Tham Lam Sự Dịu Dàng Của Em

Chương 78: 78: Lời Cảnh Cáo




Trình Doãn nói xong, dứt khoát phủi tay rời đi.

Cô thật sự khó hiểu. Rốt cuộc thì dã tâm có thể lớn đến mức nào mới khiến xã hội tồn tại những con người tàn nhẫn ra tay tính kế người thân ruột thịt của mình như thế?

Căn phòng chờ của Giai Thụy chỉ có một mình Tinh Hiểu Đồng.

Nhìn thấy Trình Doãn đi vào, cậu ta có vẻ hơi ngạc nhiên, thầm nghĩ giờ này đáng lý ra cô phải đang chuẩn bị kỹ càng cho buổi gặp mặt tối nay chứ? Nói gì thì nói, bên phía đầu tư cũng là người máu mặt, dù chỉ là một bữa cơm cũng không thể qua loa được.

"Có chuyện gì à?"

Cậu ta ngồi giữa bàn sách, thời gian huấn luyện đặc biệt đã khiến một cậu thanh niên với dáng vẻ kiêu ngạo hoàn toàn biến mất, thay vào đó là một người đàn ông chín chắn và trầm tĩnh hơn rất nhiều.

"Tối nay tôi có việc quan trọng, có thể trong chiều nay gặp nhà đầu tư được hay không?" Trình Doãn vào thẳng vấn đề.

Khi nãy rời khỏi hành lang từ chỗ Trình Nhược, thiết bị ghi âm là loại cảm biến âm thanh của cô đã nhận được tín hiệu, chỉ cần là giọng nói của con người sẽ tự động phát lại toàn bộ nội dung thu được qua bên này. Vì thế từ cuộc đối thoại của Trình Tống, cô liền biết rằng tối nay ông ta có hẹn ở bên ngoài.

Ý tứ trong lời nói của Quách Bội rất rõ ràng: "Ừ, tối nay sẽ đảm bảo toàn bộ tài sản của Trương Thị sẽ đứng tên tôi! Cậu nghe xem, Quách Bội - Chủ tịch Tập đoàn Trương Thị! Haha, đã tai biết bao nhiêu!"

"Ừ... được, tối nay quán bar XX, không gặp không về!"

Một cơ hội tốt để đánh úp ông ta thế này, Trình Doãn sao có thể bỏ qua chứ? Trương Thị là công ty ba ruột Trương Mỹ, cũng tức là "phao cứu sinh" trong cuộc đời Quách Bội, nhưng dường như nhà vợ đối xử tốt với ông ta bao nhiêu thì ông ta lại tính kế vợ mình bấy nhiêu.

Cũng có thể, chính ông ta cũng không chịu được hai chữ "ở rể"!

Tinh Hiểu Đồng nhìn cô hồi lâu, ánh mắt cậu ta trầm ổn bao nhiêu thì gương mặt Trình Doãn lại thản nhiên bấy nhiêu.

Cô biết bản thân bây giờ trong mắt người ngoài chính là tờ giấy ăn đã qua sử dụng không còn giá trị, cũng thừa biết địa vị của bản thân trong Giai Thụy sụt giảm đi bao nhiêu. Nhưng để dành thời gian cho chuyện quan trọng hơn - cơ hội báo thù mà cô hằng chờ đợi, cô tuyệt đối không thể bỏ lỡ được!

Cứ đánh bạo yêu cầu như vậy, dù có đắc tội nhà đầu tư cô cũng không sợ. Nếu không hẹn được theo ý cô thì làm theo ý người ta thôi.

Tinh Hiểu Đồng cụp mắt, bàn tay thoăn thoắt lật giở giấy bút, sau đó lại đưa điện thoại dán vào tai. Qua hai phút ngắn ngủi cũng chịu đáp lời Trình Doãn.

"Đường X, dãy nhà Y... cô một mình đến đó nói chuyện." Cái nhìn của cậu ta thoáng qua một tia cảnh cáo. "Nếu có xảy ra chuyện gì bất trắc, người chịu trách nhiệm đầu tiên chính là cô."

Thật ra Trình Doãn vốn đang rất bất ngờ, cô không ngờ Tinh Hiểu Đồng sẽ nghe theo lời cô xin xỏ lịch hẹn với nhà đầu tư, càng ngạc nhiên hơn khi nhà đầu tư chịu rời lịch hẹn.

Vì thế lời phía sau của Tinh Hiểu Đồng cô chẳng nghe lọt tai được mấy câu, ánh mắt long lanh nhìn tờ giấy ghi địa chỉ, nói một câu "cảm ơn" rồi lập tức rời đi.



Ánh mắt Tinh Hiểu Đồng nhìn theo bóng lưng Trình Doãn phảng phất lên tấm kính trong suốt dọc hành lang đến khi cô rời đi mới thôi.

...

Địa chỉ ghi trên giấy cách Giai Thụy không quá xa, nhưng nơi đây lại đặc biệt vắng vẻ. Mấy tòa nhà bốn năm tầng đan xen cách nhau một hàng rào nhỏ. Thoạt nhìn thì có vẻ đông đúc sầm uất, nhưng dáng vẻ sừng sững lẫn cô quạnh của nó lại tựa như những người bạn già bị thế giới ồn ào bỏ quên.

Căn hộ thứ bốn.

Trình Doãn khẽ nhấn chuông, cánh cửa sắt không quá cao, bao bọc bởi một giàn hoa giấy bắt mắt. Cô ngẩng đầu, dễ dàng nhìn thấy dáng vẻ ngôi nhà.

"Vào đi!"

