiến Viện đã sưng đỏ lên, khóe miệng thậm chí còn bị rách chảy máu, nhưng Mục Ngạn vẫn không có dấu hiệu dừng lại.

Xung quanh không ai dám lên tiếng ngăn cản.

Tô Viên ngơ ngác nhìn Mục Ngạn, cô biết anh đang đứng ra bảo vệ cô, hai người họ, chưa tính là bạn bè, nhưng anh lại sẵn lòng giúp cô. Ngược lại, những người xung quanh luôn khăng khăng nói là bạn tốt của nhau, nhưng lại chẳng có ai dám đứng lên vì cô.

Những cái tát này đã xua tan sự tủi nhục và uất ức trong lòng Tô Viên, khiến cô có chút kinh ngạc, có chút vui mừng, lại càng cảm động.

Thậm chí, cho dù anh ra tay giúp đỡ cô chỉ bởi cô là bạn của Xán Xán cũng không sao.

"Mục Ngạn, cám ơn anh, nhưng tát như thế đã đủ rồi."

Động tác của Mục Ngạn dừng lại, Hồng Kiến Viện bị đánh gần như không nói nên lời, gương mặt trắng bệch.

"Đủ rồi?" Mục Ngạn quay đầu hỏi cô.

"Vâng.. Nếu tiếp tục tát, lòng bàn tay của anh cũng sẽ đau." Cô gãi đầu nói, dù sao Hồng Kiến Viện cũng chỉ tát cô hai cái, Mục Ngạn ít nhất cũng tát anh ta hai ba chục cái rồi.

Mục Ngạn ánh mắt lóe lên, sau đó buông Hồng Kiến Viện ra. Ngay lập tức, anh ta liền mềm nhũn ngã xuống đất, Chu Anh nhanh chóng chạy lên đỡ anh ta.

Mục Ngạn nhìn Hồng Kiến Viện, "Vừa rồi tôi vừa đánh cậu, cho nên tôi cũng cần phải trả tiền viện phí cho cậu? Muốn bao nhiêu? 80 triệu? 100 triệu? Hay là 200 triệu? Chi bằng nói ra con số, tôi viết chi phiếu cho cậu?"

Hồng Kiến Viện cả người run lên, không biết là tức giận hay là sợ hãi, anh ta không dám trả lời. Dựa vào thực lực của anh ta, tuyệt đối không phải là đối thủ của Mục gia.

Chu Anh lúc này mới hoàn hồn lại, thầm nghĩ nên nhân cơ hội này để gây ấn tượng với bạn trai, vì vậy cô ta nói: "Anh cho rằng có tiền là có tất cả sao? Cho dù anh là chủ tịch tập đoàn Mục thị, cũng không được như vậy, trừ phi anh xin lỗi bạn trai tôi, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát."

Đương nhiên, Chu Anh chỉ biết rằng Mục Ngạn là chủ tịch của tập đoàn Mục thị, nhưng không biết rằng anh cũng là người thừa kế Thanh Hồng hội. Nếu cô ta biết được điều này thì cô ta có gan cũng không dám nói như thế với anh.

Mục Ngạn lạnh lùng nhìn chằm chằm Chu Anh, sự lạnh lùng trong mắt anh khiến Chu Anh không tự chủ được rùng mình, sống lưng lạnh toát. Lúc trước ở trường, mặc dù cô cũng biết biệt danh của anh là hoàng tử lạnh lùng băng giá và cũng gặp qua anh vài lần, nhưng anh chưa từng nhìn cô như vậy bao giờ. Nhưng bây giờ cô mới phát hiện ra rằng hoàng tử băng giá không chỉ có vẻ thờ ơ bên ngoài, mà trái tim cũng lạnh lùng nữa. Chu Anh bị nhìn đến không dám nói lời nào.

Mục Ngạn xoay người đi tới trước mặt Tô Viên, "Đi được chưa?"



"Hả?" Cô giật mình, sau đó gật gật đầu, còn tưởng rằng Mục Ngạn chuẩn bị rời đi. Nhưng không ngờ, anh lại nói: "Vậy chúng ta đi thôi." Sau đó cô mới biết anh muốn rời khỏi đây cùng cô. Tô Viên nhanh chóng nhặt chiếc túi của mình, sau đó dưới ánh nhìn của mọi người cô cùng anh bước ra ngoài.

"Tô Viên và Mục thiếu từ khi nào có quan hệ tốt như vậy?" Có người không nhịn được hỏi.

"Ai biết được! Vừa rồi nhìn thấy Mục thiếu đứng ra bênh vực Tô Viên, chắc quan hệ của hai người hẳn là rất thân thiết."

"Nhưng Tô Viên không nói rằng họ là bạn của nhau."

"Thôi đi, người ta không biết nói dối sao, vậy mà cũng tin."

"Xuỵt, nói nhỏ thôi, Hồng thiếu gia còn đang ở đây."

Sau đó, mọi người lại im lặng, Hồng Kiến Viện cảm thấy hôm nay mặt mũi đều bị mất sạch.

"Kiến Viện, anh thế nào rồi? Anh có muốn em đưa đến bệnh viện kiểm tra không?" Chu Anh bên cạnh tỏ ra quan tâm.

Hồng Kiến Viện sắc mặt lạnh lùng, vốn dĩ hôm nay anh ta chi tiền cho buổi họp cũng chỉ với mục đích tạo mối quan hệ với Quan Xán Xán, nhưng bây giờ lại trở thành trò cười. Hồng Kiến Viện càng nghĩ càng tức giận, tất cả những việc xảy ra hôm nay đều là do người phụ nữ vô dụng này gây ra.

