Đêm qua Trình Doãn đi ngủ hơi muộn, mãi đến gần sáng mới có thể chợp mắt được một lúc, vậy mà chưa được bao lâu thì trời đã sáng rồi.
Cô nán lại trên giường một hồi, lặng lẽ đưa mắt về phía chân trời ở bên kia thành phố, một đêm dài qua đi, sắc hồng ban mai cũng đã lên rồi.
Thật ấm áp...
Chân trần chạm xuống nền đất, cảm giác mát lạnh truyền đến từ lòng bàn chân khiến cô tỉnh táo hơn một chút, rèm cửa bị kéo rộng, hướng ra ban công thoáng đãng.
Một ngày mới bắt đầu, cô sẽ phải sắp xếp lại mọi thứ, học cách bỏ quên người đàn ông đã từng là một phần trong cuộc sống của mình.
Trước kia Đàm Ngư cũng sống một mình cô quạnh như thế mà, chẳng sao cả...
Reng...
Tiếng điện thoại từ hộc tủ lôi kéo thần trí Trình Doãn về hiện tại, nhìn dãy số nhấp nháy trên màn hình. Cô điều chỉnh giọng nói của bản thân cho dễ nghe một chút rồi mới bắt máy.
"Cô Trình, là tôi... Tinh Hiểu Đồng."
Thời gian mới đó thật nhanh, từ lúc quen biết cậu ta đến giờ đã là rất lâu rồi, lâu đến nỗi chính cô còn cảm thấy mơ hồ. Sau khi gặp lại Hàm Tình, sau khi guồng quay sinh mệnh của cô rơi vào quỹ đạo rối ren, mọi thứ đã trải qua đều tựa như một giấc mộng.
"Tôi vừa biết chuyện của cô. May mắn là buổi cầu hôn đó nằm trong quá trình quay phim, không tiện tiết lộ. Tôi cũng coi nó như một phân cảnh không có thật..."
Ngón tay Trình Doãn bấm mạnh vào lòng bàn tay, làn môi khô khốc.
Cậu ta lại nói. "Cô cũng biết tình trạng bản thân bây giờ, không thích hợp yêu đương."
"Tôi hiểu..." Trình Doãn gắng gượng một lúc, tự mỉm cười với bản thân, cũng như cười vào chính bản thân mình.
Tình yêu là duyên mệnh, nên đón nhận chứ đừng cưỡng cầu.
Cảm thấy bản thân thiệt thòi ư?
Không, cô không cảm thấy thế... cô đã phải tích đủ phúc khí của nửa đời người mới gặp được một người như Dụ Ngôn Gia... cứ coi như, cô của kiếp trước đã yêu xong rồi đi.
"Cô chuẩn bị tinh thần đi, tối nay chúng ta có cuộc hẹn với nhà đầu tư, nhớ là đừng làm phật lòng họ..."
Trình Doãn trả lời qua loa mấy câu rồi cúp máy, cô nhanh chóng xốc lại tinh thần, nhớ ra có một việc quan trọng đã bị bỏ quên từ lâu.
Cô đi đến bàn làm việc kiểm tra thiết bị quan sát qua camera mini ở biệt thự Quách gia.
Căn phòng yên tĩnh, hoàn toàn không có dấu hiệu của việc có người từng đến đây.
Trình Doãn suy nghĩ một hồi, lôi từ ngăn kéo ở góc tù thật sâu phía trong, lấy ra mấy tấm ảnh nude của diễn viên ra xem.
Lõa thể phơi bày, biểu cảm hưng phấn, nhưng gương mặt cũng chỉ là của nữ diễn viên không tên không tuổi đó. Những bức ảnh này mà truyền ra ngoài, chỉ e người chịu thiệt là phe nữ mà thôi.
Cô lấy ảnh đi rồi, ông ta cũng mất đi vật uy hiếp, có lẽ thời gian này cũng không tiện làm nhiều việc xấu.
Cô nhìn lướt qua chữ cái M được khảm trên mặt đồng hồ cạnh giường. Nghĩ vẩn vơ một hồi, lúc này Trình Doãn mới nhận ra phải đến phim trường một chuyến, cô không đợi Hàm Tình mà trực tiếp lái xe ra ngoài.