Một giọng nói đàn ông phát ra từ nút chuông cô vừa nhấn, Trình Doãn có hơi giật mình, cô thử đẩy cửa, quả nhiên là mở được.

Mảnh sân không quá rộng, chỉ có một hàng gạch dài đặt nối nhau trên thảm cỏ uốn lượn dẫn đến trước cửa căn nhà, xung quanh cũng rất ít cây cối, không ăn nhập với cảnh quan thiên nhiên mà Trình Doãn bắt gặp ở bên ngoài khi nãy cho lắm.

"Cô là diễn viên họ Trình đó à?"

Vừa vào cửa, thứ mùi tinh dầu vừa nồng vừa giống như muốn át cả mùi hương của những thứ khác khiến Trình Doãn bất giác nhíu mày. Nhìn về phía xa nơi phát ra giọng nói ban nãy, Trình Doãn hơi bất ngờ về tuổi tác của anh ta.

Bộ quần áo mặc không vừa người, chỉ thấy được cổ tay trắng còn hơn cả phụ nữ của anh ta nổi bật bên cạnh đèn nến đang cháy phừng phừng. Màu sắc của nội thất trong nhà này cũng thiên về tông ấm nhiều hơn, bên cạnh sô pha còn có một lò sưởi đang cháy âm ỉ.

Dù sao thời tiết cũng đang bước vào khoảng lập thu, Trình Doãn mạnh dạn đoán chủ căn nhà này mắc bệnh sợ lạnh.

"Vâng."

Người đứng ngoài cửa lúc này mới chịu lên tiếng. Khóe môi người đàn ông cong nhẹ, giống như cười mà lại chẳng giống đang cười.

Bỏ qua cảm giác ớn lạnh trong lòng, Trình Doãn theo sự sắp xếp của anh ta ngồi ngay ngắn trên ghế.

"Chúng ta giống nhau thật đấy!" Anh ta nói, ngón tay nâng chén trà, phong thái thoát tục, lại ẩn nhẫn tính cách rất khó đoán.

"Tôi không hiểu ý anh cho lắm."

"À..." Anh ta cười. "Tôi là người khá hướng nội, nếu không phải cô chủ động gặp riêng thế này, người đàm phán với cô tối nay không ai khác chính là thư ký của tôi."

Anh ta lại ngồi thẳng lưng, qua gọng kính bạc nhìn cô rồi cười khách khí. "Cậu ta hướng ngoại lắm."



Tâm thế phòng bị của Trình Doãn đang ở mức cao độ, không gian im lặng quá mức và cảm giác bí bách do người đàn ông trước mặt đem lại khiến cô dấy lên nỗi bất an khó tả.

Dường như nhận ra tâm thái của cô, anh ta vươn tay, bật lên một đoạn nhạc cổ điển.

"Cô thích ballet không?"

Trình Doãn nhìn lên, khóe môi cong nhẹ. "Ballet rất tuyệt, chỉ là tôi chưa có thời gian thử qua."

Cô đang thành thật. Bởi trước kia thời gian dành cho phim trường của cô rất nhiều, các bài tập giãn cơ duy trì hình thể cũng chỉ có yoga hoặc pitales mà thôi.

Anh ta cười thành tiếng. "Vậy là tốt rồi, cô cũng biết đấy... vai diễn mà cô đóng lần này thực ra là một diễn viên múa ballet. Thời gian luyện tập có thể từ từ... mà cô đã đọc kịch bản chưa?"

"Một nửa."

"Không sao, không sao." Anh ta nhướng mày, nhưng biểu hiện lại không hề bày tỏ thái độ không vui, ngược lại còn giống như đang khích lệ cô.

"Nhân vật chính thứ năm ấy, cuối phim phải thực hiện một cảnh quay chết, cô đã từng thử cảm giác chết chưa?"

Cảnh quay chết...

Cảm giác chết...

Trình Doãn nghe xong mà ngờ nghệt, câu hỏi này bất giác khiến cô dựng tóc gáy.

Câu hỏi của anh ta không nhận được câu trả lời, anh ta cũng rất thoải mái không gây khó dễ cho cô, nhưng dù đã bước qua khỏi cánh cổng căn nhà đó vẫn khiến Trình Doãn sợ hãi đến mức nhũn cả hai chân.

Ánh hoàng hôn màu cam đang chiếm lấy đường chân trời, trong không khí thoang thoảng mùi hương của hoa tường vi đang nở rộ.

Dưới gốc cây tường vi tán rộng, bên cạnh chiếc Maybach đen tuyền mà bắt mắt, thân hình cao lớn của người đàn ông như thực như ảo đan xen trong nháy mắt.

Trình Doãn kinh ngạc nhìn vào sự xuất hiện của Dụ Ngôn Gia ở đây. Bằng một sức mạnh nào đó, bóng lưng của anh quay lại, cánh một hàng rào chỉ cao đến thắt lưng mà nhìn về phía cô.

Trình Doãn khẽ run lên. Thật ra khi nhìn thấy anh, nỗi bất an và sợ hãi khi gặp người chủ đầu tư quái đản kia đã triệt để tan biến rồi. Nhưng khi cách một khoảng không như vậy, biết được anh cũng đang nhìn mình... trái tim Trình Doãn không tự chủ mà trào dâng từng đợt sóng này đến đợt sóng khác.

Cô mong chờ... thật sự mong chờ anh sẽ tiến thật gần về phía này, để sóng thần xâm lấn lý trí... cô muốn ngẩng cao đầu, muốn chứng minh cho anh biết...

Cô xứng đáng được anh yêu.