Ngay lập tức, Hồng Kiến Viện đem tất cả sự tức giận trút lên Chu Anh. Anh ta đẩy Chu Anh ra sau đó không thương tiếc đạp vào người cô ta, khiến cô ta ngã xuống đất, "Đi bệnh viện cái gì chứ, khốn kiếp, hôm nay nếu như không phải cô hại thì tôi sẽ bị như thế này à?"

Chu Anh mặt tràn đầy thống khổ, "Kiến Viện, em.."

"Em cái gì mà em, vừa rồi sao cô không dám nói thêm vài câu với Mục Ngạn, người ta vừa mới trừng mắt nhìn cô, cô đã không dám hé môi rồi, có bạn gái như cô, thật là xui xẻo!" anh ta nói xong liền rời khỏi để lại Chu Anh trong vô vọng.

Hôm nay, cô ta như trở thành một trò đùa, tất cả đều là do Tô Viên gây ra, trong mắt cô ta hiện lên vẻ oán hận.

Tô Viên đi theo Mục Ngạn ra khỏi nhà hàng, gió thổi qua gò má ửng đỏ của cô, có chút rát buốt. Người đi trên đường ngoái đầu nhìn cô, cô biết vết tát trên mặt có lẽ đủ để khơi dậy cho sự suy đoán của người khác. Nhiều người thậm chí còn nghĩ rằng cô là bị anh đánh.

Sau khi suy nghĩ, cô nhanh chóng chạy lên phía trước đi đến bên cạnh anh nói: "Hôm nay thật sự cảm ơn anh đã giúp đỡ, em không làm phiền anh nữa, em về trước đây." Nói xong, cô quay lại, định đi về phía trạm xe.

Anh giơ tay lên chặn trước người cô.

"Tôi không có nói em làm phiền tôi" Tô Viên sửng sốt một chút, quay đầu nhìn Mục Ngạn.



"Em muốn đi đâu?" Anh hỏi.

Cô khẽ chớp mắt tự hỏi không biết mình nên đi đâu, về nhà? Nếu bố và mẹ nhìn thấy cô như vậy, có lẽ họ sẽ la toáng lên, nếu họ biết rằng cô bị bạn trai của một người bạn cùng lớp tát trong buổi họp lớp, thì với tính khí nóng nảy của bố, bất kể Hồng Kiến Viện là ai ông ấy cũng sẽ tìm đến tận cửa để thay cô đòi công lý, còn mẹ cô chắc chắn sẽ khóc.

Nếu quay về văn phòng làm việc.. Mặc dù hôm nay là ngày nghỉ, nhưng cũng có đồng nghiệp tăng ca, với bộ dạng hiện tại của cô nếu bị nhìn thấy sẽ vô cùng mất mặt.

Tô Viên im lặng, không trả lời anh.

Mục Ngạn thản nhiên nói: "Đi bệnh viện trước đi." Anh đã thay cô chọn địa điểm đi đến.

Nhưng mà đến bệnh viện chỉ vì hai cái tát có vẻ như quá khoa trương rồi. Cô vội vàng nói: "Không cần đi bệnh viện đâu, đi hiệu thuốc mua một ít thuốc bôi là được rồi."

"Ừ!" Anh đi đi đến bãi đậu xe gần đó.

Cô giật mình, anh vừa.. đồng ý sao? Tô Viên ngồi ở ghế phụ, sau khi thắt dây an toàn, cô nhìn sang anh phát hiện anh đang nhìn cô. Đương nhiên, giờ phút này đây cô không có suy nghĩ gì khác, vì với một người có gương mặt đang sưng tấy lên như cô thì ai lại có hành động gì khác với cô chứ.

"Có phải bây giờ em xấu lắm phải không? Có phải xấu đến mức sắp không thể nhận ra phải không?"

"Cũng không xấu." Anh thản nhiên nói, "Nếu như hôm nay tôi không đến, em định cứ đứng như vậy để cho người khác đánh sao?"

Cô mím môi thành trả lời: "Em cũng không biết, nhưng có thể em sẽ chạy trốn khỏi nơi đó." Tuy rằng sức lực nữ giới không bằng nam giới, với lại lúc đó xung quanh cũng không có ai nguyện ý giúp đỡ cô, cô không đánh lại Hồng Kiến Viện, vậy thì cách duy nhất cô có thể làm là chạy khỏi nơi đó trước rồi tính sau.

"Em không phản kháng lại à?" Anh cau mày. Nếu là Xán Xán, cô ấy chắc chắn sẽ không chịu sự sỉ nhục như thế này đâu.

"Em không biết đánh nhau, cho nên nếu có phản kháng cũng chưa chắc được. Với lại cho dù em có phản kháng tát lại anh ta thì với gia thế của anh ta, cũng khiến cho gia đình em sống dở chết dở."

"Tại sao em và hắn xảy ra mâu thuẫn?"

"Anh ta hỏi em thông tin liên lạc của Xán Xán, nhưng em không đưa cho anh ta." Cô nhún vai, nhàn nhạt nói.

Chỉ vì điều này, mà chịu đựng để người khác đánh như thế này sao? Không biết vì sao, trong lòng Mục Ngạn dâng lên một loại cảm xúc phức tạp, ngay cả chính anh cũng không phân biệt được đó là cảm xúc gì. Anh đột nhiên nhìn thấy được sự kiên định và dũng cảm đằng sau vẻ mong manh, yếu đuối ấy.