"Chị dâu!" Từ bãi đỗ xe phía xa, bóng dáng cô gái bên cạnh chiếc xe motor đã thu hút sự chú ý của Trình Doãn.
Mà đúng thật Dụ Tỉnh đang gọi cô.
Trình Doãn đứng im một lúc, vô thức nhìn quanh như tìm kiếm ai đó, sau khi xác nhận Dụ Tỉnh chỉ đến một mình mới chịu cụp mắt, biểu cảm có chút thất vọng.
"Ui chao! Chị dâu, sao sắc mặt chị nhợt nhạt thế này? Chị không ngã bệnh đấy chứ?" Dụ Tỉnh đã đến gần cô, cao giọng hỏi dồn.
Trình Doãn duy trì nụ cười, lắc đầu đáp. "Dạo này quay phim bận nhiều việc, hơi đuối sức một chút thôi."
"Vậy sao..." Ngưng một lát, lại nói tiếp. "Chị chuẩn bị đi làm đúng không? Hay để em đưa chị đi một đoạn?"
"Không cần phiền phức như vậy..."
"Không phiền!"
Nhà họ Dụ vô cùng trông chờ cháu dâu, anh trai cô khó khăn lắm mới chịu để ý đến phụ nữ. Dụ Tỉnh nhất định phải thay người trong nhà giữ chân cô gái này cho bằng được.
"Dù sao em cũng rất rảnh, chị đi một mình thế này em không an tâm..." anh trai em cũng sốt ruột chết mất!
Thấy không còn lý do hợp lý nào để từ chối, Trình Doãn cuối cùng cũng quyết định để Dụ Tỉnh đưa mình đi làm.
...
Dự án phim ngắn lần này rất hoành tráng, nhưng nhân vật chính cũng đã chốt vai rồi.
Năm nhân vật chính ghép thành một đội đặc nhiệm hành động bí mật, lần lượt là Ưu Thành Nhan, Chung Miện, Hoắc Từ, Tống Nguyên.
Người cuối cùng trong dàn cast, phía bên đầu tư đã chỉ điểm là một nữ diễn viên họ Trình, nhưng lại không nói rõ là Trình Nhược hay Trình Doãn, vì vậy mà giám đốc Giai Thụy cũng vô cùng đắn đo.
Trình Nhược debut được năm năm, tài nguyên từ khi đó đến năm ngoái vẫn được xếp vào loại ổn, rating đều đều, chỉ là vẫn chưa bật lên được giải thưởng danh giá nào.
Trình Doãn lại khác, đường đi như có quý nhân phù trợ. Chỉ trong gần một năm ngắn ngủi đã có ba bộ phim ngắn đạt doanh thu khủng, từ đó nhanh chóng vượt qua chị gái trở thành báu vật của công ty.
Lại so về gia thế, Trình Nhược là đại tiểu thư Trình gia, có gia đình chống lưng, chính là kiểu sinh ra đã ngậm thìa vàng.
Còn Trình Doãn, chỉ cần nói ra ba chữ "Dụ Ngôn Gia" cũng đủ để biết cái "đùi lớn" này khủng bố đến mức nào!
Nhưng bất lợi cho Trình Doãn đó là, người trong giới đã đồn cô rời bỏ Dụ Ngôn Gia, mà anh cũng không có ý định quay lại. Không còn kim bài cũng đồng nghĩa với việc bị người khác coi thường.
Vậy nên mới có buổi hẹn với chủ đầu tư vào tối nay. Một trong hai người Trình Nhược hoặc Trình Doãn, chỉ cần ai thuyết phục được nhà đầu tư thì vai chính sẽ là của họ.
Vừa bước chân vào Giai Thụy, người đầu tiên Trình Doãn nhìn thấy chính là Trình Nhược.
Trên người cô ta lúc nào cũng là những bộ đồ hiệu đắt tiền, gương mặt tiền thì khỏi phải nói, lần nào ra ngoài cũng sửa soạn ba tiếng mới xong.
