Dụ Ngôn Gia đột nhiên đứng dậy, cong môi cười khẽ rồi tiến gần về phía Trình Doãn.
Cô bỗng nhiên cảm thấy hoảng, sợ mấy lời kia của Tinh Hiểu Đồng khiến Dụ Ngôn Gia hiểu nhầm cô đang bôi tro trét trấu vào mặt anh ta thì toi.
"Đồng Đồng, cậu lên lầu đợi tôi một chút nha... đi đi... tôi ở lại được rồi..."
"Nhưng mà..."
Tinh Hiểu Đồng miễn cưỡng bị đuổi đi, Trình Doãn nhìn theo bóng lưng cậu ta, mắt nhìn về phía trước nhưng tâm trí lại đặt lên người ở phía sau.
"Nghe nói cô có bạn trai?"
Lồng ngực thiếu nữ đập mạnh vài cái.
"Tôi..." Trình Doãn chả hiểu sao không dám quay đầu lại, cô rất sợ việc phải đối mặt với Dụ Ngôn Gia, càng đặc biệt kiêng dè ánh nhìn của người đàn ông này.
Cô chỉ muốn nói là... đừng thẳng thắn quá như vậy được không?
Chỉ e đôi mắt người đàn ông này quá tinh tường, chả trách mỗi lời nói ra đều có thể đâm một nhát khoáy sâu vào tim gan người khác. Khiến người ta chỉ biết bất lực mà chịu đựng.
Trình Doãn mỉm cười, xoay lưng lại.
"Dụ tiên sinh... chuyện này vi phạm hợp đồng của Imelda sao?"
"Có cũng được mà không có cũng được. Tôi chỉ cần cô không để chuyện tình cảm cá nhân lấn át công việc."
Phù...
Còn tưởng chuyện gì to tát lắm chứ...
"Được thôi, có điều... tai mắt của Dụ tiên sinh không tồi nha!"
Hắn vừa đi công tác xa về mà vẫn biết cô tái hợp với bạn trai cũ, Dụ Ngôn Gia đối với người của mình... là khắt khe hay tính chiếm hữu cao đây?
"Vài ngày nữa Imelda sẽ ra mắt sản phẩm mới, thân là người đại diện, cô và Tô Tô phải phối hợp một chút."
Trình Doãn gật đầu, cô thật sự rất mong sự kiện lần này có thể nhanh chóng diễn ra, hơn nữa còn phải thật thành công. "Anh yên tâm."
Dụ Ngôn Gia hạ thấp tầm mắt, ánh nhìn rơi trúng bờ vai mảnh và xương quai xanh đẹp đẽ. Ánh đèn ở đây rất đẹp, chiếu rọi lên cơ thể thiếu nữ trước mặt từng nét mờ ảo. Tóc cô chưa khô, chỉ được quấn đơn giản rồi bọc trong chiếc khăn bông, từng giọt nước nhỏ giọt tí tách.
"Cô rất mong đợi nó thì phải?"
Trình Doãn cũng ngước lên nhìn anh, sự ngạc nhiên phủ quanh hốc mắt, sao... anh ta có thể nhìn ra được?
Nhưng chỉ vài giây sau, khóe môi Trình Doãn lại cong lên đều đều.
"Đương nhiên rồi, cơ hội lớn như vậy, kẻ không nắm bắt chính là kẻ ngốc!"
Có lúc anh cảm thấy... cô gái này thật vô hại, cũng thật lợi hại.
Cốc... cốc...
"Dụ tổng, chúng ta còn một cuộc họp nữa."
Trình Doãn ngó mắt dò xét, bộ váy công sở và chiếc áo sơ mi cách điệu đơn giản, hòa nhã nhưng không hề đơn điệu.
Dụ Ngôn Gia chỉ nhìn cô thêm một cái, không nói gì thêm mà rời đi. Cùng lúc đó, Tô Tô cũng bước vào.
