Thầm Lặng

Chương 11: Là Bạn Sao?




Không ai ngờ rằng Hồng Kiến Viện sẽ hành động như thế, Tô Viên bị đánh có chút choáng váng. Cô từ nhỏ là một đứa trẻ được cha mẹ thương yêu, chưa bao giờ bị đánh như thế này.

Nhưng mọi người xung quanh, không ai trong số họ muốn đứng ra bênh vực cho cô, dù sao họ biết rõ, giữa Tô Viên và Hồng Kiến Viện ai là người có quyền lực hơn.

Đắc tội Tô Viên thì không sao, nhưng đắc tội Hồng Kiến Viện, thì sau này khó có thể sống yên ổn.

Hồng Kiến Viện bước đến gần Tô Viên, "Loại người cầm cái lông gà mà cứ cho đó là lệnh tiễn như cô tôi gặp qua nhiều rồi, Tôi nói cho cô biết, chiêu trò này của cô có thể dùng với người khác, nhưng đối với tôi nó chả là cái thá gì đâu."

Nếu như là cô vài năm về trước, cô sẽ thẳng thắn đáp trả, nhưng bây giờ cô đã có nhiều năm kinh nghiệm, cô hiểu tầm quan trọng của quyền lực và địa vị, cô cũng biết rằng nếu cô đối đầu với anh ta, thì người chịu thiệt cuối cùng sẽ chỉ là cô.

Cô ấy mím môi và nói: "Anh đánh tôi như thế này, không sợ rằng tôi sẽ nói với Xán Xán sao? Cô ấy là bạn tốt của tôi." Cô chỉ hy vọng câu nói này có tác dụng răn đe phần nào.

Quả nhiên, anh ta liền cau mày, nhưng sau đó anh ta lại khịt mũi, "Gì chứ, dọa nạt à? Tôi ghét nhất là bị người ta uy hiếp!" Nói xong, anh ta lại tát vào mặt Tô Viên thêm một cái.

Tô Viên lại bị đánh lảo đảo lui về phía sau hai bước, lúc này đây sự xấu hổ cùng đau đớn hiện lên rõ ràng.

Cô có thể nhìn rõ ánh mắt của những người xung quanh mình. Sẽ không ai giúp cô, những người đó đang cố tình tránh ánh mắt của cô ấy.

Đây chính là thực tế, bất kể trước đó họ chào đón bản thân nồng nhiệt như thế nào, hay họ thể hiện tình cảm với bản thân ra sao, một khi có việc xảy ra, mọi thứ đều có thể nhìn thấy rõ ràng.

Tô Viên mím môi nhìn thẳng vào Hồng Kiến Viện, nếu cô đưa thông tin liên lạc của Xán Xán cho anh ta, thì có lẽ cô sẽ tránh bản thân thêm xấu hổ, nhưng.. cô không muốn làm như thế. Nếu là bình thường, có lẽ với tính cách ôn hòa của cô, cô sẽ cúi đầu làm dịu mọi chuyện, nhưng hôm nay, cô lại không muốn như thế.

Nhìn thấy cái tát thứ ba của Hồng Kiến Viện sắp rơi xuống, Tô Viên không thể không nhắm mắt lại. Nhưng lại không thấy đau, ngược lại cô lại nghe thấy âm thanh "Bịch" một tiếng cùng với hơi thở ngắt quãng.

Cô nghi ngờ mở mắt ra, liền thấy Hồng Kiến Viện lúc này đang ngã xuống sàn, lấy tay che ngực, vẻ mặt đau khổ. Còn Mục Ngạn đang đứng trước mặt cô.

Những người xung quanh đều sững sờ, sự việc diễn ra nằm ngoài dự đoán của họ.

"Em ngốc đến mức định đứng ở đây để bị đánh sao?" Mục Ngạn khẽ nhíu mày nhìn Tô Viên, lúc này đây nhìn cô thật thảm hại. Đầu tóc hơi rối, hai má rõ ràng là bị đánh sưng lên, khóe miệng bị nứt ra chảy máu. Đôi mắt ấy, trong veo nhưng thoáng chút ngại ngùng..