Trình Doãn làm như không thấy, gương mặt lãnh đạm đi lên phòng cấp cao của công ty, cô không muốn đợi đến tối mới hẹn gặp riêng tư gì đó, nếu liên quan đến công việc, bất cứ đâu cô cũng có đàm phán nghiêm túc được.
"Oh! Quả nhiên là không chờ được đến lúc gặp kim chủ mới rồi?" Trình Nhược như chó săn thấy mồi.
Sau khi biết tin Dụ Ngôn Gia cầu hôn Trình Doãn ngay trong phim trường khiến người người ngưỡng mộ, cô ta đã đố kỵ đến mức nào, sau đó lại nhận được tin Trình Doãn từ chối, cô ta lại thỏa mãn bao nhiêu, cũng ghen ghét bấy nhiêu.
Trình Nhược cong khóe miệng. Mới hai mươi tuổi đầu đã câu dẫn được người đàn ông quyền lực bậc nhất Tân Thành như vậy, còn không phải do gương mặt hồ ly tinh thừa hưởng từ người chị gái như cô sao?
"Này! Tôi đang nói chuyện với cô đấy!" Trình Nhược cao giọng, hùng hổ đi đến ngăn bước chân Trình Doãn lại, rất muốn gây sự.
Nhưng còn chưa kịp đến gần đã bị một người phụ nữ từ đâu ra dang tay ngáng đường, cộng với bộ tóc như nữ ma đầu kia khiến Trình Nhược giật mình mà lùi lại mấy bước.
"Cô là ai?"
Đôi mắt mèo kẻ xếch của Dụ Tỉnh nhếch lên, dọa cô ta mặt mày tím tái. "Nói ra thì cô sẽ biết à?"
"Chết tiệt..." Trình Nhược rủa thầm, nhưng mục đích từ đầu đến cuối đều nhắm vào Trình Doãn. "Cô đừng tưởng tôi không biết cô định làm gì, phía trên rõ ràng cho cô cái vai diễn này, nói đi, rốt cuộc cô đã hối lộ người ta bao nhiêu?"
Trình Doãn im lặng nãy giờ lúc này mới chịu lên tiếng. "Chắc là bằng số lần cô ngủ với Vương Tần Lâm đấy!"
"Nói láo..." Trình Nhược lập tức chột dạ.
Nhận thấy Trình Nhược bị dọa đến ngu người, Trình Doãn càng đánh càng hăng. "Quên mất hôm đó đứng ngoài cửa đã vô tình để chế độ quay phim... à còn nữa, tôi còn in thành vài tấm ảnh này..."
Nói rồi còn tốt bụng lấy ra mấy tấm ảnh nude giơ lên cho Trình Nhược xem.
"Con khốn... trả đây!"
Oh, xem ra tưởng của mình thật rồi!
"Cái bàn này không chắc chắn nhỉ?" Trình Doãn dùng tay vẽ hờ lên bức hình. "Chị gái không cần lo lắng, trong đây không nhìn rõ mặt chị, lộ ra ngoài cũng không sao đâu."
Dụ Tỉnh đứng bên cạnh được một phen chớp mắt thán phục. Xem ra người anh trai cô chọn cũng không phải kiểu phụ nữ mỏng manh dễ bắt nạt cho lắm.
Người phụ nữ này... tinh ranh khiến người ta phát hờn đi được!
"Trình Doãn!" Trình Nhược thật sự phát điên lên rồi. Đừng nói những tấm ảnh kia bị lộ ra ngoài, chuyện cô dây dưa với Vương Tần Lâm tuyệt đối không thể để người khác biết!
Xoạch!
Còn chưa kịp uy hiếp Trình Doãn mấy câu, ngay giây sau, bức hình kia đã bị Trình Doãn thản nhiên xé nát thành nhiều mảnh, tung lên không trung, từng mảnh giấy bay lả tả trước mặt, lướt qua gương mặt không hề biến sắc của Trình Doãn.
Trình Doãn tiến lên một bước, lời nói độc địa tựa rắn rết.
"Một câu con khốn của cô đổi lấy một bức hình đó. Chị gái yêu quý, không có lần sau nhé?"