Ánh mắt Tô Tô đảo quanh phòng khách một lượt, gương mặt không thỏa đáng cộng với nụ cười tràn ngập khinh miệt khiến Trình Doãn khó chịu.
"Cô Tô này... "
"Trình tiểu thư thật sự rất lợi hại!" Tô Tô ngồi xuống ghế, vừa vặn chính là chỗ ngồi khi nãy của Dụ Ngôn Gia.
Trình Doãn bật cười. "Hai chữ "lợi hại" của cô Tô, tôi thật sự không thể nhận."
Tô Tô nói tiếp. "Lọt vào mắt xanh của Dụ tổng đã là hiếm hoi, cô còn được đãi ngộ đặc biệt thế này. Chỉ e... cô không chỉ đơn giản đến Imelda để làm việc."
Trình Doãn nghiêng đầu, hai cánh tay chống xuống chiếc ghế mềm mại, khẽ cao giọng.
"Cô biết không... tôi ghét nhất là bị đổ phân lên đầu!"
Nghe xong những lời này, đáy mắt Tô Tô hung dữ thấy rõ, nuốt không trôi bộ dáng gọi đòn của Trình Doãn.
Trình Doãn ngả người ra sau ghế, vừa lúc Tô Tô đứng bật dậy.
"Tốt nhất là như vậy! Nể mặt Dụ tổng, tôi sẽ chăm chút cô nhiều hơn đấy!" Mỹ nữ rời đi, tiếng giày nện xuống sàn nhà cũng đủ biết tâm trạng đang khó chịu thế nào.
Trình Doãn nhìn theo bóng lưng xa dần của Tô Tô, híp mắt suy tư.
Rốt cuộc cô đã đắc tội với Tô Tô từ khi nào nhỉ?
...
Tô Tô đứng trước căn chung cư cao cấp, tầm mắt dừng lại trên chiếc Roll Royce màu đen tuyền nổi bật.
Cô ngồi lên ghế lái, khẽ hít sâu một hơi rồi lại nhìn Dụ Ngôn Gia đang nhắm mắt dưỡng thần ở đằng sau.
Suốt quá trình về biệt thự riêng nhà họ Dụ, Tô Tô chỉ có thể lén lút quan sát anh, dù chỉ là từng động tác nhỏ của anh cũng khiến cô nghẹt thở.
Chiếc xe đỗ lại trước cổng, Tô Tô theo sau Dụ Ngôn Gia xuống xe, lấy hết can đảm mở lời.
"Dụ tổng... tôi cảm thấy Trình Doãn... không đáng tin."
Bước chân Dụ Ngôn Gia dừng hẳn lại, anh không hề xoay lưng nhìn cô, nhưng cánh tay cầm áo khoác cứng ngắc khiến Tô Tô cảm thấy sợ hãi.
Đã nói rồi, phải nói cho hết. "Tôi nghi ngờ ba cô ấy... đang giở trò với chúng ta, mà cô ấy... cũng vậy!"
Tô Tô chẳng thể nhìn thấy biểu cảm trên gương mặt Dụ Ngôn Gia như thế nào, ngón tay cứ như vậy mà ghim chặt vào lòng bàn tay.
Thời gian trôi qua rất lâu, đến khi Tô Tô cảm thấy toàn thân đều lạnh buốt, Dụ Ngôn Gia mới mở lời.
"Đường đi hôm nay rất dài, có lẽ cô cũng mệt rời, về nghỉ ngơi trước đi."
Tô Tô cúi đầu, gương mặt lộ rõ vẻ thất vọng.
Dụ Ngôn Gia... liệu có ý đồ gì khác với Trình Doãn không?
Hoặc là... bọn họ đang tồn tại một mối quan hệ mập mờ nào đó mà cô không hề hay biết?
Tô Tô thở dài, ánh mắt mệt mỏi nhìn khoảng trống trước mặt.