Tô Viên chớp chớp mắt, có chút không thể tin được mình nhìn thấy anh lúc này, "Mục Ngạn?"



Anh nhìn cô chằm chằm, "Nếu không thì em nghĩ là ai?"

Cô lại chớp mắt, dù cô có ngốc đến đâu, cũng có thể đoán được người vừa ra tay là Mục Ngạn. Nhưng..

"Sao anh lại ở đây?"

"Đi ăn cùng người khác, đi ngang qua đây, vừa vặn nhìn thấy." Mục Ngang nhàn nhạt nói.

Hôm nay, Hồng Kiến Viện chỉ bao mỗi tầng một. Mà vừa rồi, khi anh đi qua ngang qua tầng một, liền nhìn thấy bóng người quen thuộc đang đứng thẳng như khúc gỗ, hiển nhiên chờ người khác giáng xuống một bạt tay. Lúc đó anh không nghĩ ngợi gì nhiều, anh chỉ lao tới, kéo lấy Hồng Kiến Viện và ném anh ta xuống sàn.

"Cảm ơn anh." Tô Viên nói, nhưng bởi vì hai bên mặt của cô bị đánh đau, vừa nói vừa duỗi cơ sẽ càng đau hơn, cho nên biểu cảm lúc này của cô có thể nói là đang cười toe toét.

Mục Ngạn lại cau mày.

Mà những người xung quanh dường như vừa tỉnh khỏi giấc mộng, Chu Anh vội vàng chạy đến bên cạnh Hồng Kiến Viện lo lắng hỏi: "Anh sao rồi? Không sao chứ?" Nhưng bị anh ta đẩy ra.

Lúc này mọi ánh nhìn của bọn họ đều tập trung vào Mục Ngạn. Hoàng tử băng giá khoa dương cầm năm đó, ai mà không biết rằng rất nhiều nữ sinh trong trường thầm thương trộm nhớ anh, hiện tại những cô nàng đó cũng đang có mặt trong buổi tiệc hôm nay, nhưng sau khi tốt nghiệp đại học, anh ấy lại là chủ tịch của tập đoàn, anh xa vời như thế họ vốn dĩ không có cơ hội đến gần, cũng đã sớm chết tâm rồi.

Vì vậy, vào lúc này, không ai ngờ rằng Mục Ngạn sẽ xuất hiện, và.. anh còn đứng ra bảo vệ Tô Viên.

"Tô Viên, cậu và Mục thiếu là bằng hữu sao?" Phương Lê thận trọng hỏi.

Đương nhiên, đây là câu hỏi mà mọi người muốn biết nhất, tất cả dường như đều nín thở chờ đợi đáp án.

Tô Viên cũng hơi sững sờ. Nói đúng ra, Mục Ngạn và Xán Xán là bạn, cô và Xán Xán cũng là bạn, cô và Mục Ngạn quen nhau nhiều năm như vậy, nhưng Mục Ngạn dường như chưa bao giờ nói rằng họ là bạn của nhau.

Đối mặt với câu hỏi của Phương Lê, Tô Viên cảm thấy mình vẫn không thể tự ý đặt mối quan hệ với anh, vì vậy cô trả lời: "Không tính, chỉ là.. chỉ là quen biết nhau thôi."

Chỉ là quen biết nhau thôi? Nếu đúng như vậy, thì một người chẳng để ý đến ai nay lại ra tay giúp đỡ người khác thì đã không phải là hoàng tử băng giá nổi tiếng trong trường nữa rồi. Họ còn nhớ, trong trường có không ít nữ sinh vì anh mà đòi sống đòi chết, thậm chí có người phát điên, lấy cớ tự tử để được gần anh.

Khi đó có một cô gái trên tay cầm dao đứng trước mặt anh nói rằng cô ấy hy vọng sẽ nhận được nụ hôn từ anh, nếu không cô ấy sẽ cắt cổ tay của mình và tự tử ngay tại chỗ.

Kết quả anh chỉ nhàn nhạt nói: "Muốn chết thì chết đi." Và sau đó, cô gái cắt cổ tay mình khi máu chảy ra, mọi người xung quanh la hét, nhưng anh, nhân vật chính trong vụ việc này, vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, tựa hồ chẳng liên quan đến anh.



"Nếu muốn chết, nên cắt mạnh một chút." Câu nói này của anh để lại ấn tượng cho rất nhiều người. Chính vì điều này mà anh ghi dấu ấn trong lòng mọi người bởi sự hờ hững.

Nên hiện tại câu nói của Tô Viên không những không giải tỏa được nghi ngờ của mọi người mà ngược lại còn tạo thêm nhiều nghi ngờ hơn, trong lòng họ đang đoán già đoán non xem mối quan hệ thực sự giữa Mục Ngạn và Tô Viên là gì.

Mà Hồng Kiến Viện lúc này đang khó khăn đứng lên, nhếch khóe môi, "Tôi còn nghĩ là ai? Hóa ra là Mục thiếu, cô ta đã nói không phải là bạn của Mục Thiếu, Mục thiếu hà tất gì đứng ra bênh vực cô ta?"

Mục Ngạn ánh mắt trở nên lạnh lùng, quay đầu nhìn về phía Hồng Kiến Viện, "Tôi có đứng ra bênh vực cho cô ấy không, đó là việc của tôi."

Hồng Kiến Viện gượng cười, trong lòng không ngừng than thở. Anh ta đương nhiên biết thân phận của đối phương, bởi vì biết, nên hắn có chút sợ hãi. Nên biết rằng Mục Ngạn không chỉ là chủ tịch của tập đoàn Mục thị, mà còn là người thừa kế Thanh Hồng hội.

Với bối cảnh như Thanh Hồng hội, người trong hội ai cũng đều rất tàn nhẫn, có tin đồn rằng chủ tịch Thanh Hồng hội, cha của Mục Ngạn, Mục Thiên Tề, là một nhân vật tàn nhẫn, giết người không chớp mắt.

Cha của anh ta đã từng cảnh cáo rằng ở đây có một số người không được chọc vào, cha con nhà họ Mục cũng nằm trong số đó.

"Được rồi, vừa rồi là lỗi của tôi, như thế này đi, tôi có 80 triệu ở đây xem như thay cho lời xin lỗi với cô Viên đây." Nói xong, Hồng Kiến Viện lấy ra một xấp tiền và đưa cho Chu Anh ra hiệu cho cô ta đưa tiền cho Tô Viên.

Chu Anh hiểu ý, liền đưa tiền cho Tô Viên, "Tô Viên, cậu cầm lấy số tiền này đi bệnh viện kiểm tra, rồi mua thêm đồ ăn ngon bồi bổ thêm, vừa lúc nãy bạn trai mình có chút nóng, mới ra tay mạnh như thế, cậu đừng để trong lòng nhé." Nói như thể những chuyện xảy ra lúc nãy là một chuyện nhỏ không bằng.

Tô Viên lạnh lùng nhìn xấp tiền, sau đó nhìn nụ cười giả tạo của Chu Anh, cô không có bất kỳ động tác nào.

Mục Ngạn cúi đầu nhìn cô, "Có muốn lấy không?" Anh đang chờ câu trả lời của cô.

Cô lắc đầu, mặc dù 80 triệu là tiền lương mấy tháng của cô nhưng cô không muốn nhận số tiền đó.

"Vậy thì tốt." Mục Ngang nhàn nhạt nói..

Tốt? Tốt cái gì chứ? Mọi người đều ngẩn ra, chỉ thấy Mục Ngạn nhấc chân, đi tới trước mặt Hồng Kiến Viện, nắm lấy cổ áo của anh ta, giơ tay tát xuống mặt anh ta.

Bốp, bốp, bốp.

Tiếng tát liên tục vang lên khiến người ta run sợ. Tất cả mọi người hoàn toàn sửng sốt, bọn họ chỉ thấy Hồng Kiến Viện vừa rồi còn kiêu ngạo, giờ lại giống như một tên tay trói gà không chặt, chỉ có thể mặc cho Mục Ngạn tát mình.