Anh cũng biết cô mệt mỏi... cũng biết cô là phụ nữ... cũng biết cô cần yêu thương sao?
...
Trình Doãn lim dim nhìn lên trần nhà, vẻ mặt nghĩ ngợi.
Lại đặt tay lên tim, hơi thở dồn dập khiến cô sầu não.
Niềm tin của cô rất nhiều... nhưng hiếm hoi, cô không thể tùy tiện trao cho bất kỳ ai nữa.
Trải qua quá nhiều chuyện, sống một kiếp tràn ngập hào quang của Đàm Ngư cô mới phát hiện ra... lúc cô ra đi, chẳng còn lại một ai cả.
Cô sợ cô đơn, sợ phải cô độc đến già... hoặc là sợ một ngày nào đó... sự xuất hiện của cô không còn quan trọng với bất cứ ai nữa.
Tiếng chuông điện thoại phá vỡ dòng suy nghĩ, Trình Doãn lười biếng móc điện thoại từ túi xách, nhận máy.
"Con gái ngoan, con đang ở đâu vậy? Chúng ta về nhà bàn chút chuyện được không?" Giọng nói Nhan Điềm thánh thót như Đức mẹ.
Hai mắt Trình Doãn nhắm nghiền, rất lâu sau mới đáp lại. "Không cần về nhà đâu, nói luôn là được."
Nhan Điềm do dự nhìn chồng, Trình Tống gật đầu chắc nịch, sau đó tay cầm theo tờ báo rời khỏi phòng ngủ.
"Mẹ... chúng ta muốn tổ chức sinh nhật cho con... con thấy có được không?"
Trình Doãn phấn khích mở tròn hai mắt, cong môi đầy ma mị. "Ồ?"
Trong trí nhớ của cô, Trình Thị rất nổi danh ở vùng đất Tân Thành giàu có này. Trước kia lễ trưởng thành của Trình Nhược và Trình Lăng vô cùng hoành tráng, yến tiệc linh đình ba ngày ba đêm, chỉ sợ thế giới không biết công chúa và bạch mã hoàng tử chính là họ.
"Con... không muốn sao?" Ngữ khí Nhan Điềm thập phần tiếc nuối, nhưng không ai có thể nhìn thấy sự mãn nguyện và đắc ý trên môi bà.
Trong lúc bà còn đang hài lòng với thái độ không mấy quan tâm này của Trình Doãn, cô lại đồng ý một cách hiển nhiên.
"Tất nhiên là tôi muốn rồi. Một lễ trưởng thành bình thường không đủ... phải thật lớn và long trọng, nếu không... mẹ sẽ phải hối hận đấy!"
"Con..."
Tút... tút...
Nhan Điềm nhìn màn hình, đôi mắt long sòng sọc.
Con hồ ly tinh này!
"Mẹ... con đã nói bao nhiêu lần rồi? Chúng ta coi nó là kẻ vô hình, không được sao?"
"Im miệng!" Nhan Điềm lớn tiếng quát, nghiến răng kèn kẹt.
"Đây là ý của ba con. Tiểu Nhược, nếu con cứ như vậy, sao có thể trở thành trưởng nữ Trình Thị đây?" Bà đến gần Trình Nhược, ngón tay đâm chọt vào bả vai cô.
"Chỗ này... là mạng sống của con, là quyền lực mà con cần đấy."
Trình Nhược nhíu chặt mày, tức tối nhìn mẹ mình.
"Tại sao ba phải làm như vậy?"
Nhan Điềm nhẫn nại giải thích. "Con không thấy nó rất được chào đón trong giới giải trí sao? Ba tháng đóng hai bộ phim đều nổi như cồn, Tiểu Nhược, nó vượt mặt con rồi!"
"Nếu chúng ta không tổ chức lễ trưởng thành cho nó, truyền thông sẽ nghĩ gì về ba mẹ con đây?"